Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 150: Tiểu tổ tông cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
Cập nhật lúc: 2025-07-12 14:16:53
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu cô nương ngọt ngào ngoan ngoãn, ngược khiến Đường Kiều Kiều bình tĩnh .
"Xử lý gì chứ? Khi nào đến lượt xen ?" Tuy là trách mắng, nhưng giọng điệu nàng hạ thấp dịu dàng hơn .
Quở trách xong, ánh mắt nàng chuyển sang Lý Mặc, ngữ khí lạnh xuống:
"Không thấy ở đây loạn ? Còn mau đưa Nhị tiểu thư hồi phủ!"
Lý Mặc liếc nàng lấy một cái. Đường Tiểu Bạch khẽ ho một tiếng, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, tỷ khỏi phủ vội vã như , dẫn theo hầu, là về nhé?"
Thấy Đường Kiều Kiều vẫn tỏ tình nguyện, nàng :
"Hôm nay đại ca ở nhà, tỷ một chạy ngoài, trong phủ thể nào cũng hỗn loạn. Nếu truyền đến tai mẫu thì..."
Tay đang nắm cương ngựa của Đường Kiều Kiều siết chặt, ánh mắt hung hăng trừng Tần Khuynh Dung một cái, đó xoay đầu ngựa định rời .
"Khoan !" Tần Khuynh Dung chau mày, lên tiếng.
Nàng lúc trầm tĩnh thì mang vẻ nho nhã thanh thuần, nhưng khi nhíu mày , khí thế bức cũng lộ .
"Giữa đường cưỡi ngựa thương, phủi tay bỏ như chuyện gì?" Giọng của nàng lạnh lùng, nghiêm khắc.
Thế nhưng—
Vô dụng ... Đường đại tiểu thư thể để nàng ngăn cản?
Tần Khuynh Dung còn dứt câu, Đường Kiều Kiều cưỡi con ngựa tía bỏ thẳng .
Lý Hành Viễn liếc Tần Khuynh Dung một cái, cuối cùng cũng nhớ bản còn đang ăn cơm ở Yến Quốc công phủ, cũng nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hiện trường im ắng trong chốc lát, yên tĩnh đến mức như rơi cõi chết.
Thấy sắc mặt nữ chính đại nhân trầm xuống, Đường Tiểu Bạch hoảng hốt.
Nữ chính mất mặt như , khi nào ghi hận, lôi nàng theo ghi luôn một sổ?
Tay trái nàng theo bản năng mò sang bên cạnh hai lượt, chạm một vạt áo, liền nhanh chóng nắm chặt lấy.
Liếc mắt , chỉ thấy tiểu tổ tông đang ngay bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, ung dung như núi vững.
Đường Tiểu Bạch cảm thấy yên tâm hẳn. Dù gì thì cũng nể mặt tiểu tổ tông một chút, ôm chặt lấy , Tần Khuynh Dung nhất định sẽ rộng lượng bỏ qua cho nàng!
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bạch ưỡn n.g.ự.c bước chắn :
"Ai một trở ? Ta chẳng đang ở đây ?"
Thế nhưng, Tần Khuynh Dung chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, xoay phân phó hạ nhân:
"Trước hết dời xe ngựa , đừng cản trở lối thành môn!"
Sau đó, nàng đến đám nữ quyến, dịu giọng với một phụ nhân trong đó:
"Mẫu hoảng sợ, kẻ ác cũng rời , lúc khó gì , bằng hết đến chỗ phụ , chờ sẽ đòi công đạo?"
Đường Tiểu Bạch: …
Gì cơ? "Kẻ ác cũng rời "? Nàng còn đang đây mà?
Đều là của Yến Quốc công phủ, tại nể mặt nàng chút nào?
Tần khuynh Dung lúc đang ở nhà họ Diệp, thấy cả nhà họ bắt đầu lên xe rời , Đường Tiểu Bạch cắn răng, bước nhanh lên mấy bước, chắn mặt Tần Khuynh Dung, lớn tiếng :
"Ngươi thể !"
Tần Khuynh Dung nhíu mày: "Thấy ngươi còn nhỏ tuổi, so đo."
"So đo?" Đường Tiểu Bạch lạnh ngạo nghễ, "Ngươi ngựa của tỷ tỷ hoảng sợ, phủi tay bỏ cho xong chuyện?"
Vừa , nàng siết chặt lấy ống tay áo của tiểu tổ tông, như từ rút chút ánh sáng chính nghĩa để chống đỡ lòng can đảm.
Nàng thực sự câu ! nghĩ cách nào để ngăn Tần Khuynh Dung cả.
Nhận sai tại chỗ? Nói chuyện ôn hòa, bàn bạc bồi thường?
Không đời nào!
Nàng còn sống yên tay đại tiểu thư nữa mà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-150-tieu-to-tong-cuoi-cung-cung-co-dat-dung-vo-roi.html.]
Dù tiểu tổ tông bên cạnh, tạm thời vội lấy lòng nữ chủ cũng !
— Nữ chính quả nhiên chẳng coi nàng gì...
Chỉ nhàn nhạt liếc một cái, liền đầu rời .
Lý Mặc tuy hiểu vì nàng bỗng đổi tính, nhưng thấy nàng mặt thì hống hách cứng rắn, phía lưng lặng lẽ siết chặt lấy tay như sợ hãi điều gì, bất giác thấy đau lòng.
Hắn khẽ bóp nhẹ cổ tay mềm mại của nàng, tay giơ lên, đoạn roi dài quấn tay áo liền tung một nửa, tiếng kinh hô khe khẽ của Đường Tiểu Bạch, quất thẳng xuống mặt Tần Khuynh Dung.
Tần Khuynh Dung vội vàng lùi một bước, ánh mắt lập tức sang thiếu niên đeo mặt nạ cầm roi.
Chiếc mặt nạ ngọc xanh che nửa khuôn mặt của thiếu niên, nhưng vẫn thể thấy rõ vẻ tuấn tú bất phàm, đôi mắt đen láy lạnh lùng, nàng chút gợn sóng, chỉ thản nhiên :
"Nhị tiểu thư nhà , ngươi thể ."
Vừa dứt lời, hơn chục theo Đường Tiểu Bạch tìm vị trí chắn kín lối , ngăn cho nhà họ Diệp rời khỏi.
Tần Khuynh Dung xoay Đường Tiểu Bạch, bất chợt nở nụ :
"Không cho ? Thế nào? Đường nhị tiểu thư tỷ tỷ xin bồi tội?"
Nụ , như trăm hoa đua nở, khiến Đường Tiểu Bạch hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi Lý Mặc kéo nhẹ mới lấy tinh thần.
Lấy tinh thần xong, nàng nghiêm mặt: "Tỷ tỷ sai gì mà xin ?"
Tần Khuynh Dung lạnh lùng :
"Đường đại tiểu thư giữa đường phi ngựa, xe ngựa nhà kinh hoảng—" chỉ tay về phía bên cạnh.
Đường Tiểu Bạch theo.
Chỉ thấy thành môn chen chúc bốn, năm chiếc xe ngựa, ngựa hí ngừng, móng giậm liên hồi đầy bất an, còn một chiếc tháo ngựa, nghiêng đổ sang một bên.
Diệp Khuynh Dung chỉ đúng chiếc xe đó.
"Con ngựa đó hoảng loạn phát cuồng, may một vị tráng sĩ mạo hiểm cứu mẫu , còn gỡ xe với ngựa mới tránh tai họa."
Nghe đến đây, Đường Tiểu Bạch cũng thấy giật , hỏi: "Vị tráng sĩ đó ?"
Diệp Khuynh Dung mím môi, thần sắc phần phức tạp:
"Vừa rời cùng Đường đại tiểu thư."
Đường Tiểu Bạch lập tức hiểu .
Hừ! Thì cứu chính là Lý Hành Viễn!
Vậy thì dễ xử lý !
Đường nhị tiểu thư hất cằm, lạnh: "Tráng sĩ gì chứ? Hắn là môn khách của Yến Quốc công phủ!"
Dù gì hiện tại Lý Hành Viễn vẫn là của phủ bọn họ, cứu cũng xem như phủ Yến Quốc công cứu !
"Ngươi tỷ tỷ ngựa các ngươi hoảng sợ, lẽ nào ngựa các ngươi khiến ngựa tỷ sợ hãi? May mà tỷ cưỡi giỏi, nếu đổi là khác thì ngã ngựa gãy cổ !"
Hai năm theo đại tiểu thư, Đường Tiểu Bạch học kha khá điều, chẳng hạn như lý lẽ vững thì cứng giọng, tuyệt đối để mất thể diện phủ Yến Quốc công.
"Dù ngựa các ngươi hoảng, tỷ cũng phái hỗ trợ, thể là cố ý gây thương tích?" Đường Tiểu Bạch nghiêng đầu Diệp Khuynh Dung, "Vị cô nương , xem các ngươi là ngoại thành tới, chẳng lẽ—"
Nàng đang hăng say, còn mỉa mai vài câu, thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt băng lạnh của Tần Khuynh Dung thì rùng một cái, vội ngậm miệng, lùi sang bên tiểu tổ tông một bước.
Xong đời ! Nàng lỡ lời ! Dám cả gan châm chọc cả nữ chính!
Nàng chỉ ngăn đại tiểu thư và nữ chủ kết thù, chứ rước hận về !
"Đừng nhị tiểu thư nhà nữa, nhị tiểu thư thích." Tiểu tổ tông lạnh nhạt .
Một câu liền khiến ánh mắt Tần Khuynh Dung rời .
Đường Tiểu Bạch cảm động suýt . Không uổng hai năm qua nàng nuôi dưỡng nâng niu tiểu tổ tông, cuối cùng cũng đến lúc phát huy tác dụng!
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
"Nghe danh Yến Quốc công phủ ngang ngược lâu, nay tận mắt thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Tần Khuynh Dung lạnh giọng.
Đường Tiểu Bạch tuy nỡ để mất thể diện phủ , nhưng cũng gây thù chuốc oán với nữ chủ.
Vừa định mở lời hòa giải thì— Một tiếng quát vang lên đánh vỡ cục diện bế tắc:
"Ai dám cản trở thành môn? Còn mau tránh !"
Đường Tiểu Bạch tinh thần lập tức phấn chấn.
Cuối cùng thì cũng đến !