Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 39: Thái tử có bắt nạt muội không
Cập nhật lúc: 2025-05-20 00:58:44
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Tiểu Bạch lau mồ hôi trên trán, âm thầm kêu khổ trong lòng. Dù có tán che nắng, đứng dưới trời nắng chang chang giữa trưa cũng chẳng dễ chịu gì. Hay là giả vờ trúng nắng thử xem?
Nàng đang cân nhắc thì từ trong điện Sùng Đức, nơi thái tử cư ngụ có động tĩnh.
Một nam tử mặc quan phục từ trong điện bước ra, đi thẳng tới trước mặt nàng, khẽ mỉm cười:
“Điện hạ có lệnh, sai tại hạ đưa Nhị tiểu thư hồi phủ. Nhị tiểu thư, mời theo.”
Đường Tiểu Bạch nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, vội vàng cảm tạ. Đi theo nam tử được vài bước, nàng chợt có linh cảm, vô thức quay đầu nhìn lại.
Nơi cửa điện, một bóng người gầy gò loáng qua rồi ẩn vào bóng râm…
…
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lý Mặc đứng cứng người bên cửa điện, tim đập thình thịch. Nàng thấy hắn rồi?
Chắc là… không đâu nhỉ?
…
“Ta hôm nay gặp được thái tử đó nha—”
Lý Mặc tay run một cái, suýt làm rơi nắm “bánh tét Trấn Châu” vừa được đưa tới.
“Chỉ là không nhìn rõ mặt,” tiểu cô nương có vẻ hơi tiếc nuối.
Lý Mặc âm thầm thở phào, lần sau không thể để bản thân bị lộ nữa.
“Chỉ thấy một bóng người, ta đoán chắc là thái tử. Thái tử gầy quá, gầy như ngươi vậy đó. Ê? Nói mới nhớ, ngươi và thái tử còn có vài phần giống nhau đấy!”
Lý Mặc lập tức căng thẳng trong lòng, nhưng ngoài mặt chỉ “ừ” nhẹ một tiếng.
Tiểu cô nương quả nhiên không nghĩ nhiều: “Hai người các ngươi đều gầy nhom. Ngươi thì thôi đi, nhưng đường đường là Thái tử điện hạ, sao lại chẳng nuôi nổi thân mình thế? Tội nghiệp… lại còn bị người ám sát nữa—may mà hôm nay ngươi không đi, chứ nguy hiểm lắm đó…” nàng bắt đầu kể lại chuyện hôm nay.
Lý Mặc nghe mà hồn để đâu đâu, đến khi nghe nàng kể bị đưa vào Thái tử phủ, cuối cùng không nhịn được hỏi:
“Thái tử có bắt nạt người không?”
Hắn còn nhớ lúc nàng rời đi, vừa đi vừa đưa tay lau mồ hôi trán. Giữa tiết hè, phơi nắng một khắc thôi cũng đủ mệt rồi.
Nàng có nghĩ hắn bắt nạt nàng không? Có vì vậy mà giận hắn, ghét hắn rồi chăng?
“Không hề! Hắn bắt nạt ta làm gì?” – Tiểu cô nương ngạc nhiên nhìn hắn, “Tuy lúc đầu không cho ta về, nhưng sau khi ta năn nỉ một hồi, hắn cũng cho ta đi rồi!”
“Năn nỉ là cho đi?” Hắn rõ ràng bảo nàng đợi một khắc mà…
“Ờ… đúng là bắt ta chờ một lát, nhưng cũng không lâu lắm đâu. Với lại, ngay từ đầu Thái tử đã bảo người mang tán che nắng cho ta, Thái tử điện hạ đúng là một người tốt bụng mềm lòng — Ê? Mặt ngươi đỏ làm gì?”
Lý Mặc khẽ ho hai tiếng, chau mày né tay nàng, nói: “Gì mà ‘trẻ con’? Thái tử lớn tuổi hơn Nhị tiểu thư đấy.”
Đường Tiểu Bạch khúc khích cười: “Tuổi tác không quan trọng, ta thấy hắn chính là một tiểu hài tử! Ngươi không biết đâu, Thái tử đáng yêu lắm, lúc ta rời đi còn lén trốn ở cửa điện nhìn ta. Ngươi nói xem, có phải hắn không nỡ rời xa ta không?”
Lý Mặc nghe mà mặt càng đỏ, vội lạnh mặt giấu cảm xúc: “Nô tài không biết!”
Đường Tiểu Bạch sững ra một chút, rồi cười rạng rỡ, kéo tay hắn lắc lắc:
“Hắn không nỡ rời ta, còn ta thì không nỡ xa A Tiêu đâu! Ta chẳng đời nào chịu ở lại làm bạn với Thái tử!”
Lý Mặc không nhịn được lại đỏ mặt, song khóe môi khẽ cong lên. Nàng không bị kẻ khác ly gián, không hiểu lầm hắn, cũng không hề ghét bỏ hắn…
…
Trò chuyện với tiểu tổ tông một hồi, Đường Tiểu Bạch lại gọi A Nguyên tới, chia bánh tét Trấn Châu mà Tô Thuấn Khanh vừa mới sai người đưa đến cho cả hai.
Hai thiếu niên nhỏ ôm bánh tét rời đi, đúng lúc đến trước cửa lầu Minh Nguyệt thì gặp Đường Kiều Kiều.
“Muội đối với hai tên này thì tốt quá nhỉ,” – Đường Kiều Kiều liếc thấy bánh tét trong tay hai thiếu niên, hừ khẽ một tiếng, “Bánh tét Trấn Châu thì khác gì với bánh chưng Kinh thành, có gì đáng để muội chạy đi năn nỉ Tô Thuấn Khanh xin cho bằng được?”
“Ta chưa ăn bao giờ, sao biết có khác hay không?” – Đường Tiểu Bạch tùy ý đáp, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác—
Nếu Tô Thuấn Khanh chịu sai người đưa bánh tét đến, thì hẳn là đã hiểu ám chỉ của nàng? Nếu không, với mối giao tình nhạt nhẽo của họ, vị tiến tấu quan Trấn Châu chẳng thèm để mắt đến cả phò mã, sao lại dễ dàng thuận theo nàng như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-39-thai-tu-co-bat-nat-muoi-khong.html.]
Nhưng nếu người của Tô Thuấn Khanh thật sự chưa đến chùa Hiến Phúc, vậy thì vì sao Triệu Cảnh lại biến mất trước lúc Thái tử bị ám sát? Hắn đã đi đâu?
…
“Triệu Cảnh—”
Triệu Cảnh khựng bước, dừng một lát rồi quay người hành lễ: “Công chúa!”
Bình Dương công chúa đuổi theo, hơi thở dồn dập, không khỏi trách: “Sao đi vội vậy?” Lúc nói, ánh mắt nàng dừng thẳng trên mặt hắn, nhìn không chớp.
Triệu Cảnh thản nhiên đáp: “Giờ đã không còn sớm.”
Bình Dương công chúa khẽ nhíu mày: “Tối nay chẳng phải ngươi không trực sao?”
“Cửa cung sắp đóng, thần không tiện lưu lại.”
Bình Dương nghe vậy, trong lòng dâng lên khó chịu, nhưng lại không thể bắt bẻ được gì, đành nói: “Vậy ngươi sớm về nghỉ đi, Thái tử bị ám sát giữa đường, e rằng mấy hôm tới ngươi sẽ bận rộn.”
Triệu Cảnh nhẹ giọng đáp “vâng”, hành lễ rồi rời đi.
Hắn biết, công chúa vẫn còn đứng nhìn theo sau lưng, vài lần muốn quay đầu lại nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không dừng bước, một mạch rời khỏi cửa cung.
Ra khỏi cung, lên ngựa, trở về tư phủ tại đường Trường Thọ .
Chẳng bao lâu sau, cửa bên mở ra, Triệu Cảnh mặc thường phục bước ra ngoài.
Khi đến ngõ Tấn Xương, trời đã nhá nhem tối.
Hắn đứng trước cánh cửa gỗ do dự hồi lâu, cuối cùng đưa tay gõ cửa.
Bên trong không có tiếng trả lời, nhưng có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp, căng thẳng truyền qua khe cửa.
“Là ta…” Hắn khẽ gọi.
Cửa gỗ mở ra—
…
Sau khi cửa đóng lại, từ góc hẻm không xa có một người bước ra, đôi mắt phượng hơi nheo lại, thần sắc đầy suy tư.
Chốc lát sau, bật cười khẽ một tiếng. “Triệu Phò mã à…”
…
“Triệu Cảnh hả?” Đường Kiều Kiều ngẫm nghĩ rồi đáp: “Sau khi muội bị người của Thái tử dẫn đi, ta có thấy hắn—muội hỏi hắn làm gì?”
Đường Tiểu Bạch hừ một tiếng: “Hắn chẳng phải là người bảo vệ Thái tử sao? Từ lúc Thái tử bị ám sát đến lúc trở về phủ, ta chẳng thấy bóng dáng hắn đâu cả!”
Đường Kiều Kiều không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ “ừm” một tiếng rồi chần chừ hỏi: “Muội… ở Thái tử phủ, Thái tử có bắt nạt muội không?”
Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên nhìn nàng: “Không phải đã hỏi rồi sao?”
Vừa về đến nhà là bị kéo ra thẩm vấn, ngay cả chuyện Thái tử trốn sau cửa lén nhìn cũng không giấu, chỉ giấu chuyện “một khắc đồng hồ” kia mà thôi.
Đường Kiều Kiều cau mày nói: “Vừa rồi Tấn vương cho người truyền tin đến, nói Thái tử có ý muốn giữ muội lại bên cạnh, thật sự hắn không làm khó muội chứ?”
Tuy nhìn muội muội có vẻ không sao, nhưng ở lại Thái tử phủ lâu như vậy, ai biết có bị ép buộc hay dụ dỗ gì không? Chỉ riêng câu “giữ lại làm bạn” thôi cũng khiến nàng nổi da gà.
Tiểu thư Đường gia lớn lên trong nhung lụa, sao có thể ở cạnh tên Thái tử gầy yếu âm u kia được?
Muội muội nàng lại ngốc như thế, bị bắt nạt rồi chắc cũng chẳng nhận ra—
“Thật sự không có!” Vừa nghe nhắc đến Tấn vương, Đường Tiểu Bạch lập tức nổi giận, “Tấn vương nói dối! Lúc ta ở phủ Thái tử cũng gặp hắn, hắn cũng bảo Thái tử không cho ta về, vậy mà ta vừa hỏi Thái tử, Thái tử liền bảo người đưa ta về luôn rồi!”
Một khắc đồng hồ cộng trừ nhân chia xấp xỉ bằng không, hoàn toàn có thể bỏ qua.
Đường Kiều Kiều nửa tin nửa ngờ.
“A tỷ! Tỷ tình nguyện tin cái tên Tấn vương kia, lại không tin đứa muội muội cùng phụ mẫu với tỷ à?” Tức đến run rẩy!