Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 42: Tỷ tỷ, A Tiêu muốn đi
Cập nhật lúc: 2025-05-20 14:02:03
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mặc nghe vậy, mặt bất giác nóng bừng.
Ban đầu hắn cố ý để bản thân bị thương để nàng phải mời thầy thuốc, cũng là mượn cơ hội dùng thuốc lâu dài, nhằm che giấu mùi dược liệu lưu lại sau mỗi lần tắm thuốc.
Lúc đầu chỉ nghĩ đạt được mục đích là được, nhưng bị nàng nói vậy, trong lòng lại dâng lên không ít cảm giác xấu hổ. Hơn nữa… mục đích còn chưa đạt được...
“Vậy chúng ta nói trước nhé, lần sau không được như vậy nữa, được không?” Cô bé ngẩng mặt lên nhìn hắn đầy mong chờ.
Lý Mặc quay mặt đi, khẽ gật đầu, gần như không thể nhận ra. Cô bé bật cười “phụt” một tiếng.
Trong khoảnh khắc ấy, như trời quang mây tạnh, nhật nguyệt hiện ra.
“Hôm nay ngươi không đến lớp, ta mang bài về cho ngươi này, đây là của ta, còn có cả…” Chuyển chủ đề, Đường Tiểu Bạch bắt đầu nói chuyện chính.
Bị thương thì được nghỉ học, nhưng bài vở thì không thể bỏ! Đường Tiểu Bạch không chỉ mang bài của mình, mà còn mang cả phần của nhóm trung cấp, thậm chí còn lén ghi lại bài giảng trên lớp của nhóm đó.
“Khụ khụ, chữ ta không đẹp lắm, ngươi xem tạm nhé!” Đường Tiểu Bạch đưa cuốn ghi chép cho hắn.
Lý Mặc nhận lấy, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì.
“Sao vậy?”
Lý Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: “Bài tập hôm nay của Cố Ngũ là gì?”
Đường Tiểu Bạch suýt nữa thì nhảy dựng lên: “Cố... Cố Ngũ?!”
Cố Ngũ chính là Cố Hồi — học sinh xuất sắc nhất học đường, niềm tự hào của cả lớp, niềm hy vọng của cả gia tộc!
Tiểu tổ tông nhà nàng vậy mà đã lặng lẽ vượt cấp, đạt đến trình độ ngang hàng với Cố Hồi rồi sao?
Thiếu niên trước mặt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt sáng trong như nước, thấp thoáng chút mong đợi.
Đường Tiểu Bạch chợt hiểu ra. Tiểu tổ tông đang… thổ lộ bí mật với nàng!
Nghĩ thông suốt điểm này, khóe môi nàng không kìm được cong lên: “Bài hôm nay của biểu ca Cố Ngũ là…”
Lý Mặc quả thật đang “thổ lộ”, nên hoàn toàn không ngờ tiểu cô nương lại thực sự nhớ được bài tập của Cố Hồi.
Trương phu tử dạy cho Cố Hồi toàn là 《Xuân Thu》, đến hắn nghe còn thấy nhức đầu, vậy mà Đường tiểu thư lại nhớ được sơ lược, đủ thấy tư chất không hề tầm thường.
Lý Mặc nhìn ánh mắt thông minh linh động của nàng khi nói chuyện, không hiểu sao lại thấy tự hào.
Sau khi dặn xong bài vở, Đường tiểu thư nhét một xấp giấy trắng vào lòng hắn, rồi đứng dậy.
Nàng đưa hai tay ra sau lưng, lại bày ra dáng vẻ nghiêm nghị, đứng trên cao nhìn xuống hắn.
“Đám Đào Tử có lỗi, ta sẽ phạt. Nhưng ngươi dám lừa ta, ta cũng rất tức giận, cho nên—chiều mai ta không dẫn ai đi cả!” Nói rồi, nàng khẽ nhướng mày, ý tứ rõ ràng lắm.
Lý Mặc hơi muốn bật cười, nhưng nhịn lại, thuận theo lời nàng gợi mở: “Chiều mai?”
Nàng gật đầu, vẻ mặt đầy đắc ý: “Lần trước Đoan Ngọ chẳng phải không đi được sông Giang Trì xem đua thuyền sao? Ta đã hẹn với các bạn học rồi, chiều mai sẽ tới sông Giang Trì chơi!”
Nhìn vẻ mặt đắc ý đó của nàng, Lý Mặc bỗng nhiên muốn trêu ghẹo: “Ta cũng muốn đi.”
Đường Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi làm sai thì phải chịu phạt!” Vấn đề giáo dục trẻ con là phải có nguyên tắc!
Ánh mắt thiếu niên khẽ d.a.o động, đuôi mày khóe mắt bỗng mềm hẳn lại: “Tỷ tỷ, A Tiêu muốn đi mà…”
…
Trong tẩm điện Thái tử tràn ngập mùi thuốc đắng gay gắt, Tấn vương Lý Sơ chỉ ở lại chưa đến một khắc đã vội vã rời đi.
Lý Mặc nhìn chằm chằm ra cửa hồi lâu, sau đó gối tay nằm xuống, sai người mở cửa sổ.
Trước kia ngự y thường lấy cớ Thái Tử không được nhiễm gió nên bắt đóng kín cửa, mùi thuốc khiến hắn lúc nào cũng lơ mơ khó chịu. Sau khi Phong Hoài đến, việc đầu tiên y làm là yêu cầu mở cửa sổ thường xuyên.
Nhưng mỗi lần có người đến thăm bệnh, Lý Mặc vẫn bảo đóng cửa lại. Đặc biệt là khi Tấn vương Lý Sơ đến.
Chắc hẳn hôm nay Lý Sơ tiến cung sẽ dâng lên một câu trả lời khiến hoàng đế hài lòng.
Lượng độc được tăng lên, thân thể hắn chắc chắn sẽ suy yếu dần, có thể sẽ nằm liệt đến tận mùa thu năm sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-42-ty-ty-a-tieu-muon-di.html.]
Chỉ không rõ, Lý Sơ có tiếp tục đổ lỗi lên người Đường Nhị tiểu thư hay không.
Nhưng với thế lực của phủ Yến Quốc công, vài lời đồn nhảm như vậy cũng chẳng thể làm gì được hai vị tiểu thư kia. Nàng lại chẳng thèm bận tâm, vẫn vui vẻ cùng bạn học ra ngoài chơi đùa?
Cô nàng này đúng là cứng đầu, nói không dẫn theo thì nhất định không dẫn theo, hôm qua hắn đã hạ mình đến mức ấy rồi— Nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt Lý Mặc lại thấy hơi nóng lên.
Hắn đã hạ giọng cầu khẩn đến vậy, mà nàng chẳng mảy may nhượng bộ, còn cố ý nói ra để khiến hắn thèm thuồng nữa, đúng là tiểu cô nương!
Tuy hắn chưa từng đi sông Giang Trì, nhưng đã qua cái tuổi ham chơi từ lâu, sao có thể bị dụ được chứ!
Lý Mặc xoa mặt, ngồi dậy bước xuống giường, chỉ vài bước đã vào tới mật thất.
Trong lúc thay y phục, không nhịn được nghĩ: Giờ này chắc tiểu cô nương đã tới sông Giang Trì rồi nhỉ?
…
Đường Tiểu Bạch quả thực đã đến sông Giang Trì. Mặt trời ngả về tán liễu, hơi nóng vẫn chưa tan.
Đám thiếu niên cưỡi ngựa chạy chầm chậm dưới bóng cây, còn Đường Tiểu Bạch thì cùng các tiểu thư Cố gia tản bộ ven hồ.
Sông Giang Trì là danh lam thắng cảnh của Kinh thành, nước trong cảnh đẹp, lầu các tinh xảo, khiến Đường Tiểu Bạch nhìn đến hoa cả mắt, không rảnh xen vào mấy câu chuyện phiếm của các tiểu cô nương.
Nhưng nói chuyện một hồi, khó tránh khỏi lại nhắc đến người có liên quan tới nàng—
“Vết thương của A Tiêu thế nào rồi? Cần dưỡng bao lâu?” Cố Thanh Lan hỏi.
“Chắc khoảng bảy ngày.” Đường Tiểu Bạch đáp.
Cố Thanh Lan cũng chẳng thật lòng quan tâm A Tiêu: “Vậy có nên để A Nguyên tạm thay? Phu tử chẳng nói lúc giảng bài cần có hai người hầu sao?”
“Nhưng hai hôm nay A Tiêu không đến, Trương phu tử cũng chưa từng bảo A Nguyên thay.” Cố Vũ Lan nói.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Nói đến chuyện này, Đường Tiểu Bạch cũng thấy kỳ lạ. Hôm qua Tần Thiên bị thương ở nhà, nàng cứ tưởng Trương phu tử sẽ chỉ định người khác thay thế, dù sao những việc như phát bài thu bài đều dễ thay thế.
Không ngờ phu tử chỉ hỏi qua tình hình A Tiêu, rồi cũng không nói thêm gì.
Phu tử không nhắc, tất nhiên chẳng ai dám chủ động đề xuất.
Không ai nhắc không có nghĩa là không ai nghĩ đến. Ví như hai vị tiểu thư nhà họ Cố bên cạnh đây, ý nghĩ đã nhiều lắm rồi.
“Ta thấy Trương phu tử đặc biệt thích A Tiêu, nếu không sao lại chọn riêng hắn trong số bao nhiêu thư đồng bên ngoài?” Cố Thanh Lan nói.
Cố Vũ Lan cụp mắt khẽ cười, dịu dàng nói một câu: “Chắc là thấy A Tiêu trông ưa nhìn.”
Câu này, cộng thêm giọng điệu kia, sao nghe mà chướng tai thế chứ?
Đường Tiểu Bạch không nhịn được phản bác: “Phu tử thấy A Tiêu cao to hơn người khác, tưởng là lớn tuổi hơn nên mới chọn!”
Cố Vũ Lan rụt vai lại, dè dặt nói: “Muội không có ý gì khác đâu…”
Đường Tiểu Bạch: …
Trà xanh năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều thì phải?
May mà Cố Thanh Lan đỡ lời: “Chúng ta trước kia cũng từng luyện chữ, nhưng đúng là chưa từng đọc sách.”
Lần này vẫn là Cố Thanh Lan làm tròn vai: “A Tiêu cao to, lại đẹp trai, ai nhìn mà chẳng thích? Chỉ là hơi gầy quá, A Nguyên cũng vậy, gầy thế này mà Kiều Kiều cũng cho ra ngoài hầu hạ được?”
Đường Tiểu Bạch: …
Tỷ tỷ của ta, ngươi đúng là hiểu rõ quá rồi đấy!
Cố Thanh Lan lại nói thêm vài câu, chuyển chủ đề từ Tần Thiên sang tiểu thái tử ở phủ Vĩnh Phúc: “Hôm qua về nhà nghe phụ thân ta nói, bệnh của Thái tử điện hạ lại nặng thêm—”
“Chuyện này không liên quan gì đến ta đâu nhé?” Đường Tiểu Bạch vội xua tay.
“Lần trước có liên quan, lần này thì cũng có thể liên quan chứ sao!” Người xen lời là Cố Do — hắn như thể chỉ tiện đường đi qua, tiện miệng nói một câu, rồi thúc ngựa chạy đi, chẳng thèm để lại một ánh nhìn chính diện.
“Tiểu Lục còn giận dỗi với ngươi nữa kìa!” Cố Thanh Lan cười khúc khích trêu cợt Tiểu Bạch.
Nhưng lời Cố Do lại khiến Đường Tiểu Bạch chợt động lòng. Liệu có thật sự, chuyện này lại liên quan đến nàng chăng?