Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 29: Nhị tiểu thư muốn ta rời đi?
Cập nhật lúc: 2025-05-15 12:13:35
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đường nhị tiểu thư——”
Đường Tiểu Bạch lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoảng hốt: “Tiên sinh cứ gọi ta là Tiểu Bạch là được rồi ạ!”
Trương tiểu tiên sinh khẽ cười, ánh mắt hướng ra ngoài phòng học: “Mấy người hầu ngoài kia, đều là người nhị tiểu thư mang đến?”
Tim Đường Tiểu Bạch chợt đập thình một tiếng, nàng nhìn theo ánh mắt của phu tử ra bên ngoài.
Lớp học của tư viện Cố gia tên là “Cần Học Đường”, đúng như nàng dự đoán, là một toà nhà rộng rãi không vách, bốn mặt chỉ có cột chống.
Hiện đang giữa hè, không cần rèm che hay bình phong, từ trong phòng có thể nhìn rõ cảnh sắc ngoài trời.
Trời chiều xanh biếc mây trắng, ánh nắng rạng rỡ. Một dây leo xanh thẫm buông từ mái hiên xuống, lẫn với góc nghiêng thanh tú của thiếu niên kia, tựa như một bức họa sống động.
Nghe thấy tiếng hỏi trong phòng, thiếu niên ấy khẽ quay đầu lại, ánh mắt nâng nhẹ, đối diện với vị tiên sinh áo trắng bên trong lớp học.
Đường Tiểu Bạch chớp chớp mắt.
Gì vậy? Sao nàng lại thấy… hình như có một tia “tia lửa điện” giữa Trương tiên sinh và Tiểu Tần?
“Không phải người của nhị tiểu thư?” Trương tiên sinh thu lại ánh mắt, hỏi lại.
Mặt Đường Tiểu Bạch chợt đỏ bừng: “Là… ta mang đến.”
Ngoài hành lang có không ít người hầu đứng chờ, có người của các học sinh, cũng có người đi theo Trương tiên sinh.
Thông thường là một chủ một tớ, kể cả tiên sinh cũng không ngoại lệ. Chỉ có nàng là mang đến bốn người.
Ngươi xem cái Đường Tiểu Bạch kìa, không những không biết học hành, lại còn sống xa xỉ phù phiếm!
“Nhị tiểu thư mang theo không ít người nha…” Trương tiên sinh mỉm cười nhàn nhã.
“À… Tiên sinh, ta…” Chết rồi, phu tử nhất định thấy ta có vấn đề tác phong! Nếu bắt sửa đổi thì làm sao đây?
Nếu chỉ được mang một người, ta đưa Tiểu Tần có lộ quá không?
“Đúng lúc ta cần hai người hầu giúp trong lúc giảng bài, không biết nhị tiểu thư có thể cho mượn một người?”
Hả?
Đường Tiểu Bạch ngẩn ra. “Nhị tiểu thư có bằng lòng không?” Trương tiên sinh mỉm cười hỏi.
“Bằng lòng! Bằng lòng ạ!” Đường Tiểu Bạch mừng rỡ như điên.
Nàng vốn chỉ mong hắn được làm một thính sinh nho nhỏ, ai ngờ tiên sinh lại đưa ra lời mời làm trợ giảng?!
Đúng là cơ duyên thần tiên!
Nàng lập tức thấy tinh thần phấn chấn, đang định âm thầm đẩy Tiểu Tần ra, thì thấy Trương tiên sinh đưa tay chỉ: “Người kia, dáng cao hơn chút ấy.”
Đường Tiểu Bạch quay đầu nhìn. Thiếu niên kia dáng vẻ tuấn tú, ánh mắt điềm tĩnh nhìn nàng, gương mặt có chút bất ngờ, nhưng rơi vào mắt nàng lại trông vô cùng… lạnh nhạt.
…
“Ngươi quen Trương tiên sinh à?” Trở về phủ Yến Quốc công, Đường Tiểu Bạch giữ hắn lại hỏi riêng.
Thiếu niên thoáng kinh ngạc liếc nàng một cái, lắc đầu: “Chưa từng gặp qua.”
Đường Tiểu Bạch tuy hơi nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm. Đứa nhỏ này thân thế chìm nổi, có cảnh giác cũng là chuyện tốt. Nàng không cần ép người ta khai bí mật riêng.
“Được Trương tiên sinh để ý là chuyện tốt, ngươi nhớ nắm chắc cơ hội. Nếu phu tử muốn đưa ngươi đi—” nói đến đây, Đường Tiểu Bạch chợt khựng lại.
Ban đầu nàng đưa Tần Tiểu về là muốn mượn thân phận hắn để lấy lòng nữ chính.
Mà giờ nếu để hắn đi rồi… nàng biết dùng gì để lấy lòng nữa đây?
“Ta sẽ không đi theo phu tử.” Thiếu niên nói.
“Tại sao?” Đường Tiểu Bạch vội hỏi, rồi lại bổ sung, “Ta sẽ không cản ngươi đâu, nếu có nơi tốt hơn, ta sẽ mừng cho ngươi.” Nhưng nói xong, lòng nàng lại thấy chua xót.
Dù không ở bên nhau lâu, nhưng cũng là đứa trẻ mà nàng đã dốc tâm bảo vệ. Tình cảm bỏ ra không ít, giờ bảo chia tay, sao mà không thấy tiếc cho được?
Thiếu niên hoàn toàn không nghĩ gì sâu xa: “Trương tiên sinh chỉ bảo ta hầu hạ giấy mực, sao lại phải đưa ta đi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-29-nhi-tieu-thu-muon-ta-roi-di.html.]
Đường Tiểu Bạch lại nghĩ khác. Dù Tiểu Tần thật sự không quen Trương tiên sinh, nhưng Trương tiên sinh rất có thể nhận ra Tiểu Tần!
Tổ phụ Trương tiên sinh và tổ phụ Tiểu Tần từng là đại thần dưới triều tiên đế, quan hệ không tệ, có khi trước đây đã gặp qua Tiểu Tần hoặc người nhà họ Tần, rồi sau khi biết nhà họ Tần gặp nạn, có lẽ còn từng dò la tin tức của Tiểu Tần nữa—
!!!
Có khi nào Trương tiên sinh chính là vì Tiểu Tần mà vào kinh?!
Không thì đang yên đang lành đi ngao du lại chạy tới kinh thành dạy học làm gì?
Nếu đúng là vậy, thì mọi chuyện đều hợp lý rồi!
Trương tổ phụ và Tần tổ phụ từng làm quan cùng triều, lại có giao tình riêng. Sau khi biết nhà họ Tần gặp biến, liền phái tôn tử mình vào kinh tìm người!
Trương tiên sinh hẳn là đã nhận ra Tiểu Tần tại Cần Học Đường, nên mới nhân cơ hội tiếp cận, mưu tính cứu giúp!
Hiểu ra được đầu đuôi mọi chuyện, Đường Tiểu Bạch bèn nắm c.h.ặ.t t.a.y thiếu niên, tha thiết nói: “Nếu sau này ngươi có đi, nhớ nhất định phải viết thư cho ta, có dịp thì về thăm ta một chút…”
Nàng đang sống giữa đại bản doanh phản diện, rất cần được Tiểu Tổ Tông che chở.
Nhưng nếu nàng ngăn cản Tiểu Tần đi tìm tương lai xán lạn, thì chẳng phải chính là “phản diện chân chính” sao?
Nàng khổ quá rồi!
“Nhị tiểu thư nghĩ đi đâu vậy?” Lý Mặc bất đắc dĩ, “Trương tiên sinh có từng nói muốn đưa ta đi đâu?”
Cô gái nhỏ nghe xong, ánh mắt d.a.o động mấy lần, bèn nhỏ giọng nói: “Hay là… ta chủ động tặng ngươi cho phu tử?”
Lý Mặc giật thót trong lòng, suýt nữa thì bật thốt “Không thể!”
Hiện tại, mỗi đêm hắn đều phải vào mật thất của phủ Yến Quốc công để được danh y Phong Hoài dùng ngân châm dẫn độc. Nếu đột ngột chuyển đến chỗ Trương Ẩn, mọi việc sẽ phải sắp xếp lại hết.
Hơn nữa, Trương Ẩn đang ở nhờ Cố phủ, làm sao thuận tiện bằng ở phủ Yến Quốc công được?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dưới ánh mắt dò hỏi của cô bé, ánh mắt Lý Mặc tối lại, khẽ khàng thốt lên: “Nhị tiểu thư thật sự muốn ta rời đi đến vậy sao?”
Cô bé sững người, vội lắc đầu: “Không phải đâu—”
“Có phải là vì có A Nguyên rồi, nên không muốn giữ ta lại nữa?”
“Không, không phải—”
“Nếu Nhị tiểu thư đã có quyết định, A Tiêu cũng chẳng còn gì để nói.” Dứt lời, thiếu niên cụp mắt, mím môi, vẻ mặt như tro tàn nguội lạnh, chẳng còn chút sinh khí.
Cái gì vậy trời? Sao chuyện lại thành ra như thế?
Đường Tiểu Bạch nhíu mày, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Ta cũng chỉ nghĩ cho ngươi thôi mà. Trương tiên sinh là người xuất thân danh môn, nếu ngươi có cơ hội được ông ấy thu nhận làm môn hạ, sau này tiền đồ—”
Thiếu niên bỗng nhiên ngước mắt liếc nàng một cái, đôi con ngươi đen tuyền long lanh khiến lòng mày nàng khẽ giật.
Đứa nhỏ này… thật là biết cách diễn trò c.h.ế.t tiệt!
Bộ dáng tội nghiệp, vô tội vừa u oán vừa không giống hệt một đóa bạch liên thịnh thế!
“Thôi thôi!” Đường Tiểu Bạch bất lực xua tay, “Chuyện này để sau hẵng nói!” Rồi chỉ vào nghiên mực trên bàn, “Mài mực đi!”
Thiếu niên xắn tay áo, thêm nước, trong lúc ấy lại bất chợt nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, ánh mắt trong trẻo ngoan ngoãn, khiến nàng không thể nổi nóng được nữa.
Thôi bỏ đi, đóa bạch liên nhỏ này là mình nhận, còn biết làm sao? Cứ nuôi trước đã!
Đường Tiểu Bạch âm thầm thở dài, nằm gục trên bàn sách nhìn thiếu niên mài mực.
Tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh, những ngón tay thon dài trắng trẻo, cầm lấy thỏi mực, tư thế và màu sắc đều đẹp đến lạ, chỉ tiếc là— Hắn cũng không biết mài mực.
Lực tay thiếu niên không được điều chỉnh tốt, mực b.ắ.n đầy lên mu bàn tay và tay áo, ngay cả trên mặt cũng vương một giọt.
Đường Tiểu Bạch theo bản năng vươn tay lau giúp, thiếu niên lại phản xạ nghiêng mặt né tránh. Ánh mắt giao nhau, trong mắt thiếu niên lóe lên chút hoảng loạn, môi mấp máy, như muốn nói điều gì.
Đường Tiểu Bạch chẳng để tâm, mỉm cười với hắn, rút tay lại, chỉ vào mặt mình: “Trên này có vết mực.”
Lông mi thiếu niên khẽ run, ánh mắt dõi theo tay nàng. Đường Tiểu Bạch linh quang chợt hiện, lại đưa tay ra, nhẹ nhàng lau một cái trên mặt hắn.
Vết mực đã lau sạch, chỉ để lại một vệt đỏ ửng trên gương mặt trắng trẻo của thiếu niên. Đường Tiểu Bạch không nhịn được bật cười “phì” một tiếng. Đứa nhỏ này, đúng là cứng đầu khó chiều…