Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 30: Đãi ngộ đến nữ chính cũng không bì bằng.
Cập nhật lúc: 2025-05-16 12:54:40
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên nhập học, ngoài việc sắp xếp lại chỗ ngồi theo tiến độ học tập, Trương Tiên sinh còn giao bài tập về nhà cho mỗi học trò.
Những học trò lớn đã đọc Tứ Thư thì mang đề về viết bài luận, còn các học trò nhỏ thì luyện chữ.
Khác biệt ở chỗ, đám học trò trung cấp tự viết, còn những tiểu đồng sơ cấp như Đường Tiểu Bạch thì được phát thẻ chữ để về nhà chép lại.
Thấy mực đã đặc lại, Đường Tiểu Bạch trải giấy cầm bút, chuẩn bị làm bài. Vừa chấm mực, nàng bỗng đổi ý, ngẩng đầu đưa cây bút về phía thiếu niên: “Ngươi cũng viết đi!”
Lý Mặc khựng lại.
“Từ nay về sau, bài tập tiên sinh giao, ngươi cũng cùng làm luôn!” Đường Tiểu Bạch cười híp mắt nói.
Lý Mặc khẽ mỉm cười, nhận lấy bút.
Cô nương này, lúc nào cũng nghĩ cho hắn quá chu đáo…
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“A Nguyên!”
Nụ cười trên mặt thiếu niên lập tức cứng lại. Đường Tiểu Bạch lúc ấy đang đứng dậy gọi người, nhất thời không chú ý đến thay đổi trên gương mặt hắn.
Không những gọi A Nguyên, nàng còn gọi cả Đào Tử và Trừng Tử vào, rồi lặp lại lời vừa nói với A Tiêu.
Đều là những đứa trẻ thất học, một người là dạy, hai người là dạy, thì bốn người cũng thế thôi?
Thế là Đường Tiểu Bạch cho người khiêng thêm mấy chiếc bàn, ghép lại, năm đứa trẻ ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn lớn, mỗi người đều được phát giấy bút.
Nhìn hai tiểu nha đầu xinh xắn bên trái, rồi lại nhìn hai thiếu niên tuấn tú bên phải, Đường Tiểu Bạch bỗng sinh ra cảm giác tự hào như một bà mẹ hiền.
Sau này nếu trở về thế giới của mình, nàng hoàn toàn có thể viết một cuốn sách tên là "Xuyên thư rồi tôi mở lớp xóa mù chữ ở cổ đại".
Đang mừng thầm, ánh mắt vô tình lướt qua A Tiêu—— Thiếu niên mím môi, lưng thẳng tắp, toàn thân toát ra khí tức lạnh lẽo khó gần.
Đường Tiểu Bạch gõ gõ đầu bằng đầu bút, cảm thấy phiền não. Vừa rồi chẳng phải đã dỗ dành xong rồi sao? Sao lại giận nữa rồi?
Thật đúng là một vị tổ tông mà...
...
Trước kia Đường Tiểu Bạch chưa từng luyện bút lông, hơn nữa bút lông ở đây cũng không giống loại thời của nàng, viết cực kỳ vất vả.
Vất vả lắm mới chép được mười tờ chữ lớn, nàng cảm thấy toàn thân như bị hút sạch sức lực.
Buông bút, vừa xoa cổ tay vừa rướn cổ nhìn về phía A Tiêu. Thiếu niên rất nhanh nhạy, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, hắn đã phát hiện ra.
“Ta xem thử nào!” Đường Tiểu Bạch dứt khoát chống tay lên bàn, ghé sát qua xem chữ hắn viết. Thiếu niên liếc nàng một cái, thản nhiên giơ tay lên, vừa hay che khuất tầm nhìn của nàng.
Đường Tiểu Bạch cau mày, lại giận nữa sao? Sao lại dễ giận thế? Rốt cuộc là giận chuyện gì?
Nhưng bên cạnh còn ba đứa nhỏ khác, nàng tạm thời không tiện hỏi, bèn trực tiếp kéo cánh tay hắn xuống, rồi khi hắn nhìn lại, nàng liền ném cho hắn một cái nhìn không mấy vui vẻ.
Ai mà không biết giận chứ?
Thấy Đường Tiểu Bạch có vẻ nổi cáu, Lý Mặc yên lặng rút tay về, không làm khó nữa. Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ một tiếng, nhìn xuống chữ hắn viết.
Vừa nhìn, nàng liền thấy chua xót: “Sao ngươi viết đẹp thế?” Cũng là trẻ thất học, tại sao hắn viết ra lại có dáng có vẻ như thế?
Khóe miệng Lý Mặc khẽ giật. Hắn đã cố tình viết theo kiểu của người mới học rồi, mấy chữ này mà để Trương tiên sinh thấy được, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Nhưng nhìn qua tác phẩm của nhị tiểu thư, Lý Mặc chọn cách im lặng.
“Viết tiếp đi!” Nhị tiểu thư vỗ vỗ cánh tay hắn, để lại một câu như vậy rồi rướn người định nhìn qua A Nguyên bên cạnh.
Lý Mặc mím môi, kéo tay nàng một cái, chờ đến khi nàng quay lại, mới lạnh nhạt nói: “Viết xong rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-30-dai-ngo-den-nu-chinh-cung-khong-bi-bang.html.]
Nhị tiểu thư quả nhiên lộ ra vẻ không tin, cúi đầu đếm số tờ giấy trước mặt hắn. Đếm xong, ánh mắt nàng nhìn qua càng thêm chua xót.
Lý Mặc liếc nhìn về phía chỗ ngồi của nàng, nói: "Nhị tiểu thư vẫn nên tập trung hơn, kẻo đến khi trời tối mà chưa viết xong."
Tiểu cô nương lầm bầm vài câu, ngoan ngoãn ngồi xuống…
……
Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Đường Tiểu Bạch từ chối sự giúp đỡ của nha hoàn, tự tay sắp xếp bài tập phải nộp vào ngày mai.
Vô tình, nàng liếc qua bài tập của bốn người còn lại. Bốn bài được xếp riêng biệt, chữ của Tần Thiên nổi bật hơn hẳn.
Nàng nhìn chằm chằm vào đó một lúc, đột nhiên nảy ra một ý tưởng——
……
Sáng hôm sau, khi đến Cần Học Đường, Trương Tiên sinh bảo Thanh Trúc và A Tiêu thu bài tập của các học trò.
Lý Mặc đi tới hàng ghế cuối, bài tập của Đường Nhị Tiểu Thư là thứ đầu tiên hắn thu. Đường Nhị Tiểu Thư biết mình viết không tốt, lúc giao bài có vẻ hơi ngượng ngùng, bị bàn bên cạnh là Cố Thanh Lan liếc nhìn một cái.
“Phụt!” Cố Thanh Lan không nhịn được cười.
Đường Tiểu Bạch mặt đỏ bừng.
“Không sao đâu! Không sao đâu!” Cố Thanh Lan cười cười, giơ bài tập của mình lên cho nàng xem, “Ngươi xem, ta cũng viết không tốt, chúng ta là một nhóm, ai hơn ai đâu?”
Đường Tiểu Bạch nhìn qua bài tập của Cố Thanh Lan, thực ra nó vẫn có phần nhỉnh hơn nàng một chút, nhưng không hơn nhiều lắm, nàng cảm thấy đỡ tủi thân hơn.
“Chúng ta luyện nhiều, sau này cũng sẽ viết tốt thôi!” Cố Thanh Lan an ủi.
“Ừ ừ!” Tiểu cô nương cười tươi như hoa, lúm đồng tiền hiện ra.
Toàn bộ học đường chỉ có bốn cô bé, ngoài Đường Nhị Tiểu Thư, ba người còn lại đều là nhi nữ của Cố gia.
Trong đó một người năm tuổi là nhi nữ của Cố gia tứ phòng, hai người còn lại tuổi tác gần giống Đường Tiểu Bạch, đều là con gái của Cố gia tam phòng, là Cố Thanh Lan và Cố Vũ Lan.
Khi sắp xếp chỗ ngồi, hai tỉ muội này ngồi ngay bên cạnh Đường Tiểu Bạch, vì vậy khi nàng xem xong bài tập của Cố Thanh Lan, liền quay sang nhìn bài của Cố Vũ Lan.
Cố Vũ Lan lại phản xạ che đi một chút mỉm cười với nàng, ngượng ngùng nói: “Ta viết không tốt…”
“Còn có thể tệ hơn ta sao?” Đường Tiểu Bạch vừa đùa vừa an ủi. Cố Vũ Lan mặt đỏ bừng, không nói gì, nhưng cuộn bài tập lại rồi chủ động đưa cho A Tiêu.
A Tiêu nhận lấy, vẫn trải ra, khi nhìn thấy chữ trên tờ giấy, ánh mắt hắn hơi lóe lên, rồi nhìn về phía Đường Tiểu Bạch.
Đường Tiểu Bạch thật ra không có ý định xem bài của Cố Vũ Lan, nhưng bị ánh mắt của hắn nhìn qua, nàng liền vô thức nhìn vào đống giấy trong tay hắn.
Không biết có phải là trùng hợp không, khi A Tiêu đi tới phía trước, tờ trên cùng vô tình rơi xuống, đúng lúc rơi ngay trước mặt Đường Tiểu Bạch.
Nàng liếc qua một cái, liền hiểu ra tất cả.
Khi tờ giấy rơi xuống được A Tiêu nhặt lại, Đường Tiểu Bạch nhẹ nhàng nghiêng người hỏi Cố Thanh Lan: “Không phải là tam cữu cữu cố ép các muội đến đây học cùng ta đấy chứ?”
Chữ của Cố Vũ Lan rõ ràng đã được luyện qua.
Cố gia là dòng dõi quan văn, thứ nữ cũng được luyện chữ, đích nữ như Cố Thanh Lan làm sao có thể viết như vậy, có thể thấy, Cố Thanh Lan là sợ nàng mất mặt, mới cố ý viết cho tệ đi.
Đã có nền tảng rồi, lại còn chạy đến học đường cùng nàng vào lớp học sơ cấp—— Tch tch tch… Nhìn đã thấy, nữ chính còn không bằng nàng!
Cố Thanh Lan liếc nàng một cái: “Ít tự khen mình đi, chỉ cho ngươi đến học đường chơi, chúng ta không thể đến sao?”
Đường Tiểu Bạch cười tươi, định trêu thêm vài câu, thì bỗng nghe Trương Tiên sinh ở phía trước gọi tên nàng: “Đường Nhị Tiểu Thư——”
Ngẩng đầu lên nhìn, Trương Tiên sinh đang cầm một tấm thẻ chữ, sắc mặt lộ ra vẻ khó đoán.