Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 145: Quá tàn nhẫn rồi.

Cập nhật lúc: 2025-07-04 13:16:51
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba huynh muội vội vã đến nhị phòng nhà họ Cố thì thấy Cố Hoãn đang ôm một chén trà nóng, ngồi yên lặng.

 

Sắc mặt nàng  tái nhợt, nhưng nhìn không ra vẻ hoảng sợ, chỉ cụp mắt xuống, so với bất kỳ ai xung quanh đều trông trầm tĩnh hơn hẳn.

 

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Đường Kiều Kiều hỏi.

 

Thanh âm nàng thanh thoát, tựa tiếng ngọc va nhau, rơi giữa tiếng người lại càng dễ nhận ra.

 

Cố Hoãn  nghe được giọng nàng, liền ngẩng đầu nhìn sang.

 

Con cháu  Cố gia ai nấy đều có dung mạo đẹp đẽ, nam thì ôn nhã nho nhã, nữ thì thanh tú dịu dàng.

 

Mà Cố Hoãn, trong số nữ nhi cùng thế hệ của Cố gia, cũng thuộc hàng xuất chúng.

Không chỉ xinh đẹp thông tuệ, điều Đường Tiểu Bạch thích nhất ở nàng chính là đôi mắt kia, trong sự dịu dàng ẩn giấu một vẻ kiên cường.

 

Như lúc này đây, giữa vòng vây người hầu, Cố Hoãn ngẩng đầu lên, ánh mắt trong sáng  nhìn Đường Kiều Kiều một cái.

 

Sau đó khẽ mỉm cười, nói:

"Ta không sao, để Kiều Kiều và Tiểu Bạch phải chạy một chuyến, làm phiền hai muội rồi."

 

"Không sao" chỉ là lời trấn an người khác,  có người đứng ra kể rõ đầu đuôi sự việc vừa xảy ra cho các nàng nghe.

 

Hôm nay là ngày mười trong tháng,  là ngày Cố Hoãn đến phủ Trưởng công chúa Phổ An thỉnh an.

 

Buổi chiều lúc hồi phủ, không biết từ đâu bất ngờ lao ra hai con ch.ó dữ, xông thẳng đến cỗ xe của Cố Hoãn.

 

Đoạn đường từ phủ Cố về phủ Trưởng công chúa là đại lộ đông người qua lại, Cố Hoãn cũng không mang nhiều gia nhân theo, hoàn toàn không ngăn nổi hai con ch.ó cao bằng nửa người.

 

Giống như rất nhiều tình tiết m.á.u chó thường gặp, đúng vào lúc nguy cấp, liền có một người anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân——

 

"Nguỵ Thập Tam?" Đường Tiểu Bạch suýt tưởng mình nghe nhầm, "Là Nguỵ Tuỳ?"

 

Nghe đến cái tên này, tất cả người trong phòng, dù đã nghe kể chuyện một lần rồi, vẫn đồng loạt trầm mặc trong thoáng chốc.

 

Giữa bầu không khí ấy, Cố Hoãn khẽ cười, nhẹ giọng gật đầu:

"Đúng là Nguỵ công tử đã cứu ta, phiền đại thẩm giúp ta gửi một thiếp mời tới phủ Trịnh quốc công, mấy hôm nữa ta muốn đích thân tới bái tạ."

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đại thẩm của Cố gia gật đầu.

 

Người như Nguỵ Tuỳ chẳng liên quan gì tới hình tượng anh hùng, nhưng chuyện hắn cứu Cố Hoãn là thật, không thể chối cãi.

 

Thấy Cố Hoãn không bị thương, cũng không có vẻ hoảng loạn, mọi người sau khi hỏi han vài câu, trông nàng có phần mỏi mệt liền lần lượt cáo từ.

 

"Ca ca..." Cố Hoãn khẽ gọi một tiếng.

 

Cố Duyên dừng bước.

 

"Nhờ Tứ lang ở lại, bầu bạn với Hoãn Hoãn một lúc."

Dù gì cũng là huynh muội song sinh, khi gặp chuyện họ luôn muốn có ngừoi thân nhất ở bên.

 

Mọi người cảm khái rồi lần lượt rời đi.

 

Chờ trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội, Cố Hoãn mới thấp giọng nói: "Ca ca, huynh giúp muội một việc..."

 

...

 

"Chuyện này có gì đó không ổn..." Đường Tiểu Bạch lên tiếng.

 

"Muội cũng biết là không ổn à?" Đường Kiều Kiều liếc mắt nhìn qua.

 

"Tỷ nói chuyện cho tử tế đi!" Đường Tiểu Bạch nhíu mày.

 

Đường Kiều Kiều hừ khẽ: "Rõ ràng là không ổn! Một kẻ như Tuỳ Thập Tam, nhão như bùn, mà cũng có thể ra tay cứu người?"

 

"Hắn cũng không đến mức quá tệ!" Đường Tiểu Bạch phản bác.

 

Tuy lúc đầu nghe cũng thấy khó tin, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không đến nỗi không thể xảy ra.

 

Nguỵ Tuỳ đúng là công tử ăn chơi nổi danh ở kinh thành, nhưng mấy tháng cùng học trong thư viện, Đường Tiểu Bạch cảm thấy ngoại trừ việc hắn không chịu học hành, không có chí tiến thủ, gu thẩm mỹ kém, lại hơi lươn lẹo... thì cũng không có vấn đề gì lớn về nhân phẩm.

 

Ít nhất thì tạm thời chưa thấy gì xấu, tính tình lại khá ôn hòa.

 

Lúc nguy cấp, con người sẽ phản ứng thế nào,  rất khó mà phán đoán bằng lẽ thường.

 

Nhưng Đường đại tiểu thư  dường như từng tiếp xúc với Nguỵ Tuỳ, lại không có ấn tượng gì tốt đẹp, vừa nhắc đến hắn đã tỏ ra chán ghét:

"Nếu ta mà gặp chuyện đó, thà liều mình đánh chó cũng không muốn bị loại người như vậy cứu!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-145-qua-tan-nhan-roi.html.]

 

Đường Tiểu Bạch bất đắc dĩ:

"Tỷ để ý lời nói một chút, dù sao bây giờ Nguỵ Tuỳ cũng là ân nhân cứu mạng của biểu tỷ Cố Hoãn."

 

Đường Kiều Kiều khinh khỉnh hừ nhẹ: "Vậy muội cảm thấy chỗ nào không đúng?"

 

Đường Tiểu Bạch trầm ngâm: "Chúng ta tan học lúc bảy khắc giờ Mùi, nhà Nguỵ Tuỳ ở  khu Thắng Nghiệp , nhanh thì cũng phải đến giờ Thân một khắc là về đến. Sao giờ Thân một khắc hắn lại có mặt ở khu Diên Khang ?"

...

 

"Sao ta lại không thể có mặt ở khu Diên Khang lgiờ Thân một khắc chứ?" Nguỵ Tuỳ vừa nghe đã đập bàn, "Còn không phải tại ngươi bán đứng ta, khiến ta bị tên họ Phí kia giữ lại bắt học thuộc sách!"

 

Đường Tiểu Bạch ngẫm lại, hình như đúng là có chuyện như vậy.

 

Nguỵ Tuỳ từng nói Phí sư huynh không ưa người của phủ Yến Quốc công, vừa nghe nàng nhắc một câu, Phí sư huynh liền đoán ngay là do Nguỵ Tuỳ nói.

 

"Không ngờ Phí sư huynh lại nhỏ mọn như vậy, còn trả thù riêng," Đường Tiểu Bạch liên tục lắc đầu, "Quá thù dai rồi, chẳng có tác phong của người quân tử."

 

Nguỵ Tuỳ liếc về phía sau nàng, cười hề hề: "Không phải ta nói đâu nhé!"

 

Đường Tiểu Bạch ngoảnh đầu nhìn, quả nhiên thấy Phí Tuyên đang được hạ nhân nhà họ Ngụy dẫn đến.

 

Không biết hắn có nghe thấy lời nàng nói hay không, dù sao thì gương mặt những người này lúc nào cũng không để lộ cảm xúc.

 

Phí Tuyên khẽ gật đầu với Đường Tiểu Bạch, hỏi Nguỵ Tuỳ: "Bị thương thế nào rồi?"

 

Nguỵ Tuỳ nhăn nhó: "Đau!"

 

Đường Tiểu Bạch không hiểu:

"Huynh đường đường là nam nhi mà lại kêu đau trước mặt một tiểu cô nương như ta, không thấy mất mặt à?"

 

Nguỵ Tuỳ trừng mắt: "Để xem ngươi bị hai con ch.ó to như thế cắn thử xem có kêu đau không!"

 

Đường Tiểu Bạch rụt người lại, lùi về phía Tiểu Tổ Tông: "Huynh... huynh bị chó cắn à?" Có phải sẽ bị dại không?

 

Nguỵ Tuỳ vừa tức vừa buồn cười:

"Phải đấy! Ta bị nó cắn, ngày mai ta sẽ hóa thành chó cắn ngươi luôn!"

 

Lý Mặc liền kéo tiểu cô nương về sau, trấn an: "Không bị cắn, mấy vết thương kia đều do tự hắn té mà ra."

 

Nguỵ Tuỳ không phục: "Ngươi tận mắt thấy chắc? Dựa vào đâu mà nói thế?"

 

"Có rất nhiều người tận mắt chứng kiến." Lý Mặc đáp.

 

Quả thật có không ít người thấy, hai con ch.ó dữ kia chỉ nhắm vào xe ngựa của Cố Hoãn  lao đến, chứ không hề đụng tới Nguỵ Tuỳ.

 

Cố Hoãn là nữ nhi có thân phận đặc biệt nhất trong Cố phủ, xảy ra chuyện thế này, tất nhiên phải điều tra rõ ràng đầu đuôi.

 

Nếu chỉ là trùng hợp thì thôi, nhưng nếu có người âm thầm giở trò...

 

"Ta nghe nói hai con ch.ó dữ đó là từ Tiểu Nhị Đồng Phường chạy ra?" Đường Tiểu Bạch hỏi.

 

Tiểu Nhị Đồng Phường là nơi chuyên nuôi dưỡng các loại thú săn cho hoàng đế, như chim ưng, điêu, chó săn, thậm chí còn có báo săn.

 

Lần này chạy ra chính là chó săn.

 

"Tiểu Nhị Đồng Phường?" Nguỵ Tuỳ nghe thấy tên đó thì giống như lần đầu biết, trợn tròn mắt:

"Chó ở đó toàn ăn thịt sống! Làm gì mà để chúng chạy ra được? Lỡ lao vào cắn một tiểu thư nhà lành thì..."

 

Nét mặt tràn đầy hoảng sợ.

 

"Không ngờ anh cũng gan dạ lắm đó!" Đường Tiểu Bạch cảm thán.

 

Nguỵ Tuỳ cũng cảm thán: "Ta cũng không ngờ... nhưng biểu tỷ của muội cũng lợi hại không kém, còn tự tay đ.â.m c.h.ế.t một con—" hắn làm động tác nhón tay lên đầu như rút trâm cài, "Bằng cây trâm đó!"

 

Đường Tiểu Bạch giật mình, vội hỏi:

"Là tỷ ấy tự tay đâm? Không phải huynh đ.â.m cả hai con sao?" Lần trước ở Cố phủ không nghe ai nói vậy.

 

"Con đầu là do nàng đâm, ta nhìn thấy rồi mới lấy cây trâm đ.â.m c.h.ế.t con còn lại," Nguỵ Tuỳ mặt đầy cảm khái, lắc đầu lẩm bẩm: "Quá tàn nhẫn rồi..."

...

 

Hôm qua Tam tiểu thư nhà họ Cố đã đích thân đến phủ bái tạ, hôm nay Đường Nhị tiểu thư  đến là với thân phận đồng môn để thăm hỏi.

 

Tiễn Đường nhị tiểu thư và Đường Tiểu Tổ Tông rời đi, Phí Tuyên quay lại nhìn Nguỵ Tuỳ đang nằm phơi nắng trong sân, ánh mắt khẽ trầm xuống, hỏi một câu.

 

Nguỵ Tuỳ nhíu mày nghĩ một lúc, sắc mặt khẽ biến, rồi chậm rãi gật đầu.

Loading...