Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 28: Trương tiểu tiên sinh có chút bản lĩnh

Cập nhật lúc: 2025-05-15 12:12:43
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Học viện của  Cố gia không nằm trong Cố phủ.

 

Họ  mua lại một căn nhà dân ở gần đó, dùng làm nơi dạy vỡ lòng cho con cháu trong tộc, cũng nhận thêm con cái nhà thân quen, thông gia — chẳng hạn như ba huynh muội  phủ Yến Quốc công.

 

“Huynh trưởng ngày trước học hành có tốt không?” Đường Tiểu Bạch thuận miệng hỏi.

 

“Dĩ nhiên là tốt rồi!” Đường Kiều Kiều lập tức lên tiếng, còn liếc nàng bằng ánh mắt kiểu “huynh trưởng ta sao có thể không xuất sắc cho được”.

 

Hề! Không ngờ tỷ tỷ lại là một fan của huynh trưởng  chính hiệu!

 

Cố thị bật cười hai tiếng, dịu dàng nói: “Huynh trưởng con nghịch lắm, Tôn lão tiên sinh chỉ đánh vào tay vài cái, thế mà nó lại đốt cháy râu ông ấy. Sau đó thì không tới học nữa.”

 

Đường Tiểu Bạch nhíu mày: “Huynh trưởng lại như thế nữa à!” Nguy hiểm biết bao! Đúng là đứa nhỏ nghịch ngợm!

 

“Thế thì sao?” Đường Kiều Kiều trợn mắt tức giận nói:  huynh trưởng năm ngoái còn phóng hỏa thiêu cháy lương thảo của người Đột Quyết,  cũng là luyện ra từ nhỏ đấy thôi!”

 

Chư vị trưởng bối nghe vậy liền phá lên cười lớn. Đường Tiểu Bạch chẳng thấy việc đó có chút liên quan nào, bĩu môi rồi lại hỏi: “Vậy còn a tỷ thì sao?”

 

Phu nhân Cố thị mỉm cười đáp: “Kiều Kiều càng không chịu để người bắt nạt, khi Tôn lão  tiên sinh  vừa giơ thước phạt lên thì đã bị nó đoạt mất, lão tiên sinh đuổi theo còn trượt chân ngã một cú.”

 

Đường Tiểu Bạch cau mày, lão nhân gia ngã một cú, cũng thật nguy hiểm.

 

“A tỷ cũng nghịch ngợm quá rồi!” Tiểu Bạch  thương xót Tôn lão tiên sinh . Lần này lão  đi dứt khoát như thế, có khi cũng bởi nghe đồn Đường tiểu muội sắp nhập học chăng.

 

Đường Kiều Kiều  không phục: “Ngươi không nghịch ngợm, đến lúc bị tiên sinh đánh vào lòng bàn tay thì đừng có khóc lóc trở về!”

 

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ, rồi nói: “Hiện giờ đã đổi tiên sinh rồi.”

 

Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng: “Trên đời này còn có tiên sinh nào không đánh vào lòng bàn tay sao?”

 

Đường Tiểu Bạch nhớ lại bóng người mình thấy bên ngoài cửa phủ  Cố gia không lâu trước.

 

Khi xe họ đến cửa  Cố phủ, tiểu tiên sinh họ Trương đang được nội sử dẫn đường bước ra, phong tư như gió mát trăng thanh, bước ngang qua nàng, chỉ một cái liếc mắt cũng khiến lòng người rung động.

 

Khi ấy nàng đã tin đến quá nửa về thân phận của người này. Gọi là phong thái danh sĩ, khí cốt xuất trần, e rằng cũng chỉ như thế thôi.

 

Người như thế, hẳn sẽ không phạt học trò chứ? Huống chi—

 

“Ta siêng năng hiếu học như vậy, tiên sinh sao nỡ đánh vào tay ta?” Đường Tiểu Bạch đầy tự tin nói, nàng đâu phải hạng tiểu hài tử vô phép.

 

Mọi người chung quanh cười vang một trận, trong nhà ngập tràn không khí vui vẻ.

Đường Kiều Kiều vừa buồn cười vừa giận, liếc nàng một cái rồi quay đầu,  lo lắng hỏi:

 

 “Trương Tiên sinh  vào cung đã gần một canh giờ rồi, không biết Hoàng thượng triệu kiến vì chuyện gì?”

 

Tiếng cười của mọi người bỗng khựng lại. Chỉ có đại di mẫu  Cố gia mỉm cười nói:

 

“ Hy Mạnh tiên sinh danh vang triều dã, Hoàng thượng từng ba lần lấy chức Thái sư mời ông, nhưng ông đều cự tuyệt. Nay đích tôn của  Hy Mạnh tiên sinh vào kinh, Hoàng thượng muốn gặp cũng chẳng có gì lạ.”

 

Nói trắng ra là: bị tổ phụ từ chối, giờ lại muốn vớt vát thể diện từ tôn nhi của người ta.

 

Nhưng sẽ “vớt” kiểu gì đây?

 

Đường Tiểu Bạch nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi: “Vốn đang ngao du tứ phương, vì cớ gì tiên sinh lại muốn đến dạy học?” Câu này chắc cũng là đề mục trong buổi thượng triều chăng?

 

 

“Đã ngao du tứ phương, cớ sao lại lưu lại ở tư viện Cố gia?” Trên ngự tọa, Hoàng đế ôn hòa hỏi, nhưng vì ngồi trên cao, giọng nói truyền tới giữa điện lại tăng thêm vài phần rét lạnh.

 

Nam tử áo trắng đang quỳ giữa điện mỉm cười đáp: “Thần ba tuổi biết chữ, mười hai xuất du, ngắm non sông, bái hiền tài, dần nảy sinh hoài nghi, biết rằng tri kỷ khó cầu…”

 

 

“…vì thế quay về với bản tâm, mong cầu việc dạy học cùng trưởng thành.” Khi đại di mẫu Cố gia thuật lại, nét mặt đầy vẻ tán thưởng.

 

Đường Tiểu Bạch nghe xong liên tục gật đầu, quả nhiên là người có học vấn, nói năng thật khéo!

 

“Ngươi hiểu không mà  gật gù?” Đường Kiều Kiều châm chọc.

 

“Hiểu rồi.” Đường Tiểu Bạch đáp.

 

Chẳng phải là “dạy và học lẫn nhau ” sao? Bài học bắt buộc trong chín năm nghĩa vụ giáo dục, nàng dù gì cũng từng thi đại học, sao lại không hiểu được?

 

“Hiểu rồi thì nói thử cho ta nghe xem?” Đường Kiều Kiều không tin.

 

Đường Tiểu Bạch lười đôi co với tiểu nữ tử mắc bệnh trung nhị, gạt nàng sang một bên rồi hỏi tiếp đại di mẫu Cố gia: “Vậy Hoàng thượng có đoạt tiên sinh của bọn con không?” Cùng là dạy học, dạy hoàng tử công chúa cũng là dạy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-28-truong-tieu-tien-sinh-co-chut-ban-linh.html.]

Đại di mẫu Cố gia mỉm cười lắc đầu: “Nhân sĩ trọng chữ tín, Trương tiên sinh  tự có chủ ý.” Bà nói đầy vẻ chắc chắn.

 

Đường Tiểu Bạch  nhớ đến lần trước Triệu Cảnh vây tiến tấu viện ở Trấn Châu, rõ ràng đã sinh nghi rất sâu, thế mà Hoàng đế vẫn nhất định không chịu ban một đạo chiếu nào.

 

Nàng đoán, vị Hoàng đế sĩ diện như thế, chỉ cần Trương tiên sinh đối đáp ổn thỏa, thì ắt là có thể bình yên rời cung.

 

Vừa nghĩ đến đó  liền thấy có gia nhân vội vã chạy vào báo: “Trương Tiên sinh  đã trở về!”

 

Đường Tiểu Bạch tính toán thời gian, cũng gần một canh giờ, còn nhanh hơn lần trước của nàng. Xem ra vị Trương tiên sinh này rất có bản lĩnh!

 

 

Buổi lễ bái sư vốn định cử hành vào sáng sớm hôm nay, vì Trương tiên sinh  được triệu kiến vào cung nên tạm hoãn lại.

 

“Lễ bái sư đã lỡ giờ, chi bằng đổi ngày?” Nhị cữu  Cố gia đề nghị.

 

Trương Tiên sinh  cười vang: “Cũng không cần câu nệ giờ lành, theo ý tại hạ, hôm nay là ngày tốt!”

 

Bị chen phía sau các bậc trưởng bối, ngay cả vạt áo của tiên sinh cũng không thấy được, Đường Tiểu Bạch gật đầu lia lịa, đêm dài lắm mộng, vị Trương tiên sinh  này thật  thấu tình đạt lý!

 

Huống chi, ba chữ “không câu nệ”  khiến nàng cảm thấy thân thiết vô cùng, một vị tiên sinh  hào sảng thế này, ắt sẽ nhìn thấy tiềm năng nơi những đứa trẻ thân phận thấp kém nhưng tư chất hơn người!

 

 

Buổi trưa, Đường Tiểu Bạch rốt cuộc cũng được diện kiến Trương tiên sinh . Hắn  quả  là một vị “tiểu tiên sinh,” tuổi chừng hai mươi, dung mạo tuấn tú, phong thái chính trực tựa núi xanh, đến cả các bậc trưởng bối cũng không khỏi nảy sinh kính ý, huống gì là bọn trẻ.

 

Đây gọi là khí chất của bậc nhân tài ư?

 

Đường Tiểu Bạch vừa nghĩ, vừa cùng các thiếu đồng thực hiện lễ bái sư.

 

Sau lễ, vừa ngẩng đầu đã thấy Trương tiên sinh  đang cúi đầu nhìn mình, khóe môi mỉm cười, trong mắt… lại chẳng rõ là ý gì.

 

“Đây là ngoại chất nữ của đích mẫu ta, nhị tiểu thư phủ Yến Quốc công, năm nay chín tuổi,” nhị cữu  Cố gia cười nói, “con bé cùng các hài tử Cố gia từ nhỏ thân thiết, cho nên để cùng nhau đọc sách.”

 

Trương Tiên sinh  khẽ gật đầu mỉm cười, rồi dời mắt đi. Nhị cữu lại tiếp tục giới thiệu các hài tử khác.

 

Đường Tiểu Bạch vô thức quan sát ánh mắt Trương tiên sinh  khi nhìn người khác, không rõ có phải nàng đa tâm hay không, nhưng luôn cảm thấy ánh nhìn tiên sinh dành cho nàng không giống với các hài tử còn lại.

 

Đợi khi tất cả học trò đều được giới thiệu xong, nhị cữu  Cố gia liền chắp tay trịnh trọng: “Vậy, mấy đứa nhỏ này xin nhờ tiên sinh chỉ dạy!”

 

Trương Tiên sinh  cũng nghiêm túc đáp lễ: “Tại hạ nhất định không phụ lòng ủy thác của mọi người.”

 

Đến đây, lễ bái sư kết thúc, các vị trưởng bối lần lượt rút lui, còn đám học trò vừa mới bái sư thì được lưu lại nghe tiên sinh răn dạy.

 

Dưới ánh mắt điềm tĩnh như nước thu của vị phu tử  trẻ, không khí trong phòng học bỗng chốc lặng ngắt.

 

Đường Tiểu Bạch  bị ánh mắt ấy chiếu đến mà rợn cả da đầu, vô thức ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh ngay ngắn, cứ như chẳng phải đến học mà là chuẩn bị ra trận g.i.ế.c giặc vậy.

 

Tiếng phu tử vang lên chậm rãi: “Ngươi tên gọi là gì?”

 

Thanh âm ôn hòa trong trẻo, mang theo ý cười nhàn nhạt, song lại khiến người ta không dám khinh nhờn.

 

“Tiểu sinh là Đường Tiểu Bạch.” Nàng vội vàng đứng dậy, hành lễ đáp lời.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Trương tiểu tiên sinh khẽ gật đầu, lại hỏi :“Đã từng đọc sách gì?”

 

Đường Tiểu Bạch khựng lại, ánh mắt thoáng lảng tránh. Dĩ nhiên nàng từng học, sách giáo khoa trung học thuộc làu làu, thi đại học cũng đã qua, chỉ có điều... chỗ này hiển nhiên không tính cái kiểu học ấy vào.

 

Nàng ngẫm nghĩ một chút, rồi chậm rãi đáp:

“Tiểu sinh biết mặt chữ, hiểu câu cú, chỉ là chưa từng đọc nhiều điển tịch cổ văn.”

 

Đây là cách nói thỏa đáng nhất nàng có thể nghĩ ra, không tự ti cũng chẳng khoa trương. Trương tiểu tiên sinh nghe vậy, như cười như không nhìn nàng một cái, giọng vẫn ôn tồn:

“Ngươi có nguyện ý học bù không?”

 

Đường Tiểu Bạch vội đáp: “Nguyện học!”

 

Trương tiên sinh lúc này mới mỉm cười gật đầu, rồi dời ánh mắt đi nơi khác.

 

Đường Tiểu Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng lại không khỏi nghĩ— Nguy thật, suýt nữa thì để lộ là mình căn bản chưa từng đọc mấy bộ sách cổ kia!

 

Nàng lén liếc nhìn các thiếu đồng xung quanh đang ngồi nghiêm chỉnh, thầm siết chặt quyết tâm:

Dù thân xác này trước kia có học hay chưa, thì nàng – Đường Tiểu Bạch – tuyệt đối không thể mất mặt!

 

Kể từ hôm nay, nàng sẽ cố gắng học bù, đọc nát tứ thư, ngũ kinh, lục nghệ, bảy thiên tám thiên cũng không ngán!

Loading...