Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 139: Ngươi không phải là thích A tỷ của ta chứ?

Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:06:29
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“… Hà Đông không phải không có lương thực, chỉ là  đều nằm trong tay thế gia và thương hộ. Bản vương  chỉ muốn các thế gia xuất kho một phần, thế mà cũng có kẻ dám ám sát phản nghịch… Đã như vậy phiền Đường tướng quân đi gõ cửa các thế gia Hà Đông một chuyến vậy!” Lý Sơ lạnh giọng nói.

Đường Tử Khiêm mỉm cười đáp: “Tấn vương điện hạ xin bớt giận, lúc này vẫn chưa phải là lúc động binh đao.”

Sĩ tộc Hà Đông thế lực ăn sâu bén rễ, trong đó họ Phí họ Lưu, họ Tạ đều có không ít tộc nhân đang giữ chức trọng yếu trong triều đình.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lý Sơ dù nắm trong tay cấm quân, lại muốn hắn đi đắc tội những thế tộc ấy, Đường Tử Khiêm sao dễ gì mắc mưu?

“Chưa đến lúc động binh?” Lý Sơ cười lạnh, “Chẳng lẽ thương tích trên người bản vương không phải từ binh đao mà có?”

Đường Tử Khiêm dịu giọng: “Điện hạ bị gian nhân ám toán, hạ thần cũng lòng như lửa đốt. Nhưng lần này hạ thần đến đây, là mang theo người chuyên để ‘gõ cửa’ các thế gia Hà Đông.”

“Ai vậy?”

“Công tử của Ngụy quốc công, cửu lang của họ Phí,” Đường Tử Khiêm thong thả nói, “Hiện tại, Phí Cửu hẳn đã đến Phí phủ ở Văn Hỉ. Điện hạ chỉ cần ngồi chờ tin lành là được.”

Lý Sơ chăm chú nhìn hắn một lát, rồi gật đầu: “Đường tướng quân quả là mưu lược song toàn, hoàng thượng phái ngươi đến, đúng là không nhìn nhầm người.”

Đường Tử Khiêm mỉm cười thi lễ.

“Có điều—” giọng điệu Lý Sơ bỗng thay đổi, “Còn lũ thương nhân ở đất Tấn kia, tích trữ lương thực, khiến giá cả leo thang. Nếu đến đám thương nhân cũng không trị nổi, bản vương và Đường tướng quân lấy gì về triều hồi mệnh?”

Đường Tử Khiêm lại mỉm cười: “Việc này cũng chẳng cần động binh.”

Lý Sơ cười lạnh: “Chẳng lẽ Đường tướng quân cũng mang theo người chuyên ‘gõ cửa’ thương nhân đất Tấn? Hà Đông này chẳng lẽ đều nằm trong tay Đường tướng quân rồi sao?”

Đường Tử Khiêm vẫn cười nhạt, khẽ nghiêng mình, nhường ra một thiếu niên đứng sau, người mang mặt nạ ngọc bích.

Ánh mắt Lý Sơ lập tức co rút lại.

“Ngày trước thương giới Trung Tấn lấy họ Tần làm đầu. Sau này Tần thị chọn hiền nhập sĩ, rời về kinh thành, đem toàn bộ sản nghiệp dưới danh nghĩa mình phân phát cho các trưởng lão trong làng, cũng là cơ nghiệp khai sinh của bao đại phú buôn bán Trung Tấn ngày nay…” Thiếu niên cất giọng khàn khàn, lạnh lẽo âm trầm, khiến gương mặt trắng như tuyết, môi đỏ như son của hắn hiện ra một vẻ yêu mị mà tà dị, làm Lý Sơ không hiểu vì sao mà toàn thân phát lạnh.

Lý Sơ chau mày, hờ hững nhìn hắn một lát, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Khóe môi thiếu niên khẽ nhếch lên: “Ta họ Tần”

“Họ Tần?!”

Đường Tiểu Bạch giật nảy mình,  túm lấy tay Ngụy Tùy hỏi dồn: “Sau đó thì sao?!”

Ngụy Tùy thấy nàng bị mình dẫn dắt,  đắc ý mà giở giọng úp mở: “Ngươi đoán xem?”

Đường Tiểu Bạch vội thu dọn đồ đạc, định đứng dậy rời đi.

Chuyện này mà đã truyền về tới kinh, há lại chỉ có mình Ngụy Tùy biết? Nàng đi hỏi người trong nhà cho nhanh.

Ngụy Tùy vội kéo nàng lại: “Đừng đi! Ta còn chưa nói hết mà!”

Thấy nàng ngồi lại, hắn nào còn dám giấu nữa, vội tiếp lời: “Có một vị thương nhân thần bí họ Tần, không những tự mình quyên tặng mấy ngàn vạn thạch lương thực, mà còn kêu gọi toàn bộ thương nhân đất Tấn cùng nhau quyên lương thực. Tấn vương điện hạ đã gửi tấu chương về triều, muốn xin sắc phong cho thương nhân thần bí ấy rồi!”

Chung quanh liền vang lên một trận xôn xao kinh ngạc.

Song cũng có người tinh tường lên tiếng nghi vấn: “Mấy ngàn vạn thạch lương thực? Không phải còn nhiều hơn lượng lương thực tích trữ của toàn kinh thành sao?”

Ngụy Tùy hơi khựng lại, rồi vung tay đáp bừa: “Thì nhiều lắm! Ta cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi, ai mà nhớ rõ là mấy ngàn vạn hay mấy trăm vạn?”

Nói thế là vừa rồi.

Chuyện nghe xong, đám bạn học cũng rục rịch giải tán.

Đường Tiểu Bạch ngồi lại một mình, thoáng ngẩn người.

Vị thương nhân thần bí họ Tần kia, chẳng lẽ lại là Tần Thiên?

“Ê!” Ngụy Tùy lại thò đầu qua gọi nàng một tiếng.

Đường Tiểu Bạch hoàn hồn, nhướng mày nhìn hắn.

“Phí Cửu có gửi thư cho ta,” Ngụy Tùy cười hí hửng, “Nói là cuối năm mới về, dặn ngươi nhớ học thuộc ‘Tuyên Tử’, hắn về sẽ kiểm tra!”

Đường Tiểu Bạch “xì” một tiếng, đứng dậy bỏ đi.

Trên đường về nhà, Đường Tiểu Bạch vẫn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, tâm trí đều bị chuyện vị thương nhân thần bí họ Tần kia chiếm hết.

Về đến cổng, vừa xuống xe, nàng đang định tìm Chu tiên sinh hỏi chuyện, mới đi được hai bước thì chợt có người gọi lại: “Nhị tiểu thư!”

Tiếng nói sang sảng, chính là Lý Hành Viễn.

Lưng Đường Tiểu Bạch bất giác cứng đờ, suýt nữa quay đầu bỏ chạy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-139-nguoi-khong-phai-la-thich-a-ty-cua-ta-chu.html.]

Hôm ấy nàng tới chỗ mẫu thân cáo trạng một trận, kết quả là Đường Kiều Kiều bị gọi đi tra hỏi, sự tình tra ra đúng sự thật, Chu tiên sinh liền mời Lý Hành Viễn đến nói chuyện.

 

Thế là ngày hôm sau, đại tiểu thư không cần học võ nữa.

 

Không những không phải học võ, mà đến mặt đại tiểu thư Lý Hành Viễn cũng chẳng gặp nổi.

 

Nàng mấy lần thấy Lý Hành Viễn “tình cờ” đi ngang đường Đường Kiều Kiều thường hay qua lại, nhưng đều bị hạ nhân lễ độ ngăn lại như thể đã bị cấm đường.

 

Nhưng cấm thì cấm đường của đại tiểu thư, còn đường của nhị tiểu thư thì chưa ai cấm, thành thử Đường Tiểu Bạch vẫn đôi khi chạm mặt hắn.

Chỉ là nàng tự biết bản thân đã phá hỏng chuyện tốt của nam chính, cho nên mấy lần từ xa trông thấy hắn, đều cảnh giác tránh đi, đã mấy ngày nay không đụng mặt. Nào ngờ hôm nay lại bị chặn ngay trước cửa phủ.

Có điều, nơi này dù gì cũng là phủ Yến Quốc Công, đường đường chính chính chạm mặt, Đường Tiểu Bạch cũng không sợ, thậm chí còn mở miệng trước để đổi vấn đề: “Viên sư phụ, ta vừa hay có chuyện muốn thỉnh giáo ngài!”

Lý Hành Viễn chỉ vì thấy tiểu cô nương này dạo gần đây cứ lén lén lút lút tránh mình, cảm thấy  thú vị, nên mới ra trước cửa chờ sẵn, kỳ thực cũng không để tâm chuyện nàng đi mách lẻo.

Nghe nàng nói vậy, hắn liền mỉm cười hỏi: “Nhị tiểu thư có điều gì chỉ giáo?”

Đường Tiểu Bạch nghiêm túc hỏi: “Viên sư phụ từng đi nhiều biết rộng, không biết có từng nghe nói ở Hà Đông đạo có vị phú thương họ Tần không?”

Lý Hành Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng gật đầu: “Có nghe qua.”

Hắn liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười hỏi tiếp: “Sao nhị tiểu thư bỗng nhiên hỏi tới việc này?”

“À… chỉ là nghe được chút lời đồn về một vị phú thương thần bí họ Tần…”

Đường Tiểu Bạch thuận miệng thuật lại những gì mình nghe được trong thư viện.

Lý Hành Viễn khẽ cười, nói:

“Tần gia vốn người đất Thái Nguyên, gia tộc nhiều đời làm ăn buôn bán, tích lũy gia sản vô số. Có năm nọ Hà Đông gặp đại hạn, Tần thị đem toàn bộ gia tài ra cứu tế thiên hạ, được triều đình tán thưởng,  được triệu nhập kinh, phong chức làm quan. Có lẽ cũng nhờ tổ tông tích đức, từ sau khi nhập sĩ, đời đời đều thăng tiến không ngừng, cuối cùng…”

Hắn chợt dừng lại, trầm ngâm nhìn Đường Tiểu Bạch.

“Cuối cùng làm đến chức Thái phó của Thái Tử?” Đường Tiểu Bạch tiếp lời.

Lý Hành Viễn mỉm cười gật đầu. Đường Tiểu Bạch sững sờ xuất thần.

Quả nhiên là cái vị họ Tần đó…

Tiểu tổ tông kia đi Hà Đông cùng ca ca, chẳng lẽ là muốn Tần gia đi lại con đường khi xưa lần nữa?

Lộ tuyến này xem ra cũng hợp tình hợp lý… chỉ là… sao lại quá suôn sẻ như vậy?

“Nhị tiểu thư?”

“Dạ?” Đường Tiểu Bạch hoàn hồn.

Lý Hành Viễn nhớ lại mấy ngày nay nàng cứ trốn tránh mình, không nhịn được trêu:

“Nhị tiểu thư phải chăng có điều bất mãn với Viên mỗ?”

“Không có không có!” Đường Tiểu Bạch lập tức lắc đầu.

Nàng nào dám có ý kiến với nam chính?

“Chuyện Viên mỗ dạy đại tiểu thư tập võ, có phải là do nhị tiểu thư bẩm lại với phu nhân?”

Đường Tiểu Bạch chớp chớp mắt, ánh nhìn vô cùng ngây thơ vô tội:

“Sao vậy? Không thể nói với mẫu thân ta sao? Chẳng lẽ chuyện Viên sư phụ dạy tỷ tỷ ta học võ là chuyện không thể để người khác biết ư?”

Lý Hành Viễn bật cười: “Nhị tiểu thư đã lý lẽ như thế, cớ sao mấy hôm nay cứ thấy ta là bỏ chạy?”

Đường Tiểu Bạch nghĩ một lát, liền phất tay cho bọn hạ nhân lui ra,  nghiêm mặt hỏi:

“Ngài… phải chăng là thích A tỷ của ta?”

Loading...