Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 41: Trà lý trà khí

Cập nhật lúc: 2025-05-20 14:01:20
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chắc chắn là do Tấn vương truyền ra!” – Đường Tiểu Bạch hậm hực nói.

 

Cố thị đưa tay xoa nhẹ đầu nàng, ra hiệu trấn an, rồi quay sang hỏi Cố Hồi: “Phụ thân ngươi còn căn dặn gì thêm không?”

 

“Phụ thân bảo cô mẫu chớ quá lo lắng,” Cố Hồi điềm đạm đáp, “đa phần là do trong cung có lòng bất mãn với chuyện  lần trước, mượn cơ hội này để uy h.i.ế.p Tiểu Bạch đôi chút mà thôi. Nếu thật sự có động tĩnh gì, dù Yến Quốc Công không ở đây, cũng còn có Cố gia, quyết không để Tiểu Bạch chịu thiệt thòi.”

 

Đường Tiểu Bạch cúi đầu nhìn tay, làm một động tác nắm chặt. Nói cách khác… nàng đang cầm trong tay kịch bản “cả nhà nâng như nâng trứng”?

 

Không chừng Tiểu Thái tử cũng sẽ chịu ảnh hưởng của hào quang được cưng chiều mà đứng ra thay nàng thanh minh?

 

 

“Những ngày tới tạm thời án binh bất động, truyền ra ngoài rằng Cô đã khỏi bệnh.” – Trong mật thất, thiếu niên cau mày, sắc mặt lạnh như nước.

 

Từ trước tới nay hắn luôn mượn cớ mang bệnh để ẩn nhẫn. Đoan Ngọ hôm ấy, vừa ra ngoài đã gặp thích khách, lại còn đụng mặt Tấn vương, ấy thế mà mọi tội danh lại đổ cả lên đầu tiểu cô nương kia!

 

Lòng dạ hiểm độc!

 

“Sợ rằng điện hạ nhất thời khó lòng hồi phục,” lão giả tóc bạc thở dài, “trong thang thuốc hôm qua gửi tới, liều lượng Vong Trường Sinh lại tăng thêm một phần…”

 

Ánh mắt Lý Mặc chợt co lại.

 

Vong trường sinh, là một loại độc dược ngấm chậm.

 

Hoặc cũng có thể không gọi là độc, bởi xét nghiệm không ra, chỉ khiến thân thể dần dần hư nhược mà chết.

 

Hắn từ nhỏ thể trạng yếu kém, thuốc thang vô hiệu, thế nhân chỉ cho là di truyền từ sinh phụ. Mãi đến năm ngoái, thần y Phong Hoài xuất hiện, mới chẩn ra hắn đã uống Vong Trường Sinh suốt bảy năm trời.

 

Từ trước đến nay, liều lượng bỏ vào cơm canh của hắn đều rất ít, nên mới không tra ra được. Nhưng từ sau khi Lý Hành Viễn đêm đó bí mật đột nhập phủ Thái tử, Hoàng Đế có lẽ chột dạ, liền lập tức tăng gấp đôi liều lượng.

 

Lần này liều lượng lại tăng, hẳn là bởi biến cố ở chùa Hiến Phúc vào tiết Đoan Ngọ. Kẻ ám sát hôm đó đích thực là do Trung thư lệnh Vương Mậu Chiêu âm thầm sắp đặt, một chiêu khổ nhục kế, thành công kéo sụp một võ tướng trong phe Trịnh Tể tướng .

 

Vương Mậu Chiêu là huynh ruột của Thái hậu, tức là cữu công của hắn.

 

Trong mắt Hoàng đế, Vương Mậu Chiêu và thái tử là người một nhà, bởi vậy dù Vương Mậu Chiêu làm việc sau lưng, thái tử vẫn phải thay ông ta chịu đựng cơn thịnh nộ của thiên tử.

 

“Lần này tăng thêm bao nhiêu?”

 

 

“Ước chừng năm phần. Với liều lượng này, kéo dài lắm chỉ đến mùa thu năm sau.”

 

Đến mùa thu năm sau… hoặc là chính danh quang minh khang phục, hoặc là giả chết, âm thầm rời cung.

 

Nhưng bất kể lựa chọn nào, cũng phải giải hết độc trong người trước đã.

 

“Độc tố đã thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, mỗi ngày rút độc không thể gián đoạn…” – Lão giả nói đoạn lại thở dài, “Châm kim dẫn độc vẫn quá chậm. Nếu có thể kết hợp thêm dược dục thì hiệu quả sẽ tăng lên nhiều. Chỉ là dược dục tất để lại hương dược trên thân, khó mà che giấu.”

 

Đặc biệt là bây giờ, cậu ta rất được Đường nhị tiểu thư  yêu thích, cơ hội xuất hiện trước mặt người khác ngày càng nhiều.

 

Lý Mặc cau mày. Chẳng lẽ phải cố ý để mất sủng ái?

 

Về chuyện làm sao để thất sủng trước Đường nhị tiểu thư , Lý Mặc nghiêm túc suy nghĩ suốt một đêm.

 

Thật sự rất khó. Cô bé ấy đối với hắn quá tốt. Ăn mặc đi lại chăm sóc chu đáo, còn tốn công sắp xếp cho hắn đi học, thậm chí còn tin tưởng hắn vô điều kiện, chẳng hỏi lý do đã thay hắn giải quyết Lữ Hà.

 

Một cô gái nhỏ thích hắn đến vậy, muốn nàng ấy thay đổi lòng dạ  , đúng là quá khó.

 

Biết làm sao bây giờ?

 

Lý Mặc vừa nghĩ đối sách, vừa cong môi mở cửa phòng — “Chào buổi sáng!” A Nguyên trong sân ngẩng đầu mỉm cười chào hắn, gương mặt vừa rửa sạch sẽ sáng sủa, trên lông mày còn vương vài giọt nước, dưới ánh nắng lấp lánh như pha lê.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-41-tra-ly-tra-khi.html.]

Lý Mặc bỗng thu lại nụ cười, khẽ gật đầu rồi xoay người đi rửa mặt.

 

A Nguyên khác với hắn, gặp ai cũng nở nụ cười, rất được lòng đám gia nhân.

 

Cô bé tuy nói là do đại tiểu thư yêu cầu nên mới nhận thêm A Nguyên, nhưng mấy ngày qua, sự yêu thích của cô bé dành cho A Nguyên rõ ràng ngày một nhiều hơn.

Nếu hắn rời khỏi bên cạnh cô ấy, thì— Thôi, nghĩ thêm cách khác vậy...

 

Sau bữa sáng, Lý Mặc cùng A Nguyên đứng chờ bên ngoài nội viện, đợi nhị tiểu thư ra ngoài.

 

Hôm nay cô bé mặc bộ y phục màu xanh biếc, tóc cài dải lụa đỏ, cả người toát lên vẻ tươi tắn, như một đóa sen hồng e ấp giữa lá sen xanh.

 

Giống như mọi khi, ánh mắt đầu tiên của cô bé luôn dừng lại trên người hắn, đôi mắt tròn xoe đáng yêu  đánh giá nhẹ, như để xác nhận hắn có khỏe không.

 

Bị nàng nhìn như thế, trong lòng Lý Mặc chợt thấy ấm áp, không kìm được khẽ mỉm cười với nàng.

 

Đôi mắt nàng sáng lên, cũng cười theo, má lúm sâu hiện rõ, đáng yêu vô cùng.

 

“Hôm nay khí sắc A Nguyên tốt quá!” Một tiếng khen của nha hoàn Đào Tử liền thành công khiến ánh mắt của cô bé chuyển sang A Nguyên.

 

Khi cô bé thuận theo lời khen mà khen A Nguyên, Đào Tử còn lén liếc Lý Mặc một cái đầy khiêu khích.

 

Lý Mặc cụp mắt không nói gì.

 

Đào Tử xưa nay vốn chẳng ưa gì hắn. Nhị tiểu thư càng thích hắn, Đào Tử lại càng ghét.

 

Ngoài mấy lời kiểu nâng người này dìm người kia, còn hay lén làm mấy trò nhỏ sau lưng cô bé, ví dụ như mang điểm tâm ra chỉ đưa cho A Nguyên trước mặt hắn, hoặc giả vờ vô tình đụng vào hắn vài lần mỗi ngày— Tóm lại toàn là mấy trò trẻ con.

 

Trước giờ Lý Mặc chẳng mấy để tâm. Nhưng hôm nay, khi Đào Tử đi tới trước mặt hắn, bất chợt nghiêng vai lao vào, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhân lúc đó liền ngã về phía sau —

 

“Ngã cũng khéo phết đấy nhỉ?” Đường Tiểu Bạch vừa nói vừa gõ nhẹ vào chỗ bị thương trên tay hắn.

 

Thiếu niên nhăn mày vì đau, nhưng vẫn cố nhịn không phát ra tiếng.

 

“Sao không kêu đau? Không kêu đau thì người ta biết đau mà thương thế nào?”

 

Đường Tiểu Bạch liếc cậu một cái, giọng nửa đùa nửa thật.

 

Ánh mắt hắn âm thầm nhìn nàng một cái, giọng có chút cố chấp: “Nhị tiểu thư nói vậy là có ý gì?”

 

“Ý gì hả?” Đường Tiểu Bạch cười nhạt, “Đào Tử dùng bao nhiêu sức để đụng vào ngươi? Ngã thành thế này? Nói đi! Ngươi định làm gì? Ngã để khỏi phải đi học? Hay muốn ta đánh Đào Tử một trận để trút giận cho ngươi?”

 

Thiếu niên cúi đầu lạnh nhạt: “Đào Tử hầu hạ nhị tiểu thư nhiều năm, nhị tiểu thư tin nàng ta hơn cũng là chuyện đương nhiên.”

 

Đường Tiểu Bạch tức đến bật cười. Câu chữ đầy ẩn ý thế này, học ai không biết?

 

“Ngươi định làm gì? Không phải ta luôn theo ý ngươi sao? Còn bày ra mấy trò âm thầm thủ đoạn trong nhà thế này à? Ngươi học mấy cái này từ đâu vậy? Sách ta đưa ngươi đâu? Mấy lời thánh hiền, ngươi học tới đâu rồi? ”

 

Bị nàng mắng đến đỏ mắt, thiếu niên vẫn cắn chặt môi không đáp, ánh mắt không rời khỏi nàng, trong đôi mắt đen láy là một khoảng lặng như hồ sâu, như cất giấu vô vàn bí mật.

 

Đường Tiểu Bạch chợt thấy mất hết hứng giận. Hắn đúng là một tổ tông mà.

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Đào Tử bắt nạt ngươi, sao không nói với ta?” Đường Tiểu Bạch thở dài.

 

Thiếu niên vẫn mím môi không nói. Nàng cũng không gặng hỏi nữa, chuyện mách lẻo kiểu này đúng là khó nói, trước kia không nói, lần này xem như đã nói rồi.

Nàng cúi đầu sờ vào lớp băng gạc trên vết thương của hắn, khẽ nói: “Sau này sẽ không có nữa đâu…”

 

Đào Tử ỷ thế h.i.ế.p người, mấy người khác làm ngơ không nhìn thấy, nàng đều đã phạt, nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi.

 

“Về sau cũng đừng dùng mấy chiêu này nữa, không hay ho gì, lại còn dễ bị người ta nhìn thấu.” Trước khi xuyên vào sách, những mánh khóe trong đấu đá nội viện hay cung đấu nàng chẳng lạ gì, lúc đó đã đoán được tám chín phần, chỉ là mọi chuyện đã xảy ra, nàng  không tiện vạch trần tại chỗ.

 

Không dạy mà phạt là tàn nhẫn. Người mình nuôi dưỡng, dù có sai điều gì, cũng chỉ có thể âm thầm dạy bảo từng chút một.

Loading...