Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 269: Một nụ hôn
Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:15:55
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bé trông chỉ chừng mười tuổi. Khuôn mặt nhỏ tròn trĩnh, đôi mắt cũng to tròn, mang vẻ ngây thơ đáng yêu.
Là một đứa trẻ xinh xắn. Chỉ là… càng càng thấy quen quen?
“Ngươi thấy con bé đó trông quen ?” Tần Khuynh Dung cũng hỏi như thế.
Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Hình như gặp ở ?”
Tần Khuynh Dung bật : “Vẫn nó giống ai ?”
Đường Tiểu Bạch đang định kỹ thì Lý Mặc bước .
Hắn khá nhanh, kịp vững nhíu mày : “Ta bảo ngươi mang đến chỗ ?”
Lời hướng về Tần Khuynh Dung, giọng lạnh, ánh mắt cũng đầy bất mãn.
Tần Khuynh Dung vốn chẳng sợ, khẽ định đáp, nhưng còn kịp mở miệng thì cô nàng Đường Tiểu Bạch luôn dịu dàng lên tiếng : “Tại mang đến chỗ ngươi?”
Giọng mang theo vẻ vui hiếm thấy.
Tần Khuynh Dung ngạc nhiên, đầu sang Đường Tiểu Bạch. Chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, trong đôi mắt tròn trĩnh ngây ngô thoáng chút kiêu kỳ bướng bỉnh.
Hiếm khi thấy cô nàng giận dỗi như thế…
Tần Khuynh Dung lập tức thấy thú vị, liền im lặng, chuẩn xem kịch vui.
Lý Mặc cho nàng cơ hội đó. Hắn sững , một lời, liền tiến lên kéo Đường Tiểu Bạch thẳng.
Tần Khuynh Dung định ngăn , song chưởng phong của Mạc Hoãn ép lùi về .
“Ngươi xen chuyện của thiếu chủ và nhị tiểu thư gì?” Mạc Hoãn liếc nàng một cái, dặn thêm, “Trông chừng cô bé đó cho kỹ!” – ý chỉ cô gái nhỏ Thổ Cốc.
Tần Khuynh Dung cô bé, ánh mắt vô tình chạm đôi mắt đen láy , tim khẽ mềm xuống, bèn mỉm : “Đói ? Tỷ dẫn ăn nhé!”
…
Đường Tiểu Bạch kéo lều của Lý Mặc.
Vừa thoát khỏi tay , nàng bực bội cực độ.
khi ngẩng đầu lên, thấy đang mỉm , cơn giận liền tan mất phân nửa.
“Cười cái gì?” Nàng giả vờ giận dữ hỏi, giọng mềm mại đến buồn .
Giọng nàng vốn mềm, dù cố tỏ dữ thì lọt tai Lý Mặc vẫn đáng yêu chịu nổi.
“A Kiểu còn nợ ba món quà,” Hắn mím môi, rạng rỡ như một đứa trẻ, “Bây giờ thể nhận ?”
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt ngay tức khắc. Giữa ban ngày, chẳng chỗ nào để trốn, mặt nàng càng đỏ thêm.
Nàng hổ tức, liền vò mặt, trừng mắt : “Không ! Quà gì là do tặng, chứ ngươi tự đòi!”
là nuông chiều riết, giờ còn dám bắt nạt nàng !
Lý Mặc dịu giọng: “Thế A Kiểu tặng gì?”
Đường Tiểu Bạch hừ khẽ: “Chưa nghĩ .”
“Không , từ từ nghĩ, vội.” Giọng ôn hòa đến lạ.
Rõ ràng tối qua còn quá giờ là tính nữa, mà hôm nay đổi tính, chuyện nhẹ nhàng đến thế.
Đường Tiểu Bạch vẫn còn ngượng vì mấy chuyện mất mặt tối qua, dám hỏi kỹ, bèn vội vàng đổi đề tài, lạnh giọng hỏi: “Ngươi mang cô bé theo gì?”
Thật , chỉ là một đứa bé chừng mười tuổi, nàng cũng chẳng cần lo lắng gì. điều kỳ lạ là — cô bé đó đến năm, sáu phần giống nàng!
Khoảnh khắc nhận điều , Đường Tiểu Bạch lập tức tưởng tượng vô tình tiết trong mấy bộ truyện cũ từng xem.
Rồi tiểu tổ tông bảo mang bên cạnh, nàng thật sự chịu nổi nữa.
Nàng còn sống sờ sờ đây, mà định chơi trò “thế ”? Lại còn là một bản mười tuổi — ghê tởm quá đấy!
“Ta định mang cô bé theo,” Lý Mặc nghiêm giọng giải thích, “Chỉ thấy việc cô xuất hiện kỳ lạ, nên đích hỏi rõ thôi.”
Đường Tiểu Bạch dịu mặt, nhưng vẫn giữ giọng cứng rắn: “Vậy khi hỏi, cũng !”
Lý Mặc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-269-mot-nu-hon.html.]
Nụ khiến nàng đỏ mặt: “Ngươi đắn chút !” Sao kiểu đó chứ?
Càng nàng mắng, Lý Mặc càng vui vẻ.
Nụ khiến đôi mắt cong cong, ánh sáng long lanh trong đó như vỡ , hiện lên nét rạng rỡ hiếm thấy của một thiếu niên. Đó vốn là dáng vẻ mà Đường Tiểu Bạch thích nhất — chỉ tiếc, trong tình huống khiến nàng mất hết thể diện như thế .
Nàng khẽ kiễng chân, đưa tay lên giữ lấy mặt : “Không nữa!”
Mặt nàng ép , nhưng trong mắt , nụ vẫn tắt.
Lý Mặc khi là một thiếu niên lạnh lùng, cao quý tựa trăng mây; còn khi , như một chú cún con ngoan ngoãn, dịu dàng đến mức khiến góc cạnh đều mềm xuống, ngoan đến nỗi nàng chẳng còn nổi chút giận nào.
“Đừng nữa.” Đường Tiểu Bạch yếu ớt .
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, quả nhiên thu nụ , cúi đầu xuống, ánh mắt dừng gương mặt nàng.
Vốn dĩ chạm tới mặt , nàng kiễng chân, nâng tay thật cao; mà giờ đây, khi cúi đầu, chẳng khác nào tự đưa mặt đến , đưa trong tay nàng.
Bàn tay nàng bất giác siết , tư thế giờ giống như đang nâng niu gương mặt .
“Giờ thể nhận quà của A Kiểu ?” Giọng dịu dàng đến lạ.
Đường Tiểu Bạch từng bằng giọng .
Trước , cũng từng nhỏ nhẹ, nhưng luôn mang chút nũng nịu, khiến thấy buồn , đáng yêu.
Còn bây giờ thì khác — ánh mắt đen sâu tựa bầu trời đêm đầy , những vì lấp lánh chuyển động, dịu dàng mà sáng rực, khiến đối diện khỏi lạc đó.
Đường Tiểu Bạch vốn sức đề kháng sự dịu dàng, lúc cũng thế.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bị ánh mắt chăm chú, nàng cảm thấy mềm nhũn, từ trong ngoài đều tan chảy.
Nàng đấu tranh hồi lâu, rốt cuộc cũng thắng nổi bản . Sau mấy mấp máy môi, cuối cùng nàng nhỏ giọng : “Ngươi… nhắm mắt .”
Tim Lý Mặc khẽ hẫng một nhịp. Thấy trong mắt nàng thoáng chút do dự, vội nhắm mắt, cúi đầu thấp hơn nữa, như thuận theo nàng.
Khi tầm biến mất, cảm giác càng trở nên rõ ràng.
Hắn cảm nhận bàn tay nàng khẽ dịch chuyển — những ngón tay mềm mại lướt qua má, qua lớp mặt nạ, run nhẹ, như thể đang khẩn trương.
Hắn cũng bắt đầu căng thẳng, đến mức đầu ngón tay khẽ run, chẳng nên đặt tay ở .
Hay là… đặt lên vai nàng?
Vừa nghĩ thế, thở ấm áp của nàng chạm đến — thoang thoảng mùi sữa ngọt, phả nhẹ qua mũi .
Lại gần một chút, khẽ lùi nửa bước.
Giống như một con thú nhỏ đầu tiếp cận con , e dè mà tò mò.
Lý Mặc dám động đậy, sợ chỉ một cử động thôi cũng khiến con thú nhỏ hoảng sợ mà bỏ chạy.
Hắn giữ nguyên tư thế, bàn tay dừng lưng chừng khí, nín thở chờ đợi nàng.
Nàng dừng mặt , chỉ cách một tấc, như đang chần chừ.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt, cũng lẽ là một đời.
Lý Mặc khẽ nắm chặt tay, tự nhủ kiên nhẫn.
kiên nhẫn, nào thể kéo dài mãi.
Ngay khi cảm nhận bàn tay nàng rời khỏi mặt , , bản sắp chịu nổi nữa .
Mọi thợ săn đều học cách chờ đợi. quan trọng hơn — là khi nào nên tay.
Hắn định mở mắt, đặt tay lên vai nàng, thì cảm giác — nàng tới gần.
Hơi thở ngọt ngào ấm áp lướt qua cằm , chạm nhẹ môi.
Mềm mại, ấm áp, tựa như mây trôi lững lờ.
Dấu má một cái chạm khẽ.
“Xong một cái nhé!”
Đường Tiểu Bạch chỉ khẽ chạm một cái liền rời , giơ ngón trỏ lên, tít mắt, chỉ cho xem — “một”.