Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 276 – Đây là thứ hắn có thể nhìn thấy sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:30:33
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đừng sợ, A Kiểu…”

Tiếng trầm thấp vẫn còn vang vọng bên tai, tựa như thể xuyên qua thời gian, dịu dàng phủ lên trái tim nàng.

Đôi mắt Đường Tiểu Bạch khẽ lay động, trong lòng chợt dấy lên một cảm xúc khó gọi thành tên. Nàng sợ ?

Không ?

“Nếu thấy bất an, sẽ g.i.ế.c ả. Về kẻ nào dám mạo danh , g.i.ế.c hết.”

Đường Tiểu Bạch giật hồn, vội nắm lấy tay , chau mày : “Không ! Không lạm sát vô tội!”

Không hắc hoá!

“Được.” Khóe môi cong nhẹ, ngoan ngoãn lạ thường, dường như kẻ mở miệng g.i.ế.c chẳng .

Đường Tiểu Bạch mà thấy tê cả da đầu, hấp tấp : “Ta cũng chẳng đến mức bất an … chỉ là nhắc ngươi, đừng để khác thừa cơ lợi dụng.”

“Không .” Hắn khẽ , ánh mắt dịu dàng như nước. “Chỉ kẻ cầu mà mới tự dối . Ta thì . A Kiểu nhất định là của .”

Thái dương Đường Tiểu Bạch giật giật — Đây là lời thoại kiểu bá đạo tổng tài gì ?!

“Cho dù khi xưa lén đính với khác, chỉ cần trở về kinh, cũng sẽ đoạt về. Ta cần thứ thế để tự dối .”

Hỏng ! Tiểu tổ tông chẳng lẽ thật sự bắt đầu… hắc hoá ?!

Đường Tiểu Bạch ngẩn một hồi, kéo tay nhét chăn: “Ngủ !”

Vừa xong định dậy, khẽ gọi một tiếng:

“Tỷ…”

Đường Tiểu Bạch sững . Tay nàng nắm chặt, nhẹ nhàng kéo trong chăn, đặt lên n.g.ự.c .

“Tỷ… đau…” Đôi mắt thiếu niên ươn ướt, ánh chứa đựng thứ khát vọng gọi tên.

Đường Tiểu Bạch vội rút tay khi mặt đỏ bừng, đưa tay che lên mắt .

“A Kiểu…” Hắn khẽ gọi.

Cả nàng như thiêu đốt, lời nghiêm túc an ủi mà chẳng . Nghĩ một hồi, nàng cúi xuống, khẽ đặt lên trán một nụ hôn.

Khóe môi liền cong lên.

“A Kiểu…” Hắn khẽ , đưa tay đè lên tay nàng. Không để gạt , mà là sợ nàng rút tay mất.

Bàn tay lạnh ngắt vì mất máu, nàng bèn dùng tay bao lấy, xoa nhẹ, nhét cả hai tay chăn.

“Ngủ !” Nói xong, chạm ánh mắt , nàng ngượng ngùng, vội vàng bật dậy: “Ta tắt đèn!”

Ánh mắt dõi theo bóng nàng, tim đập mỗi lúc một nhanh khi ánh sáng trong trướng dần tắt.

Khi nàng trở , mới khẽ : “Hay là… bên cạnh nghỉ một lát?”

Đường Tiểu Bạch giọng run, chính cũng run theo, ấp úng đáp: “Việc… việc tiện ?”

“Vậy… bảo trải thêm chăn nệm bên cạnh cho ?”

“Không cần, buồn ngủ.”

Đường Tiểu Bạch vẫn khăng khăng. Tiểu tổ tông thương tích thế , nghĩ đến chuyện thể phát sốt giữa đêm, nàng nào tâm trạng ngủ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-276-day-la-thu-han-co-the-nhin-thay-sao.html.]

Hắn còn định thêm, nhưng lời đến môi nuốt xuống. Dù , vài nhu cầu sinh lý… thể chống .

Hắn vốn nghĩ thể đợi đến khi nàng ngủ, nhưng thương thế lành, uống thuốc, chẳng bao lâu .

Đường Tiểu Bạch thì cứ tưởng lo đến mất ngủ, song rốt cuộc cũng chẳng thắng nổi cơn buồn ngủ của tuổi trẻ. Sau thứ ba đưa tay lên thử trán , nàng liền gục xuống bên gối mà ngủ.

Tiếng cựa đầu của nàng – vốn ngủ cảnh giác  khẽ tỉnh dậy. Nghiêng đầu , chỉ thấy búi tóc nàng rối, khẽ cúi xuống, lấy mũi chạm nhẹ lên đỉnh tóc .

Rồi từ từ rút trâm cài.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Mái tóc đen mềm mịn trút xuống, phủ kín tay , hương thơm dịu ngọt phảng phất. Hắn khẽ vén tóc nàng sang một bên, lộ gương mặt an tĩnh.

Nàng ngủ say, chẳng hề .

Hắn nàng hồi lâu, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ nhàng dậy, một tay luồn qua eo nàng, khẽ kéo.

Cô gái liền ngoan ngoãn ngã lòng .

Hắn nín thở, cẩn thận vén mái tóc, định đắp chăn cho nàng … mắt chợt loé sáng.

Một nữa xuất hiện.

Mạc Hoãn cũng ngờ trông thấy cảnh tượng .

Thiếu chủ nhà , chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, tựa giường, trong lòng ôm một cô gái đang ngủ say. Một tay còn cầm chăn, chỉ cần hạ xuống nữa thôi là… “đồng chăn cộng gối”.

Cái … Cái là thứ thể ?!

“Thuộc hạ một lòng trung với Thiếu chủ!” Mạc Hoãn vội kêu lên.

Động tác của Lý Mặc khựng , bình thản kéo chăn đắp cho Đường Tiểu Bạch, giọng nhạt như nước: “Chuyện gì?”

“Thám báo bẩm, cách đây ba mươi dặm đại quân trong đêm, rõ là địch !”

Lý Mặc kìm , khẽ nghiêng , chậm rãi cúi xuống, lắng nhịp tim đang đập dồn dập, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.

Chỉ chạm tới, Đường Tiểu Bạch như điện giật, bật dậy hốt hoảng, lắp bắp hỏi: “Xảy chuyện gì ?”

Lý Mặc sững , kỹ , nàng thậm chí còn mở mắt.

“Không gì, ngủ .” Hắn dở dở , ấn nàng xuống.

“Không , dậy thử nhiệt cho A Tiêu!” Nàng , tay kéo , áp lên một vùng da ấm áp nơi lồng ngực.

“Ta phát sốt.” Giọng thấp trầm vang lên bên tai nàng.

Nghe thế, Đường Tiểu Bạch yên tâm, mí mắt díp , lẩm bẩm: “Vậy ngủ thêm lát nữa… một canh giờ nhớ gọi …”

Lý Mặc khẽ bật , giúp nàng đắp chăn, cũng xuống.

Cách đây ba mươi dặm, đại quân đang di chuyển trong đêm — tạm thời còn thời gian, cũng cần dưỡng thần đôi chút…

Không ngủ bao lâu, tiếng huyên náo từ ngoài vọng khiến giật tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, thấy ánh lửa bên ngoài hừng hực hơn , kèm theo tiếng chân dồn dập, xen lẫn âm thanh binh giáp va chạm loảng xoảng.

nhiều đang tới!

“Là ai tới?” Đường Tiểu Bạch cũng đ.á.n.h thức, vội bật dậy, đầu cửa trướng.

Ánh lửa rực rỡ chiếu lên mặt vải, in hình những bóng cao lớn, mơ hồ dữ tợn, khiến cả gian như đặc quánh .

Loading...