Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 451: Giữ được hoa nở — Ngoại truyện Hoa Tiên

Cập nhật lúc: 2025-12-11 04:14:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mũi kiếm đ.â.m thẳng tim, Mặc Cấp khẽ nâng mí mắt, mặt … một nữ nhân dáng vẻ như bé gái.

Cơn đau khiến gương mặt nàng méo , nhưng trong mắt lộ vẻ đắc ý giảo hoạt, đang tính bày trò quỷ quái gì.

Mặc Cấp cụp mắt, rút kiếm , m.á.u tươi gần như phun trào.

Hắn chút cảm xúc lùi về .

“Haiz… đúng là chịu khổ…” bên cạnh, Tào Phần thở dài.

Khổ ? Mặc Cấp cúi đầu lau vết m.á.u kiếm, lẩn bóng tối. Muốn phá tà công của Đồng Hoa Cốc, chỉ thể đặt chỗ c.h.ế.t mới sinh.

Không ai thích hợp đ.â.m nhát kiếm nguy hiểm hơn .

Mặc Cấp liếc vết thương .

Không lệch chút nào. Ừm, quả hổ danh là !

Giữa lúc gió mây biến ảo, ai cũng đáng để bận tâm. Lần nữa tin về Hoa Tiên, là một năm .

Mùa thu năm Chính Nguyên thứ nhất, cục diện kinh thành dần định, trong lúc đế hậu trò chuyện vô tình nhắc đến một quan trọng —

“Muốn dưỡng mạch tâm, t.h.u.ố.c nhất là Tửu Tâm Nhuỵ…”

Trong lòng Mặc Cấp động, lên tiếng : “Ta chỗ nào còn tửu tâm nhụy !”

Chuyện , Mặc Hoãn đương nhiên cũng .

“Đất Sở núi Thiết Vân, trong núi sinh tửu tâm nhuỵ, do nữ t.ử họ Lộ trồng;”

“Núi Thiết Vân hẻo lánh, đường núi sâu khó tìm, là để một chuyến?” Mặc Hoãn háo hức.

Nếu là , ảnh vệ tuyệt đối thể rời nửa bước. nay triều chính định, võ công của hoàng đế ngày càng tinh tiến, thậm chí bắt đầu chê em họ Mặc vướng víu. Chỉ là với đề nghị của Mặc Hoãn, Đường Hoàng hậu tỏ lo lắng:

“Ngươi sẽ du sơn ngoạn thủy, kéo dài ba năm năm mới chịu về chứ?”

Mặc Hoãn nghiêm mặt: “Thuộc hạ há là loại như —”

“Thuộc hạ xin .” Mặc Cấp lên tiếng.

Nữ t.ử họ Lộ ở núi Thiết Vân, Mặc Cấp từ khi lên bảy khắc ghi trong lòng.

Hắn học kiếm, sư phụ từng giới thiệu cho các phái kiếm pháp đương thời, trong đó đặc biệt nhắc đến kiếm pháp họ Lộ ở núi Thiết Vân, xưng là thiên hạ nhất khoái kiếm. Mà họ Lộ, đúng lúc cũng một nữ nhi cùng thế hệ với , mệnh danh là thiên tài kiếm thuật.

Thế là phụ nữ tên Lộ Nguyên ghi nhớ trong lòng. Đợi đến khi tròn ba mươi tuổi, kết thúc thời hạn phục dịch của Ảnh Vệ, liền tìm Lộ Nguyên, kiến thức kiếm pháp họ Lộ, cũng tận mắt gặp Lộ Nguyên.

Một nữ t.ử luyện khoái kiếm, hẳn là hợp với tính tình , lẽ sẽ trở thành thê t.ử tương lai của . Mạc Cấp nghĩ như .

Cho nên khi đến cái tên “Tửu Tâm Nhụy”, lòng liền d.a.o động. Chỉ là ngờ, khi cuối cùng cũng tìm Tửu Tâm Nhụy giữa núi rừng Thiết Vân, thì trong căn nhà nhỏ bên cạnh .

Lộ Nguyên ngoài.

Bên vách núi, kiếm quang như điện, dệt thành một tấm lưới dày đặc kẽ hở.

Dưới tấm lưới , chỉ hai gốc Tửu Tâm Nhụy hiếm hoi, nụ hoa khép chặt, vẫn lộ nhụy hoa đồn đại là tỏa hương rượu.

Gió tuyết dần ngừng, kiếm quang cũng chậm rãi tan .

Mạc Cấp cắm kiếm trong tuyết, cúi đầu hai gốc Tửu Tâm Nhụy. Tìm gặp, hái t.h.u.ố.c chín, cả hai chuyện khiến đụng cùng lúc.

Có điều, thể gặp, nhưng t.h.u.ố.c thì vẫn hái, thế là Thiết Vân Sơn chờ hoa nở.

Đợi một , là tròn một tháng. Tửu Tâm Nhụy năm năm mới nở hoa một , mà thời gian hoa thì cố định.

Nếu cứ nở thì ? Chẳng lẽ chờ mãi?

Mạc Cấp cúi chăm chú nụ hoa, đếm từng chút kiên nhẫn còn sót trong lòng. Nụ hoa của Tửu Tâm Nhụy nhỏ, khép chặt, màu tím sẫm u ám, trông chẳng mấy nổi bật.

Trong suốt năm năm khi nở hoa, nó vẫn luôn giữ nguyên dáng vẻ . Ngược , chút giống với thiếu nữ mãi chịu lớn .

Chỉ điều, Tửu Tâm Nhụy cuối cùng cũng sẽ nở hoa, còn thiếu nữ cũng sắp phá bỏ cấm chế mà trưởng thành. Hắn , nụ hoa của Tửu Tâm Nhụy tuy nhỏ, nhưng khi nở cánh hoa to lớn, trùng điệp.

Không khi trưởng thành, dung mạo của thiếu nữ sẽ ?

Có điều, khi nở, Tửu Tâm Nhụy sợ gió tuyết, chẳng ngại nóng nực, vô cùng bền bỉ; nhưng khi nở, cần chăm sóc cẩn thận, nhất là khi hái xuống, nhất định tránh ánh sáng, cất trong hũ gốm, mỗi ngày tưới rượu ba .

Ừm… điểm cũng giống.

Sau khi thiếu nữ phá bỏ cấm chế tà công, chẳng cũng bồi dưỡng tỉ mỉ ? Ngay cả cũng ngại ngàn dặm xa xôi, ở trong rừng sâu đất Sở canh hoa nở vì nàng.

Thật phiền.

Đợi thêm bảy ngày nữa thôi, trong bảy ngày mà vẫn nở, sẽ về đổi Mạc Hoãn tới, thật sự kiên nhẫn đến thế. Mạc Cấp nghĩ , tự chủ đưa ngón tay , khẽ chạm đầu nhụy hoa.

“Pạch” —

Một tiếng cực khẽ, khẽ đến mức gần như thể thấy, thậm chí còn nhỏ hơn cả tiếng tim đập lúc đêm khuya yên tĩnh. Hắn bỗng khựng , thấy nụ hoa run run, rụt rè hé mở…

Năm Chính Nguyên thứ hai, mùa xuân.

Khi bên trong Lập Chính Điện rơi yên lặng, bên ngoài vang lên: “Bệ hạ giá lâm …”

Hoa Tiên thấy trong lòng phát sợ, dậy, thấy bóng dáng cao ráo thẳng tắp của hoàng đế bệ hạ xuất hiện ngoài cửa điện. Còn kịp để Hoàng hậu họ Đường nghênh đón, ngài bước thẳng Lập Chính Điện.

Ánh mắt như kiếm lướt ngang, liếc Hoa Tiên một cái.

Hoa Tiên vội cúi đầu, vùi chặt khuôn mặt.

Ngày nàng vài phần dung mạo giống Đường Hoàng hậu lúc còn nhỏ, mà hoàng đế bệ hạ vô cùng chán ghét sự giống , ghét đến mức suýt hủy hoại dung nhan của nàng. Mà nàng quan tâm hủy dung , nhưng bây giờ để tâm đến sống c.h.ế.t.

Hoàng đế bệ hạ thấy mặt nàng, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ả đến gì?”

“Nói là thể dậy, cung tạ ơn.” Đường Hoàng hậu híp mắt đáp, giọng mang theo ý trêu chọc, nàng cũng tin lời Hoa Tiên cho lắm.

“Bảo ả cút.” Hoàng đế bệ hạ ném một câu, liền nắm tay Đường Hoàng hậu rời .

Hoa Tiên chậm rãi bước khỏi Lập Chính Điện, chậm rãi về phía cổng cung. Cho dù chậm, nhưng trong khoảnh khắc lên xe, vẫn cảm thấy tim đau nhói.

Hoa Tiên nhịn khổ.

Với bản lĩnh của nàng, còn chắc phát hiện hành tung của Mạc Cấp, huống chi là bây giờ, ngay cả một chút trực giác tinh tế cũng còn. Giống như… vốn dĩ ở đó .

Nếu thể nhanh chóng tu bổ tâm mạch, luyện võ thì mấy.

Có điều, nàng hồi phục nhanh lắm , trong thời gian ngắn một năm mà bằng khác ba, năm năm, tất cả đều nhờ Tào Phần nhiệt tình tìm cho nàng năm gốc Tửu Tâm Nhụy thuốc.

Tửu Tâm Nhụy khó tìm, nàng cũng khả năng nhanh hơn nữa. Hoa Tiên ôm lấy n.g.ự.c đang âm ỉ đau, cau mày dặn: “Đi thành nam!”

Phía nam thành một tiệm bán hồ bánh.

Ngày Mạc Cấp phụng mệnh trông coi nàng, nàng liền lấy việc dẫn lộ diện trò vui.

Có một ép hiện , lúc đó trông vội vàng, trong miệng còn ngậm một chiếc hồ bánh. Sau đó nàng lục tung khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm nơi bán chiếc hồ bánh .

Đó chỉ là một tiệm hồ bánh bình thường, dân buôn gánh bán bưng. Hoa Tiên xuống xe, ngửi thấy mùi rượu nên xuất hiện trong tiệm hồ bánh.

Rất nhanh, nàng tìm nguồn gốc của mùi rượu. Đó là một tấm vải thô màu đen mở , phía đè một chiếc nắp hũ gốm đen.

Hũ gốm còn ở đó.

Đồ gốm, mùi rượu. Tim Hoa Tiên đập nhanh dữ dội.

Là dụng cụ đựng rượu bình thường, là… dùng để đựng Tửu Tâm Nhụy?

Nàng vô thức thả nhẹ bước chân, chậm rãi tiến gần chiếc nắp hũ —

Khi Mạc Cấp trở về, liền thấy một thiếu nữ lén lút tiến gần bọc đồ của . Theo phản xạ, lập tức tung một chưởng phong, theo gió mà đến, nhanh chóng chộp lấy bọc đồ tay.

Mở xem thì chỉ còn vải bọc và cái nắp.

Lúc mới nhớ Tửu Tâm Nhụy vẫn luôn ở trong tay , nãy còn mang tưới rượu.

May mà động tác đủ nhanh, kịp đỡ lấy thiếu nữ một cái, để nàng ngã xuống. Tiện thể liếc nàng một cái.

Khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, gầy đến mức cằm nhọn, đôi mắt to, đen láy, kinh ngạc .

Hình như… chút quen mắt. Mạc Cấp nàng một cái.

Rồi mặt , ngậm chiếc hồ bánh còn nóng hổi miệng, dùng nắp đậy kín hũ gốm đựng Tửu Tâm Nhụy, quấn vải đen một cách qua loa, rời .

Trở về hoàng cung, tửu tâm nhụy giao cho Đường Hoàng hậu để phục mệnh. Thế nhưng ngày hôm , Mạc Cấp Hoàng hậu gọi đến.

“Ngày hôm qua ở tiệm bánh hồ ở phía nam thành, Hoa Tiên đ.á.n.h thương.” Hoàng hậu nương nương cố nhịn .

Mạc Cấp im lặng.

“Ngươi đến giờ còn nhận nàng ?” Đường Hoàng hậu hiểu vì thấy buồn như .

“Vốn dĩ cũng chẳng quen.” Mạc Cấp .

“Không quen cũng đến mức đ.á.n.h chứ?”

“Khi đó thuộc hạ tưởng nàng trộm thuốc.” Mạc Cấp giải thích một câu, đột nhiên cảm thấy gì đó đúng, “Thuộc hạ tay chừng mực.”

Lúc tay, xác định đối phương luyện võ, cũng tuyệt dùng nặng tay. Khi đó nàng cũng phản ứng gì bất thường, về nhà thương?

“Hay là ngươi vạch trần nàng?” Đường Hoàng hậu đề nghị.

Mạc Cấp im lặng.

“Không thì để Mạc Hoãn vạch trần nàng cũng .” Đường Hoàng hậu điều mà đổi giọng.

Mạc Cấp im lặng một lát, : “Thuộc hạ .”

Tuy tự tin về mức độ nặng nhẹ khi tay, nhưng chắc chắn về thể của Hoa Tiên.

Hôm qua khi thấy nàng, cảm giác nàng yếu đến mức gió cũng thể thổi ngã. Thực tế, lẽ còn yếu hơn nghĩ.

Nếu thật sự thương… Mạc Cấp nghĩ đến đó liền cảm thấy nhức đầu. Hắn một tháng trời mới hái tửu tâm nhụy. Một tháng đấy! Không thể để công lao phí phạm.

Nhà Hoa Tiên ở gần hoàng thành. Khi Mạc Cấp đến, đám nha đều ngoài, bên trong im ắng. Hắn quen lộ mặt ngoài, vòng cửa sổ bên hông. Đang định đưa tay đẩy thì nhớ bộ dáng cô gái hôm qua, tay khựng , đổi đẩy thành gõ.

Gõ hai tiếng, thấy trả lời. lắng tai , bên trong tiếng thở nhẹ. Mạc Cấp nhíu mày, cuối cùng vẫn đẩy cửa sổ mà .

Hoàng hôn theo mà lọt , mang một tầng ánh sáng mờ ảo căn phòng. Người giường, bất động, thở yếu ớt và hỗn loạn. Mạc Cấp lướt đến bên giường, bất ngờ đối diện một đôi mắt đen sáng loáng.

Nàng tỉnh, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh, đắc ý, như : dọa ngươi .

Mạc Cấp cúi xuống bắt mạch cho nàng. Mạch tượng rối loạn, quả thực nội thương.

“Tâm mạch định, miễn cưỡng luyện công.” Mạc Cấp nhạt giọng .

Có nội thương, nhưng . Hoa Tiên hì hì , mặt chút ăn năn nào.

Vẫn là cái kiểu nghịch ngợm phiền phức đó.

Mạc Cấp thêm, kéo nàng dậy, một tay đặt vai nàng, truyền nội lực giúp nàng điều tức trị thương.

Hắn kiên nhẫn dạy khác sống cho , nhưng dùng đến tửu tâm nhụy tự tay hái, thì cũng tác dụng chứ.

Nếu thì chẳng một tháng vất vả thành uổng phí?

“Cao thủ ơi!” Nàng ngọ nguậy, như ngoái đầu .

Mạc Cấp ấn mạnh tay xuống vai nàng, nàng mới chịu yên, nhưng miệng vẫn ngừng: “Tửu tâm nhụy của ngươi lấy ở thế? Ngay cả Tào Phần cũng bảo tìm , mà ngươi..”

“Nước Sở.”

“Ồ… Tìm lâu ? Có đặc biệt tìm cho ?”

“Tìm tỉ kiếm, tiện gặp thuốc.”

“Tỉ kiếm? Ai thể tỉ kiếm với ngươi?”

Mạc Cấp trả lời. Hoa Tiên bật : “Nói với? Là nam nữ? Có gia thất ?”

“Nữ.”

Hoa Tiên “ồ” một tiếng, liền im lặng. Mạc Cấp rõ ràng cảm nhận thể tay trở nên cứng ngắc, bồn chồn. Hắn nhíu mày thu tay, dậy lạnh lùng nàng.

Hoa Tiên kiểu vô : “Không thể trách nha, ngươi xem bây giờ yếu thế , phố trẻ con cũng thể đụng cho ngã, luyện võ chắc cũng mất mấy năm. Ta tìm một võ công cao cường để bảo vệ thì gì sai?”

Nói Mạc Cấp chằm chằm.

“Ngươi bảo vệ ngươi?” Mạc Cấp hỏi.

“Ngươi chịu ?” Mắt nàng sáng long lanh.

“Không.” Mạc Cấp chút do dự.

Mạc gia chỉ bảo vệ hoàng tộc.

“… Tửu tâm nhụy trong năm năm thời kỳ nụ gần như giống hệt , chỉ khác biệt nhỏ ở đài hoa, ngài xem…” Thái y cầm bản đồ d.ư.ợ.c liệu giải thích từng mục.

Mạc Cấp nhíu mày hình vẽ, cố nhớ cây tửu tâm nhụy còn núi Thiết Vân.

Đài hoa nó dài đến ? Hẳn là cũng sắp nở chứ?

Những gì tốn tâm tốn sức, ai cũng khó lòng bỏ.

Mạc Cấp chỉ cần nghĩ đến việc một tháng chờ hoa nở, liền cảm thấy thể để uổng công. Hơn nữa nếu Hoa Tiên sớm khôi phục kinh mạch, thể luyện võ trở , sẽ suốt ngày tính kế dựa .

Lần thứ hai về núi Thiết Vân, chỉ mất bốn mươi ngày. Thuốc hái vẫn giao cho Hoàng hậu.

Lại vài ngày nữa. Lúc trực, Mạc Cấp chạy đến nam thành mua cái bánh hồ.

Cắn một miếng, liếc sang vị trí hôm đó Hoa Tiên . Chắc là gần khỏi nhỉ? Có bắt đầu luyện nội công ?

Nhà Hoa Tiên hiếm khi khách.

Là Chung Sở Sở đồng môn xuất từ Đồng Hoa Cốc cùng nàng. Mạc Cấp ẩn trong bóng tối, thừa lúc ai chú ý mà sắc mặt Hoa Tiên, lập tức cau mày.

Không .

“Ngươi đầu luyện nội công, luyện bộ dáng ?” Giọng Chung Sở Sở giận khó hiểu, “Tuy kinh mạch hồi phục kha khá, nhưng gốc rễ vẫn tổn thương, luyện kiểu ? Muốn c.h.ế.t ?”

“Ta…” Hoa Tiên một chữ, khựng , hì hì mà tiếp lời, “Sao c.h.ế.t ? Chỉ là … khỏe thôi.” Trong giọng vẫn là cái vẻ giảo hoạt và ngang tàng quen thuộc.

“Không khỏe?”

“Nếu khỏe , còn ai quản nữa? Rời khỏi đây lang bạt giang hồ? Ta lưu lạc mười mấy năm đó!”

Chung Sở Sở im lặng.

Mạc Cấp nhất thời cũng nên nghĩ gì.

 

“Lúc sư tỷ nỡ rời khỏi Tào Lang ?” nàng , “Nếu một Tào Lang chịu trách nhiệm với , nhất định sẽ bám lấy cả đời!”

 

Mạc Cấp chợt nhớ đến hôm đó, khi mũi kiếm đ.â.m tim nàng, ánh mắt nàng lóe lên vẻ gian xảo và khoái trá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-451-giu-duoc-hoa-no-ngoai-truyen-hoa-tien.html.]

 

“Ngươi bám lấy Mạc Cấp ?” Chung Sở Sở khẩy. “Tỉnh !”

 

Mạc Cấp im lặng gật đầu. Hắn chẳng loại bụng như Tào Phần.

 

“Tỉnh thì gì khác ?” Hoa Tiên vẫn , “Tỉnh cũng chẳng dễ chịu gì, chi bằng cứ chìm trong mộng.”

 

“Dưỡng thương cho , luyện võ từ đầu, về cái gì mà chẳng ?” Chung Sở Sở .

 

mà…” Sau khi nở hết, giọng Hoa Tiên càng thêm mềm ngọt, nhất là khi kéo dài âm cuối, lười biếng như chẳng màng chuyện đời.

 

“Nếu các g.i.ế.c ngay từ đầu thì thôi, nhưng các , là đại thiện nhân… Cứ cứu … mà cứu thì ? Trước đây còn Cốc Đồng Hoa để trở về, bây giờ thì ? Dưỡng thương xong, ?”

 

Nàng nghiêng đầu Chung Sở Sở. Từ góc độ của Mạc Cấp thể thấy gương mặt nàng…nàng đang , nhưng trong mắt như giấu lưỡi dao. Sắc bén, dữ dội.

 

“Nếu nơi để , ngươi ?”

 

“Giương kiếm khắp trời đất đó là giấc mộng của nhà để trở về. Ta xứng ?”

 

“Ta nhất cứ như bây giờ, giống phế nhân, nhốt trong căn nhà nhỏ . Có mời đại phu cho , hái t.h.u.ố.c cho , để dựa dẫm…”

 

Sau khi Chung Sở Sở rời , Hoa Tiên vẫn giường, ngẩng mặt cửa sổ. Hoàng hôn mờ tối, bóng cây lê in lên lớp sa mỏng, lặng yên.

 

Hoa Tiên bỗng bật : “Bánh hồ của nhà đó thơm thật!”

 

Vừa dứt lời, màn cửa, như mực đen tụ , dần hiện bóng một . Hoa Tiên một tiếng, nhảy xuống giường, chạy đến cửa sổ. Mở cửa sổ , cây lê cách đó năm bước, một nam nhân lặng lẽ .

 

Huynh họ Mạc đúng là kỳ lạ. Rõ ràng là song sinh, gương mặt giống hệt . Mạc Hoãn luôn xuất hiện giữa chốn đông , nhưng ít ai để ý đến.

 

Còn Mạc Cấp thì hiếm khi lộ diện, nhưng mỗi xuất hiện đều khiến khó mà bỏ qua. Ít nhất đối với nàng, khó bỏ qua.

 

“Không mang cho một cái ?” nàng chống tay lên bậu cửa, .

 

“Nhà đó thơm.” Mạc Cấp .

 

Hắn chọn nhà đó, chính vì nó thơm. Bằng , một ảnh vệ luôn ẩn như chẳng sẽ bánh hồ bán ?

 

Hoa Tiên “ồ” một tiếng, hí hí hỏi: “Núi Thiết Vân ?”

 

“Không .” Hắn ngắm cảnh.

 

“Ta chân Thiết Vân mọc đầy một loại hoa tím nhỏ, nửa núi còn rừng đào hoang, đúng ?”

 

“Không để ý.”

 

“Vậy còn nữ t.ử đường núi Thiết Vân thì ?” nàng bất ngờ hỏi, “Kiếm nhanh ? Người ?” Ánh mắt nàng rực sáng.

 

Mạc Cấp cau mày: “Không gặp.”

 

Hắn còn đang nhớ đến cây Tửu Tâm Nhuỵ cuối cùng. Nếu lúc ở đó mà nó nở , chỉ cần ba ngày là tàn. Bởi mới băng rừng lội núi dám dừng , lấy t.h.u.ố.c là lập tức xuống núi, thậm chí quên gõ cửa căn nhà gỗ giữa sườn núi, cũng Lộ Nguyên trở về .

 

“Đáng tiếc thật…” nàng khẽ , “ khi gặp.”

 

“Không ,” Mạc Cấp nhạt giọng , “Núi Thiết Vân chỉ hai cây Tửu Tâm Nhuỵ.”

 

Nàng “ồ” một tiếng, mắt chớp chằm chằm . Mạc Cấp đột nhiên hiểu đây cho nàng như . Đang định rời , thì Hoa Tiên bỗng gọi .

 

“Ngươi đến tìm chuyện gì?” nàng hỏi.

 

“Tiện đường ghé xem.” Mạc Cấp .

 

Nàng “ồ” một tiếng, gãi gãi mặt, hỏi: “Ngươi còn tìm Tửu Tâm Nhuỵ cho nữa ?”

 

“Không.” Mạc Cấp trả lời nhanh.

 

Mặc dù lúc nãy nàng cố ý cho cuộc trò chuyện với Chung Sở Sở, nhưng quả thực đó cũng là tình cảnh thật sự của nàng. Nàng hồi phục quá nhanh, cũng chẳng cần ép buộc.

 

“Nếu thì ?” nàng , “Nếu mong ngươi tiếp tục tìm cho thì ?”

 

Mạc Cấp cau mày, hiểu nàng gì. Đã hồi phục nhanh, tìm thuốc?

 

“Ngươi đuổi ?” Mạc Cấp cảnh giác nàng. “Muốn gì?”

 

Hoa Tiên sững , nhất thời đáp thế nào. “Ta sẽ vì ngươi mà tìm t.h.u.ố.c nữa.” Mạc Cấp dứt khoát .

 

Là ảnh vệ của hoàng đế, Mạc Cấp vốn chẳng khỏi cung. cái cô nương miệng chỉ thích ở trong phòng ngoài , bắt đầu thường xuyên cung.

 

Mỗi theo hoàng đế đến Lập Chính Điện, đều thể thấy bóng nàng. Hắn thì còn đỡ, nhưng hoàng đế thì vui, thấy nàng liền bảo đuổi .

 

“Nàng đến gì?” hoàng đế hỏi.

 

Đường Hoàng hậu tít mắt: “Thiếp cũng .” Rồi sang hỏi Mạc Hoãn, “Ngươi ?”

 

Mạc Hoãn chậm rãi lắc đầu: “Thuộc hạ .”

 

Thế là hoàng hậu thuận miệng hỏi tiếp: “Mạc Cấp ?”

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Mạc Cấp vốn cũng ”, nhưng chần chừ một chút đáp: “Hoa Tiên thích, nơi nương tựa, lẽ xin nương nương thu nhận.”

 

Hoàng hậu còn lên tiếng, hoàng đế lập tức từ chối: “Không ! Dưỡng thương xong cút khỏi kinh thành!”

 

Thái độ cứng như thép, hoàng hậu cũng tiện khuyên nữa. Đợi lui hết, nàng mới ghé lên vai hoàng đế, nhẹ nhàng thì thầm.

 

Mạc Cấp cố ý chậm , lắng tai .

 

“Trong cung một thích là đủ …” hoàng đế nhỏ giọng .

 

Mạc Cấp: …

 

“Đừng nhắm hoàng hậu, sẽ phản tác dụng.” Mạc Cấp .

 

Hoa Tiên “ồ” một tiếng, hỏi: “Hoàng đế nhà ngươi ghét lắm ?”

Mạc Cấp nhạt nhẽo liếc nàng một cái. Trong lòng tự những gì ?

Hoa Tiên chỉ , để ý: “Ngươi thấy giống hoàng hậu ?”

“Không giống.”

“Là đây giống, bây giờ giống?”

Mạc Cấp nghĩ nghĩ: “Trước đây giống, bây giờ càng giống.”

Sau khi Hoa Tiên phát triển, ngay cả đôi mắt vốn giống Đường hoàng hậu nhất, giờ cũng chẳng giống mấy nữa.

Hoa Tiên càng vui vẻ: “Nếu hoàng đế nhà ngươi đuổi khỏi kinh thành thì ?”

Mạc Cấp im lặng.

“Còn ngươi? Ngươi sẽ luôn ở kinh thành chứ?”

“Ảnh vệ ba mươi tuổi thì lui.”

Mắt Hoa Tiên sáng lên, còn thò hẳn ngoài cửa sổ: “Vậy khi lui thì ? Ngươi định gì?”

Mạc Cấp suy nghĩ đáp: “Đến núi Thiết Vân , tìm Lộ…”

“Rầm!” Cửa sổ đóng mạnh.

Theo tính toán của Mạc Cấp, thương thế của Hoa Tiên dù kéo dài đến mấy, sang đầu xuân năm cũng sẽ lành hẳn.

Không ngờ chẳng cần đợi đến năm . Mùa thu năm Chánh Nguyên thứ hai, Đô đốc Lương Châu, Đường T.ử Khiêm, tiến cống một lô d.ư.ợ.c liệu.

“Tửu Tâm Nhuỵ… giờ rẻ đến ?”

Ngay cả Đường hoàng hậu cũng trợn mắt khi mấy chục cây Tửu Tâm Nhuỵ mặt.

Sứ giả đáp: “Có một cô nương lập một luống t.h.u.ố.c riêng trong phủ đô đốc, trồng nhiều Tửu Tâm Nhuỵ. Đây là đợt nở đầu tiên, nên đô đốc vội gửi về kinh.”

“Cô nương đó… chính là núi Thiết Vân mà ngươi ngày đêm thương nhớ?” Hoa Tiên khẽ vuốt cánh hoa Tửu Tâm Nhuỵ, nhẹ giọng hỏi.

Mạc Cấp tuy thấy chữ “thương nhớ ngày đêm” đúng, nhưng vẫn “ừ” một tiếng.

là Lộ Nguyên.

Đột nhiên, tay Hoa Tiên khẽ động.

Mạc Cấp lập tức nhanh tay cướp bông Tửu Tâm Nhuỵ, nhíu mày quát: “Là hoàng hậu ban thưởng. Nếu ngươi dám hỏng, tin , hôm nay hoàng đế sẽ đuổi ngươi khỏi kinh ngay lập tức!”

Hoa Tiên tựa lên cửa sổ : “Đuổi khỏi kinh, thì liên quan gì đến ngươi?”

Mạc Cấp nhíu mày, cố nén sự tức giận, nhưng nên trả lời thế nào. , liên quan gì đến ?

“Giờ ngươi tung tích Lộ cô nương , định khi nào tìm nàng?”

“Ta khi nào tìm Lộ cô nương, liên quan gì đến ngươi?” Mạc Cấp nhịn đáp .

Vừa xong liền hối hận. sắc mặt cô gái mắt đổi, thậm chí ánh mắt còn thoáng trống rỗng.

“Ta chỉ hỏi thôi mà.” Mạc Cấp vội bổ sung.

Ánh mắt Hoa Tiên vẫn lấy tiêu cự, gương mặt trông hoang mang lạ thường. Mạc Cấp quen nàng nhiều năm, đây là đầu thấy nàng lộ vẻ hoang mang thật sự như .

Trong lòng chợt yên , hỏi một nữa: “Ta khi nào tìm Lộ cô nương, ngươi để tâm đến ?”

Ánh mắt nàng dần tụ , sáng lên, tối , cảm xúc trong đó hiếm khi nào rõ ràng như .

Một lúc lâu , nàng mới khô khốc mở miệng, trả lời mà hỏi ngược : “Vậy… nếu đuổi khỏi kinh… ngươi… ngươi để ý ?”

“Bị đuổi khỏi kinh, thì thể sống ở ngoài thành, đến mức lang bạt giang hồ nữa.” Mạc Cấp cũng suy nghĩ chuyện từ khi nào. Nàng hỏi, liền thuận miệng .

“Ta sống ngoài thành, ngươi sẽ đến thăm ?” Hoa Tiên mở to mắt .

Mạc Cấp trầm mặc một lát, : “Ngươi luyện võ , nếu chỗ hiểu…”

“Có! Có!” Hoa Tiên suýt nữa chồm hẳn ngoài cửa sổ, “Ta nhiều chỗ hiểu! Ngươi xem luyện công sáng tối thì ? Ta nên luyện nội công chiêu thức ? Học kiếm học quyền?…”

Mạc Cấp bình tĩnh đợi nàng hết, bảo: “Ta cung đây.”

“Khoan !”

Hoa Tiên thấy dừng bước , trong lòng lập tức nở hoa.

“Mạc Cấp, ngươi thích —”

Loading...