Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 263: Dung nhan như hoa, vẻ đẹp tựa trăng

Cập nhật lúc: 2025-10-24 14:39:16
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương nghiêng nghiêng chiếu lên cổng trại, khiến những đỉnh lều quân doanh bên trong phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Binh doanh vốn mang khí thế nghiêm cẩn sát phạt, nhưng trong mắt Đường Tiểu Bạch lúc , chút ấm áp như khi trở về nhà.

Chưa kịp đến gần, nàng thấy cổng trại mở rộng, vài cưỡi ngựa phi nhanh ngoài.

Người đầu chính là Lý Mặc.

Hôm nay mặc áo dài màu trúc xanh, dáng vẻ thanh nhã, thế nhưng khi lưng ngựa, khí thế lạnh lùng sắc bén. Hai loại khí chất trái ngược dung hòa nơi , càng khiến khó rời mắt.

Đường Tiểu Bạch chợt nhớ buổi sáng, khi Trần Tiểu Liên quỳ gối “tiểu tổ tông” của nàng — trong sự hoảng loạn còn xen chút e thẹn.

Khoảnh khắc đó, nàng bỗng nhận  tiểu tổ tông của , quả thật trưởng thành .

Nghĩ đến đây, nàng ngẩn .

Chớp mắt một cái, Lý Mặc thúc ngựa đến mặt.

Ánh mắt dừng gương mặt nàng, khẽ cau mày: “Mệt ?”  giọng trầm nhẹ, xen chút quan tâm. Quả thật trông tinh thần nàng .

Đường Tiểu Bạch hồn, khẽ lắc đầu hỏi:“ Lữ Tiên sinh sắp xếp thỏa ?”

Trong phủ châu hiện nay thiếu nhân thủ, mà Lữ Hà từng văn , nếu để mãi ẩn cư nơi núi rừng thì thật lãng phí.

Hôm nay nàng đến thôn Pha Vĩ, mời Lữ Hà trợ giúp.

May , tuy hôm qua lấy cớ việc riêng, nhưng khi nàng trị yên bọn cướp, liền thêm lời nào lập tức thu dọn hành lý theo.

Nàng cho đưa Lữ Hà về , còn tiếp tục công việc, mãi đến chạng vạng mới .

Hôm nay “tiểu tổ tông” cũng lời, thật sự ở trong trại luyện binh, chạy tìm nàng.

Lý Mặc đáp: “Ta sai đưa đến Sóc Châu . Hắn vốn từng mưu sĩ cho Thứ sử Sóc Châu, đối với nơi đó quen thuộc hơn.”

Vừa , xuống ngựa, thuận tay nắm lấy dây cương ngựa của nàng.

Đường Tiểu Bạch thấy khi xuống ngựa, ánh mắt tựa như thoáng liếc phía nàng — nàng liền nghi hoặc đầu theo.

Nàng thấy Trần Tiểu Liên.

“Ta thấy thế cô thật đáng thương, nên quyết định giữ ,” nàng liếc một cái, giọng nửa đùa nửa thật, “vui ?”

Lý Mặc nàng, khẽ .

Nụ khiến Đường Tiểu Bạch mất tự nhiên, nàng ho nhẹ hai tiếng, nghiêm túc : “Có chuyện với ngươi—”

Là chuyện về Trần Tiểu Liên.

Trần Tiểu Liên nhất quyết báo ân, đến việc nàng thật lòng ý nương nhờ phú quý  nhưng đúng là việc liên quan đến trong thôn Trần Gia, đặc biệt là Trần A Ngưu, hôm nay cùng nàng.

“Cô , năm ngày , Trần A Ngưu từng lén nhà nàng, định giở trò sàm sỡ, cha nàng dùng gậy đ.á.n.h đuổi ngoài. Lần khi đuổi cướp, chẳng cần phân trần chỉ ngay Tào sư . Cô nghi bọn cướp dính líu với Trần A Ngưu!”

Lý Mặc khẽ lắc đầu: “Bọn cướp đều tra hỏi , thông đồng.”

“Ờ…”

Đường Tiểu Bạch lúng túng, nghĩ một lát tiếp:

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

xinh , cha đều mất, họ hàng thích. Ở thôn Trần Gia e rằng dễ nhòm ngó. Hôm nay thấy ánh mắt Trần A Ngưu như vật trong túi, nên mới nghĩ dẫn cô ngoài chuyện một chút.”

Lý Mặc lắc đầu: “Không xinh .”

Đường Tiểu Bạch: …

Đó trọng điểm ?!

Bị nàng trừng cho một cái, mới thản nhiên tiếp: “Ba châu ngoài quan ải, dân phong cực kỳ cứng cỏi. Kẻ yếu khó sinh tồn.”

Đường Tiểu Bạch khẽ giật : “Lần đầu gặp Trần Tiểu Liên, thấy cô giống nơi .”

Dân phong cứng cỏi, chỉ đàn ông.

Nàng từng gặp mấy phụ nữ trong thôn Trần Gia, chẳng ai giống Trần Tiểu Liên cả.

Khí chất của Trần Tiểu Liên hợp với thôn Trần Gia, thậm chí là cả vùng đất quan ngoại .

Lý Mặc gật đầu: “Cô theo chúng , chắc đơn giản như lời , e là mục đích khác.”

Nghe đến bốn chữ “mục đích khác”, Đường Tiểu Bạch khỏi liếc từ đầu đến chân.

Tiểu tổ tông của nàng, tuy tuổi lớn, nhưng giờ thể khiến ong bướm bu quanh .

Thân hình cao ráo, rắn chắc, bờ vai vững chãi  chẳng còn chút gầy yếu của thiếu niên ngày .

Khuôn mặt thì khỏi , ngay cả mặt nạ cũng che hết vẻ tuấn mỹ .

Khí chất trầm tĩnh, lạnh nhạt, càng khiến dễ si mê.

“Ngươi nghĩ nàng nhắm cái gì?” Đường Tiểu Bạch trêu chọc, chớp mắt .

Lý Mặc bỗng đưa tay đặt lên ngực, thản nhiên : “Có lẽ là nhắm việc đá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-263-dung-nhan-nhu-hoa-ve-dep-tua-trang.html.]

Đường Tiểu Bạch đỏ bừng mặt, hổ hóa giận, giơ tay đ.ấ.m hai cái lên vai.

Lý Mặc bật trầm thấp: “Chỉ cần ý đồ, sớm muộn cũng sẽ lộ thôi.”

Hắn dừng giây lát, tiếp: “Giao cô cho Tần Khuynh Dung .”

Giao cho Tần Khuynh Dung thì vấn đề — dù Tần Khuynh Dung võ công. Chỉ là—

“Còn tỷ tỷ của ngươi ?”

“Không .” Giọng hờ hững.

“Nàng vẫn còn giận ?” Đường Tiểu Bạch nhớ chuyện sáng nay.

“Không .” Lại là giọng lạnh nhạt .

Đường Tiểu Bạch suýt rơi nước mắt vì thương cảm cho Tần Khuynh Dung: “Nàng giận là vì ngươi quan tâm, ngươi thể dỗ nàng mấy câu ?”

“Ta dỗ nàng ?” Lý Mặc nhíu mày.

“Phải !” Đường Tiểu Bạch nghiêm túc: “Ngươi vài câu dễ , dỗ tỷ tỷ ngươi vui lên là mà!”

Lý Mặc nàng, trầm ngâm chốc lát hỏi: “Nói mấy câu dễ … là ?”

Thấy vẻ nghiêm túc học hỏi, Đường Tiểu Bạch liền sức chỉ dẫn:

“Khen nàng ! Ví dụ: ‘Tỷ tỷ hôm nay mặc bộ càng tôn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn’, hoặc ‘Trong lòng , tỷ tỷ tất nhiên là quan trọng nhất!’”

Dỗ thôi mà, nàng rành lắm!

Tiểu tổ tông xong, gật đầu, trầm ngâm “ừ” một tiếng. Rồi nàng một lượt, bỗng :

“A Kiểu mặc bộ thật ,” dừng một chút, “càng tôn dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.”

Đường Tiểu Bạch: …

Câu nàng dạy, là để dùng với ?!

Bộ đồ của nàng thì ?

Tuy là , nhưng vẫn chỉ là y phục nam sinh bình thường thôi mà! Hoa nhường nguyệt thẹn cái gì chứ?!

“Ta lấy dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn hả?” Đường Tiểu Bạch cố đè nén cái cảm giác hãnh diện đang trỗi dậy, nghiêm mặt hỏi.

Hắn nàng một lúc, khẽ gật đầu: “Có.”

C.h.ế.t ! Cái hư vinh đè xuống nổi nữa !

lúc , thiếu niên tuấn tú còn cúi , nghiêng đầu sát bên nàng, giọng khẽ như gió: “Trong lòng , A Kiểu tất nhiên là quan trọng nhất.”

Đường Tiểu Bạch: …

Trong đôi mắt đen láy thoáng lên một tia quyến rũ, khiến mặt nàng đỏ bừng trong nháy mắt.

Cái kiểu … thật quá phạm quy!

Hắn giơ một ngón tay, nhẹ nhàng cọ lên má nàng: “A Kiểu đỏ mặt .”

Đường Tiểu Bạch gạt tay , nghiến răng: “Ta đỏ mặt là vì tức đấy!”

Lý Mặc sững sờ, hiểu: “Không đây là cách dỗ vui ? Sao giận?”

Đường Tiểu Bạch nghẹn họng, trừng : “Ta là hổ hóa giận!” Nói xong liền bật dậy, định .

Lý Mặc vội kéo nàng : “Người ?”

Đường Tiểu Bạch   hổ tức giận, hất tay : “Đi tìm tỷ tỷ của ngươi!”

Vừa xông khỏi đại trướng, nàng suýt đụng .

Khi dừng kỹ — chẳng Tần Khuynh Dung đang ngay cửa ?

“ngươi tìm việc gì?” Trong ánh chiều mờ, nét mặt Tần Khuynh Dung lạnh lùng, nghiêm nghị, toát khí thế khiến khác dám khinh nhờn. Đường Tiểu Bạch lập tức gạt bỏ ý nghĩ “nàng lén” khỏi đầu.

“Nhị tiểu thư thu nhận một nữ nhân ý đồ rõ, định giao cho ngươi trông coi.” Giọng tiểu tổ tông từ phía truyền đến, cũng lạnh lùng như thường.

Tần Khuynh Dung nhàn nhạt đáp: “Ta rảnh đến mức nhận thêm một nữ nhân mờ ám bên cạnh chắc?”

Đường Tiểu Bạch nghĩ thấy cũng lý, bèn : “Thôi, để nàng ở cạnh !”

, , nàng cũng thể đẩy việc cho khác.Huống chi, Tần Khuynh Dung còn chiến trường.

Tần Khuynh Dung trầm mặc một lát : “Giữ bên ngươi, ngươi thật giả của nàng ?”

Đường Tiểu Bạch chớp chớp mắt, ngơ ngác nàng.

“Thôi , giao cho .” Tần Khuynh Dung lạnh giọng , “Rất thể là gián điệp do ai đó phái tới — thẩm tra mới rõ.”

Đường Tiểu Bạch khẽ động ánh mắt, : “ Tần tiểu thư, vài chuyện hỏi cô.”

Loading...