Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 238 – Ngươi nhất định phải giải thích rõ ràng.

Cập nhật lúc: 2025-10-05 13:42:08
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy thì búi giống như của ngươi .” – nàng đưa tay chỉ búi tóc của Lý Mặc.

 

Lý Mặc búi tóc giản đơn, chỉ gom hết tóc lên đỉnh đầu, quấn cố định. Kiểu tóc gọn gàng dứt khoát như thế thuận tiện khi hành động.

 

Cửa trướng vén lên,  Đường Tiểu Bạch quỳ bên mép, để Lý Mặc  chải đầu cho nàng. Răng lược lướt qua da đầu, lực đạo , thoải mái đến mức nàng nheo mắt , thanh âm cũng trở nênlười biếng:

“Hôm nay ngươilàm ?”

 

“Sao?” –  Lý Mặc vặn .

 

“Bình thường thấy ngươi nhiều với Tân Ỷ, Đào Nhi đến thế.” – Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm.

 

“Không ư?”

 

“Cũng… hẳn là .” –  Đường Tiểu Bạch ngượng ngùng đáp. Là lễ độ hơn nhiều, chỉ là trong lòng nàng vẫn thấy chút lạ lạ.

 

“Nhị tiểu thư thích chuyện cùng các nàng?”

 

“Ơ… thế ? Rất mà, lễ phép!”

 

 Lý Mặc“ồ” một tiếng.

 

Bạch Đường nghĩ ngợi thật lâu về chữ “ồ” , khẽ gọi: “A Tiêu.”

 

“Ừm?”

 

“Ta cảm thấy ngươi cứ bình thường là , hãy cứ là chính .”

 

Động tác chải đầu khẽ khựng . Lặng im một hồi lâu, mới thấy khẽ , giọng âm u:

“Chẳng thích mẫu dịu dành như văn nhân Gia ?”

 

Bạch Đường sững , ngập ngừng một lúc lâu, lắp bắp đáp:

… nhưng cho dù ngươi dịu dàng, cũng… cũng Văn Nhân Gia …”

 

Chiều muộn hạ trại, may mắn gặp một bộ lạc du mục, lấy da thú cùng vàng bạc đổi ít bột lúa mạch cùng mấy hũ tô.

 

Đường Tiểu Bạch đang nâng chén tô nóng hổi, đám hắc kỵ binh giúp dựng trại, bỗng thấy Oanh Oanh sắc mặt biến đổi. Ngoảnh đầu , thì là Mạc Hoãn tìm tới.

 

“Nhị tiểu thư rốt cuộc khiến thiếu chủ của chúng thế nào ?” Mạc Hoãn đầy vẻ khó hiểu.

 

Vừa nhắc đến “tiểu tổ tông”, Đường Tiểu Bạch liền bật “ha ha”, thấy Mạc Hoãn nhíu mày mới gắng gượng nín .

 

“Hắn ?” Nàng nín hỏi.

 

“Đi tìm ca ca đ.á.n.h .” Mạc Hoãn khổ sở đáp.

 

Đường Tiểu Bạch nhịn nổi, thêm mấy tiếng, hỏi: “Vì tìm ngươi đánh?”

 

Mạc Hoãn nghẹn một chốc, truy vấn: “Rốt cuộc ngươi ? Cả ngày nay sắc mặt từng lấy một .”

 

Đường Tiểu Bạch : “Hắn thường ngày chẳng vẫn như ?”

 

Mạc Hoãn giận:

“Thiếu chủ của chúng bình thường chỉ là , hôm nay rõ ràng là tức giận! Người khác , nhị tiểu thư lẽ nào cũng ?”

 

Đường Tiểu Bạch chỉ thể gượng.

 

“Hơn nữa, từ khi gặp nhị tiểu thư, mấy ngày nay tâm tình thiếu chủ đều , một cũng  vui vẻ.”

 

Đường Tiểu Bạch mặt thoáng đỏ, chút hổ thẹn.

 

Sáng nay, tiểu tổ tông còn hóa thành vị ca ca dịu dàng, nửa khắc đành vội vàng chấm dứt. Sau đó, liền càng thêm lạnh lùng kiêu ngạo, suốt một ngày chẳng cho ai sắc mặt hòa nhã.

 

càng bày vẻ lãnh ngạo, Đường Tiểu Bạch càng cảm thấy buồn . Thành cứ trơ mắt tiểu tổ tông ôm bực dọc suốt một ngày, nghĩ  cũng quá đáng.

 

“Vậy ?” Đường Tiểu Bạch thành tâm hỏi, “Hắn đang đ.á.n.h , nào dám tiến , nguy hiểm lắm chứ!”

 

“Nguy hiểm gì? Ai dám khiến nhị tiểu thư thương?!” Mạc Hoãn tức đến nỗi chỉ thấy câu nào nàng cũng chạm đúng chỗ đau.

 

“Hay là xem thử?” Đường Tiểu Bạch thấy tới mức , thì cũng khó xử.

 

Vừa định bước, thấy Oanh Oanh.

 

Từ lúc Mạc Hoãn xuất hiện, Oanh Oanh liền hết sức khẩn trương, tâm tình pha lẫn bối rối, thẹn thùng, chờ mong lẫn sợ hãi.

 

Đường Tiểu Bạch chợt nảy ý, bảo Mạc Hoãn: “Ngươi hãy giúp một việc !”

 

Mạc Hoãn giận. Sao mà nhờ nàng dỗ dành thiếu chủ khó khăn thế, còn đưa điều kiện?

 

“Nhị tiểu thư cứ phân phó!”

 

“Khinh công của ngươi chắc tệ chứ?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Thường thôi.”

 

Đường Tiểu Bạch đảo mắt quanh, chỉ tay hồ nước phía : “Thấy con chim nước giữa hồ ?”

 

Mạc Hoãn gật đầu.

 

“Có thể giúp bắt về ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-238-nguoi-nhat-dinh-phai-giai-thich-ro-rang.html.]

Mạc Hoãn chau mày, quanh:

“Để xem gần đây thuyền .”

 

“Không !” Đường Tiểu Bạch vội ngăn , “Ý là… ngươi thể…” nàng co ngón tay, bộ bước , “… thể dẫm nước ?”

Mạc Hoãn trợn mắt:

“Nhị tiểu thư lấy mạng ?”

 

“Không, !” Đường Tiểu Bạch kéo sang một bên, thấp giọng: “Còn nhớ ở Lan Châu ? Khi đó ngươi… dọa Oanh Oanh một phen với khinh công !”

 

Mạc Hoãn liếc Oanh Oanh.

 

Từ từng chú ý kỹ đến thị nữ của Đường nhị tiểu thư. Tướng mạo nàng cực kỳ bình thường, loại dễ bỏ qua, giống hệt .

 

Loại dung mạo như là hạt giống để bồi dưỡng thành ẩn vệ. Trong lòng nghĩ thế, miệng thì :

“Hay là đến xin ?”

 

“Không cần,” Đường Tiểu Bạch đáp, “Oanh Oanh vốn là kẻ si mê võ học, thua ngươi, từ đó ngày đêm khổ luyện. Nay gặp , nàng vốn tìm ngươi luận bàn một phen—”

 

“Thì tỷ thí thôi, sợ gì?” Mạc Hoãn thản nhiên.

 

“Oanh Oanh thẹn thùng, dám mở lời—”

 

“Không , mở miệng.”

 

Đường Tiểu Bạch vội níu lấy . May mà lúc chấp hành nhiệm vụ, động tác của Mạc Hoãn đều chậm rãi, nàng giữ .

 

“Ý là, cần chính thức tỷ thí, chỉ cần ngươi biểu diễn chút tuyệt đỉnh khinh công là .” Đường Tiểu Bạch .

 

Oanh Oanh tuy võ nghệ cao cường, nhưng tính tình nhút nhát tự ti, nếu chính thức giao đấu mà thua, chẳng sẽ uất ức đến mức nào.

 

Cũng nên lưu cho nàng chút thể diện.

 

Mạc Hoãn vốn cũng chẳng hiểu tình lý, bèn gật đầu đồng ý. Hắn tìm quanh, chỉ lên vách núi điểm lam sắc sáng rực:

“Nơi đó hình như một đóa hoa, để hái xuống dâng nhị tiểu thư!”

 

Đường Tiểu Bạch liên thanh đáp “Ừm, ừm”.

 

Ngọn núi cách đó xa.

 

Mạc Hoãn hít sâu một , vận khí nhún , ảnh như gió thốc ngang, chỉ trong nháy mắt vượt mấy trượng, tung vút thẳng lên cao.

 

Ngọn núi hôm nay, phía khuất gió vách đá dựng như bức tường trời. Hắn giẫm lên từng phiến đá lồi , chân như lò xo, mỗi mượn lực liền b.ắ.n vọt lên thêm một đoạn dài.

 

Đường Tiểu Bạch bất giác siết chặt nắm tay, nín thở , tim đập thình thịch.

 

Kinh tâm động phách quá!

 

Không chỉ nàng, những đang bận rộn quanh đó cũng đều dừng tay, ngẩng đầu dõi mắt theo bóng .

 

Ước chừng một khắc , Mạc Hoãn đến chỗ định, dừng , hái đoá hoa nơi vách đá tay.

 

Đột nhiên, tung nhảy thẳng xuống. Dưới chân núi lập tức vang lên một loạt tiếng hít khí kinh hoàng. Từ độ cao nhảy xuống, chẳng sẽ tan xương nát thịt ?

 

Mạc Hoãn nào tìm cái chết. Giữa chừng, giẫm gãy mấy cành tùng chìa ngoài, chẳng rõ dùng cách nào mà giảm hẳn tốc độ rơi, đến khi chạm đất thì vững vàng như thường.

 

“Giỏi quá !” Đường Tiểu Bạch nhịn nổi, vỗ tay reo lên.

 

Mạc Hoãn thở một dài. Chính cũng thấy thật tầm thường, chỉ vì khiến nhị tiểu thư thôi chú ý đến tiểu thị vệ dốc hết sở học, thật chẳng dễ dàng gì!

 

Trở bên cạnh Đường Tiểu Bạch, đưa đóa hoa vách núi hái, mặt lộ vẻ thảnh thơi, mỉm :

“Nhị tiểu thư, hoa đây!”

 

Lời còn dứt, một luồng sát khí đột nhiên ập tới lưng.

 

Mạc Hoãn co rút đồng tử, vội , liền sững .

 

Sau lưng , giữa đám đang mang vẻ kinh ngạc xen lẫn khâm phục, Thái tử điện hạ đang trầm mặc. Ánh mắt ngài u tối sâu thẳm, dường như đang : “Tiểu tử, ngươi to gan lắm!”

 

Mạc Hoãn rõ Thái tử tâm tình bất , vốn định nhờ nhị tiểu thư đến giải vây. tính vốn chậm rãi, thấy việc quá khẩn cấp, thành thử mới lòng vòng hỏi han, trèo một chuyến lên núi.

 

khi xuống núi, còn lo gì nữa, liền trực tiếp xách cô nương nhỏ thẳng.

 

“Nhị tiểu thư, nhất định giải thích rõ ràng với thiếu chủ!”

 

“Hắn nãy thấy ư?” Đường Tiểu Bạch ngẩn , nàng để ý.

 

Mạc Hoãn gật đầu, mặt mày ủ dột, như sắp : “Liếc một cái liền bỏ .” Có lẽ tính kế xem nên dằn vặt .

 

“Thấy thì , võ công ngươi cao như thế, ngươi,”

 

Đường Tiểu Bạch an ủi, “cùng lắm là đuổi ngươi , chẳng ngươi tự do !”

 

Mạc Hoãn đưa tay ôm mặt:

“Xin đó, chỉ cần chịu giải thích giúp , còn đừng bận tâm!”

 

“Được , ngươi cứ yên tâm!” Đường Tiểu Bạch vội vàng đáp lời.

 

Nàng nhấc chân về phía chỗ Lý Mặc, mới bước hai bước, bỗng khựng

Loading...