Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 26: Nhất định phải coi trọng Đường nhị tiểu thư.
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:46:56
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Lữ Hà là đồng môn sư đệ của Trịnh Sư Đạo, việc Trường công chúa Phổ An tiến cử hắn vào học viện Cố gia là do ý của hoàng thượng."
Trường công chúa Phổ An là muội muội ruột cùng một mẫu thân với hoàng đế, năm xưa gả vào Cố gia là để lôi kéo và kiềm chế thế lực này.
Sau khi hoàng thượng đăng cơ, trọng dụng các quan viên thuộc phái Thanh Châu do Thị Trung Trịnh Sư Đạo đứng đầu, ngay cả trong Quốc Tử Giám cũng lấy Thanh phái làm chính.
"Tháng trước, nhi tử của phò mã gia tộc họ Cố là Cố Duyên ứng đối trước mặt hoàng thượng, lời nói lại trái ngược với lập trường của Thanh phái."
Nói đến đây, Tô Thuấn Khanh không nhịn được cười thầm ra mặt.
Cố gia xuất xứ từ Giang Nam, văn chương có phong cách riêng, không tranh giành chính thống Nho học với Thanh phái, cũng không chịu nhập môn bái sư. Vì vậy, trong gia tộc họ Cố, con cháu đến tuổi mười bốn phần lớn không vào Quốc Tử Giám học hành.
Nhưng hoàng thượng lại không chịu để mặc họ tự giữ mình thanh cao, đích danh chỉ định trưởng tử của phò mã họ Cố là Cố Duyên vào Quốc Tử Giám.
“Cố Duyên từ năm bốn tuổi đã học ở học đường Cố gia, mười bốn tuổi vào Quốc Tử Giám, đến nay đã hơn hai năm, vẫn chưa bị Thanh phái thao túng. Đủ thấy việc dạy dỗ ở học viện Cố gia rất nghiêm cẩn vững chắc. Hoàng thượng chắc cũng sốt ruột lắm nên mới nghĩ đến chuyện chen chân vào học đường của họ.”
"Trước đây người phụ trách giảng dạy ở học viện Cố gia là Tôn tiên sinh, đột nhiên rời đi cũng có liên quan đến việc này. Cố gia chắc chắn hiểu rõ ẩn tình bên trong, nhưng nhất thời cũng không tìm được lý do để từ chối."
Nói đến đây, Tô Thuấn Khanh hơi nghi hoặc: “Thế tử, người nói liệu có khi nào Cố gia muốn thông qua Đường nhị tiểu thư để cầu viện chúng ta không?”
Người trong đình nãy giờ không lên tiếng, bỗng hé mắt, cười khẩy: “Nếu ta mà ngay cả chuyện trong học đường gia tộc cũng không làm chủ được thì chi bằng từ quan về quê trồng rau, còn mặt mũi nào mà cầu người khác giúp nữa?”
Tô Thuấn Khanh cười phá lên: “Thế tử nói chí phải!” Sau đó lại hỏi: “Thế Đường nhị tiểu thư là có ý gì?”
Thế tử chau mày trầm tư, bỗng nhiên như chợt nghĩ ra điều gì, ánh mắt sáng lên: “Chắc chắn là ý của Thái tử điện hạ!”
Tô Thuấn Khanh cũng trố mắt sáng rực.
Đúng rồi, Thái tử điện hạ hiện đang ẩn thân trong phủ Yến Quốc công.
Lần trước thế tử đêm khuya lẻn vào phủ Thái tử không thu hoạch được gì, lại để lộ hành tung, bị thương nặng. May mà lúc trốn chạy ngang qua phủ Yến Quốc công được Thái tử ra tay giúp đỡ mới thoát được.
“Lần đó ta từng gặp Thái tử điện hạ, người tuy bị tên cẩu hoàng đế hành hạ nhiều năm, thân thể hơi yếu, nhưng tính cách lại trầm ổn lanh lợi. Bảo một tiểu cô nương đưa chút tin tức chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?” Thế tử chắc nịch nói.
Tuy cô bé ở phủ Yến Quốc công kia trông cũng lanh lợi đấy, nhưng dẫu sao mới chín tuổi, làm sao lanh lợi bằng Thái tử mười hai tuổi được?
Tô Thuấn Khanh gật đầu liên tục, thầm nhủ trong bụng: từ nay về sau, nhất định phải coi trọng mọi yêu cầu của Đường nhị tiểu thư.
“Ngươi tìm cách đưa lai lịch của Lữ Hà đến tay Thái tử điện hạ.” Thế tử trầm ngâm một lát, lại nói tiếp, “Nhớ báo cho Đường nhị tiểu thư một tiếng.”
Phản ứng của Đường nhị tiểu thư : vô cùng chấn động.
Đại tỷ Đường Kiều Kiều kiểu miệng thì chê bai, tay lại hành động đã đành, sao đến cả Tô Thuấn Khanh cũng thuộc dạng miệng cứng lòng mềm thế này?
Không phải mới nói rõ ràng rằng: “Tô mỗ chỉ là một tiểu tiến tấu quan, e rằng không giúp được gì cho nhị tiểu thư” sao?
Lời còn chưa kịp nguội, mà người đã thay đổi rồi?
“Nhị tiểu thư đã hiểu chưa?” Tô Thuấn Khanh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của nàng, lo lắng hỏi.
Chuyện của Lữ Hà phía sau khá phức tạp, một đứa trẻ chín tuổi có thể hiểu nổi sao?
Đường Tiểu Bạch hoàn hồn, gật đầu, nói ra suy nghĩ của mình: “Lữ Hà là sư đệ của Trịnh Tể tướng , mà Trịnh tể tướng nắm giữ Quốc Tử Giám, con cháu Cố gia không chịu đến Quốc Tử Giám, nên Trịnh tể tướng mới đưa sư đệ mình chen vào học viện Cố gia.”
Tô Thuấn Khanh gật đầu khen ngợi: “Nhị tiểu thư quả thật thông minh hơn người!”
Đường Tiểu Bạch không biết nên đáp lại thế nào.
Tô Thuấn Khanh mỉm cười, chắp tay thi lễ: “May không phụ kỳ vọng của nhị tiểu thư, Tô mỗ còn có công vụ, xin cáo lui trước. Nhị tiểu thư nếu có thời gian, mời ghé qua tiến tấu viện ở Trấn Châu nhiều hơn.” Dứt lời, lại liếc nàng một cái đầy ẩn ý rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-26-nhat-dinh-phai-coi-trong-duong-nhi-tieu-thu.html.]
Chỉ còn Đường Tiểu Bạch đứng bơ vơ trong gió.
Nàng thật không ngờ, chỉ việc thay một phu tử ở Cố gia thôi mà sau lưng lại phức tạp đến thế.
Lại càng không ngờ, Tô Thuấn Khanh chỉ trong một ngày không những điều tra ra được bao nhiêu chuyện, mà còn cặn kẽ giảng giải từng chút cho nàng.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Thế giới này sụp đổ rồi sao? Bằng cái gì mà nàng lại được tâm phúc của nam chính ưu ái như vậy?
Rõ ràng hôm qua bọn họ vẫn còn tương tác kiểu bình thường cơ mà? Chẳng lẽ là vì Tiểu Tần?
Đường Tiểu Bạch quay đầu nhìn thiếu niên nhỏ tuổi ở không xa.
Tô Thuấn Khanh vẫn hẹn nàng đến chỗ hôm qua để trò chuyện, nàng cũng vẫn dẫn theo cả chục người theo sau như hôm qua, bao gồm cả A Nguyên và A Tiêu.
Nên hôm qua hôm nay, Tiểu Tần đều đi cùng nàng, nhưng Tô Thuấn Khanh rõ ràng chẳng hề liếc hắn một cái, chứng tỏ là không nhận ra.
Mà khi nàng nhìn sang, thiếu niên kia cũng đáp lại bằng một ánh mắt nghi hoặc ngây thơ, nhìn thế nào cũng không giống đang giả vờ.
Vậy rốt cuộc thế gian này bị làm sao vậy?
Đường Tiểu Bạch mơ hồ lắc đầu, dẫn theo cả đoàn người lục tục rời khỏi Trường Hưng lý.
Giống hệt hôm qua, Đường Tiểu Bạch vừa rời đi, lập tức có người thò đầu ra, nhưng lần này không phải từ sau cây liễu lớn mà là từ cửa hàng bánh bên cạnh, ánh mắt sáng rực, miệng còn đang ngậm một chiếc bánh.
Đường Nhị tiểu thư lại bí mật gặp Tô Thuấn Khanh! Chắc chắn vẫn là chuyện liên quan đến Lữ Hà!
Yên Hợp nheo mắt suy nghĩ một lát, chộp lấy chiếc bánh bì lạc cắn mạnh một miếng, rồi quay người chạy về phía nam.
…
Lúc này, Đường Tiểu Bạch đã về tới phủ Yến Quốc công, xua hết người hầu, chỉ giữ lại A Tiêu rồi hỏi riêng: “Ngươi vừa rồi có nghe vị tiến tấu quan kia nói gì không?”
Thiếu niên khẽ lắc đầu.
Đường Tiểu Bạch thuật lại một lượt, nói: “Ta đoán các cữu cữu ta biết rõ lai lịch của Lữ Hà, mà cũng không thích hắn —” bằng không trong lời phản hồi của cữu cữu sao lại nặng vẻ miễn cưỡng đến thế, “nhưng tình hình này…”
“Không cần thiết.” A Tiêu tiếp lời.
Đường Tiểu Bạch gật đầu.
Phần Tô Thuấn Khanh không nói ra, nàng cũng có thể đoán được đôi chút. Trong sách có viết, Trịnh Tể tướng là phụ thân của Quý phi, còn Quý phi chính là thân mẫu của Thái tử.
Nàng vẫn còn nhớ lúc trước vào cung, Nguyên Hoàng hậu từng nhắc đến Quý phi họ Trịnh có nuôi một con mèo, suốt ngày chạy khắp hậu cung, đến mức Hoàng hậu cũng không được yên.
Một vị hoàng hậu mà còn không quản được con mèo của quý phi, đủ thấy Trịnh gia đang được sủng ái cỡ nào.
Vậy nên chuyện Trịnh Tể tướng cài sư đệ vào học viện Cố gia chắc chắn hậu thuẫn của hoàng thượng phía sau.
Đường Tiểu Bạch còn đoán được điều đó thì các cữu cữu nàng sao lại không nghĩ đến?
“Dù Lữ Hà là người có thế lực chống lưng, nhưng cũng chưa đủ để khiến Cố gia phản đối đến cùng —” nhất là khi ai cũng hiểu đằng sau có bàn tay của hoàng thượng.
Đây hẳn là một kiểu dương mưu.
Giữ lại Lữ Hà cũng là một cách Cố gia biểu thị lập trường với hoàng thượng. Trong tình cảnh này, Đường Tiểu Bạch cảm thấy mình đúng là tuổi nhỏ lực yếu, không làm nên chuyện.
“Có khi Lữ Hà vẫn sẽ được giữ lại thôi,” nàng thở dài, “hay là… ta nói với A tỷ, ta vẫn nên mời phu tử về phủ dạy, không đến học viện Cố gia nữa, học ở phủ chắc cũng giống thế.”
Dù nàng không nợ gì Tiểu Tần, nhưng chuyện này không làm đến nơi đến chốn, vẫn thấy hơi áy náy.
“Cũng không hẳn là hết cách…” A Tiêu hạ giọng nói.