Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 144: Không làm pháo hôi.
Cập nhật lúc: 2025-07-03 13:57:49
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe ngựa lắc lư, chầm chậm chạy về hướng phủ Yến Quốc Công.
Đường Tiểu Bạch vén rèm xe, nhìn nghiêng sang gương mặt tiểu tổ tông bên cạnh.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cũng không nhìn ra cảm xúc gì, hắn không để lộ vẻ gì buồn bã, chỉ cụp mắt xuống, thần sắc lạnh nhạt như thường.
Đường Tiểu Bạch khẽ ho hai tiếng, nói:
"Nghe nói Phó Cửu ba tuổi biết ngàn chữ, năm tuổi thuộc trăm thiên, hắn lại lớn hơn ngươi mấy tuổi, biết nhiều hơn cũng là chuyện thường. Đừng quá để tâm, đợi ngươi đến tuổi của hắn, nhất định còn giỏi hơn."
Cuộc tranh luận về “tính thiện” và “tính ác” vừa kết thúc, tiểu tổ tông cuối cùng vẫn bị thua.
Nàng thấy chuyện đó cũng bình thường thôi, tuổi tác và kinh nghiệm chênh lệch như vậy, thắng mới là lạ.
Nhưng tiểu tổ tông nhà nàng hình như tự tôn rất cao, bị vặn hỏi không đáp được thì sắc mặt khó coi vô cùng.
Có điều giờ xem ra đã khá hơn, sau khi nghe lời an ủi của nàng, khóe môi hắn cong lên một nụ cười, khẽ "ừ" một tiếng, rồi nói:
"Lần sau ta sẽ không thua nữa."
Đường Tiểu Bạch vừa cười vừa vỗ nhẹ đầu hắn. Tiểu thiếu niên háo thắng, thật đúng là đáng yêu...
"Này, ngươi chắc chắn muốn học Tuân Tử với Phó Cửu thật à?" Đường Tiểu Bạch hỏi.
Sau khi Phó Tuyên thắng cuộc tranh luận, cũng chẳng nói gì với A Tiêu, chỉ dặn nàng từ ngày mai, mỗi buổi trưa đến tĩnh đường, hắn sẽ giảng Tuân Tử cho nàng.
Đường Tiểu Bạch còn chưa kịp từ chối, đã bị tiểu tổ tông tranh trước:
"Phó sư huynh quả nhiên học vấn uyên bác, Đường Tiêu xin tâm phục khẩu phục, không biết có thể cùng nhị tiểu thư đến nghe huynh giảng sách không?"
Câu này nói ra khá lễ độ, khiêm nhường đến nỗi không giống hắn chút nào. Nhưng Phó Tuyên chỉ hơi chần chừ một chút, lập tức đã bị hắn "châm trà" một câu:
"Người ta nói giáo dục không phân biệt giai cấp, Phó sư huynh đã vui lòng truyền dạy, chắc không ngại thêm một người nữa chứ?"
Phó Tuyên không từ chối, Đường Tiểu Bạch cũng chẳng tiện nói thêm gì.
Giờ hỏi lại, Lý Mặc gật đầu xác nhận:
"Nam nữ khác biệt, sao có thể để nhị tiểu thư một mình ở cùng Phó Cửu?"
Đường Tiểu Bạch hơi sững người: "Ta có định đồng ý đâu?"
Lý Mặc quay đầu lại, ánh mắt có phần sững sờ.
"Chúng ta không phải đã… đã nói với nhau từ tối qua rồi sao?" Đường Tiểu Bạch dở khóc dở cười.
Tuy hôm nay đã hòa giải với Phó Tuyên, tiểu tổ tông lại thua tranh luận, nhưng nàng cũng đâu có đổi ý!
Thấy hắn lộ vẻ phiền muộn, Đường Tiểu Bạch vừa buồn cười vừa vỗ vỗ vai hắn, nói:
"Phó sư huynh học vấn sâu rộng, hẳn là có nhiều điều sâu sắc, nghe hắn giảng sách cũng sẽ thu được không ít lợi ích."
Lý Mặc lại không đồng tình: "Dẫu Phó Cửu có hiểu biế , thì cũng chỉ là suy nghĩ của riêng hắn."
Đường Tiểu Bạch cười:
"Nói như ngươi, Mạnh Tử cũng là suy nghĩ của Mạnh Tử, Tuân Tửcũ ng là của Tuân Tử, vậy chúng ta học làm gì? Nghe nhiều thì sáng, tin mù quáng thì tối. Không tiếp thu trăm nhà, sao biết được chỗ hay dở?"
Lý Mặc nhìn nàng một lúc, mới "ừ" khẽ một tiếng. Thấy hắn nghe lọt lời mình, Đường Tiểu Bạch vui vẻ xích lại gần, hạ giọng hỏi:
"Ngươi có cảm thấy, Phó Cửu học Tuân Tử , kỳ thực cũng khá thú vị không?"
Ánh mắt Lý Mặc hơi lóe lên.
"Nhị tiểu thư về rồi!" – tiếng gác cổng quen thuộc vang lên từ phủ Yến Quốc Công.
Đã về tới nhà.
Đường Tiểu Bạch còn chưa nói hết câu, đâu chịu để vậy là xong, bèn dặn:
"Chốc nữa đến tàng thư các nhé—" nghĩ nghĩ, lại đổi lời, "Thôi, đợi ta, chúng ta cùng đi đông viện tìm A huynh!"
Nói đoạn liền nhảy xuống xe, hỏi:
"Phu nhân có ở trong phòng không? Đã ngủ trưa dậy chưa?"
Học về nhà, thường là khoảng giờ Thân, chừng ba giờ chiều.
Về đến phủ, nếu Cố Thị đã thức, thì phải đến Đình Ngưng Xuân thỉnh an trước.
Nhận được hồi đáp "phu nhân đã tỉnh", Đường Tiểu Bạch liền theo lệ cũ đi thẳng về Đình Ngưng Xuân.
Còn chưa tới nơi, đã thấy bóng dáng đại tiểu thư thấp thoáng bên ngoài sân, đi qua đi lại, bước chân có phần gấp gáp, tựa như muốn vào nhưng vì lý do nào đó mà lại không dám bước vào.
Đường Tiểu Bạch vừa định lên tiếng gọi, chợt thấy tỷ tỷ nàng dậm chân một cái như hạ quyết tâm rất lớn, rồi nhấc váy bước vào bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-144-khong-lam-phao-hoi.html.]
Định làm gì vậy?
Đường Tiểu Bạch vội tăng tốc bước đến cửa Đình Ngưng Xuân , ngó vào bên trong—
—
Chỉ thấy vị đại tiểu thư nhà nàng, vốn mỹ mạo rực rỡ, oai phong lẫm liệt, giờ đây lại vén váy, lén lút men theo dãy nhà ngang mà rón rén áp sát chính phòng.
Trong chính phòng, loáng thoáng truyền ra tiếng người nói chuyện.
Đường Tiểu Bạch nhìn chính phòng, lại nhìn tỷ tỷ. Lại muốn nghe lén sao?
Nàng cũng định bước theo dấu chân tỷ tỷ, len lén cùng nghe, thì chợt trong phòng vang lên một tiếng cười, có người cất giọng gọi to:
"Phải chăng là Kiều Kiều với Tiểu Bạch tới?"
Là giọng của Đường Tử Khiêm.
Đường Kiều Kiều khựng lại, rồi lập tức thẳng lưng, buông váy, phủi nhẹ tay áo, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, gương mặt hơi ửng đỏ, cằm hất lên nói:
"Đến rồi sao không gọi một tiếng? Núp ở đó dọa người à? Trẻ con!"
Nói xong liền phẩy tay áo, bước nhanh vào chính phòng.
Đường Tiểu Bạch cười toe toe chạy theo.
Trong phòng chỉ có Cố Thị và Đường Tử Khiêm, xem chừng đang nói chuyện gì đó.
Sẽ là chuyện gì nhỉ?
Đường Tiểu Bạch liếc nhìn đại tiểu thư giả bộ như không có ý đồ gì, lại nghĩ đến lần trước nghe lén bị bắt quả tang.
Cố Thị khi đó chỉ dịu dàng nói vài câu, rồi bảo ba huynh muội họ lui ra, chẳng nhắc gì thêm.
Nhưng người ta không nói, nàng vẫn có thể hỏi mà!
"Ca ca, mẫu thân đang nói chuyện cưới gả với huynh phải không?" Vừa ra khỏi Đình Ngưng Xuân , Đường Tiểu Bạch đã hỏi ngay.
Đường Tử Khiêm liếc nàng một cái, cười nói: "Chuyện hôn sự gì? Muội muốn xuất giá à?"
Lời vừa dứt, đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén phóng tới.
Đường Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn, thấy mười bước phía trước, Thái tử điện hạ đang đứng nơi cửa nội viện nhìn về phía này, lông mày nhíu lại, thần sắc không vui.
"Ngươi đứng đây làm gì?" Đường Tử Khiêm hỏi hắn.
Thiếu niên Thái tử thu lại ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Nhị tiểu thư bảo ta đứng đây đợi."
Đường Tử Khiêm buồn cười quay sang nhìn muội muội: "Hắn nghe lời muội vậy sao?"
Đường Tiểu Bạch không cùng hắn đùa cợt, chỉ nghiêm túc hỏi: "Mẫu thân có nói với huynh về hôn sự không?"
Nghe đến đây, Lý Mặc mới khẽ thả lỏng bàn tay đang siết chặt.
"Phải đấy." Đường Tử Khiêm không giấu giếm, gật đầu.
"Thế huynh trả lời sao?" Đường Tiểu Bạch vừa đi vừa hỏi.
Đường Tử Khiêm dừng bước, ngắm nàng một cái, rồi lại liếc sang Đường Kiều Kiều, cười hỏi: "Còn hai muội nghĩ sao?"
Đường Kiều Kiều cúi đầu vuốt nhẹ tay áo, lí nhí nói: "Nàng ấy không xứng với ca ca..."
Đường Tiểu Bạch lắc đầu, quả nhiên là tình thân thì không thể nói lý, trong lòng Kiều Kiều huynh trưởng nàng là nhất.
Đường Tử Khiêm bật cười ha hả, nói: "Chuyện này còn phải chờ phụ thân về rồi tính tiếp."
"Phụ thân sắp về rồi?" Đường Kiều Kiều kinh ngạc vui mừng.
Đường Tử Khiêm mỉm cười gật đầu: "Tấu chương xin về kinh hồi chức đã dâng lên, nếu không có gì thay đổi, khoảng tháng hai hay ba năm sau sẽ trở lại."
Tháng hai hay ba sang năm? Đường Tiểu Bạch trong lòng khẽ động.
Tần Khuynh Dung sẽ tiến kinh đầu tháng ba năm sau, nàng không dám chắc mình có thể ngăn Đường Tử Khiêm động lòng với nàng ta hay không, nhưng hôn sự của ca ca, nếu có thể kéo dài tới lúc đó, thì mọi chuyện sẽ rõ ràng hơn nhiều.
"Nghĩ gì vậy?" Đường Tử Khiêm thấy muội muội trầm ngâm, mỉm cười hỏi.
"Muội đang nghĩ về biểu tỷ Hoãn Hoãn... Dù thế nào, cũng mong mọi người đều bình an."
Dù không thể xoay chuyển cốt truyện, nàng cũng hy vọng Cố Hoãn đừng trở thành pháo hôi giữa nam phụ và nữ chính.
Đường Tử Khiêm cười nói: "Yên tâm đi, sẽ không có gì xấu đâu—"
Lời còn chưa dứt, đã có hạ nhân hấp tấp chạy đến báo:
"Đại công tử! Đại tiểu thư! Tam tiểu thư Cố gia xảy ra chuyện rồi!"