Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 129 – Ngọt ngào đến đáng giận.
Cập nhật lúc: 2025-06-26 01:57:41
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mặc cũng rất bất ngờ, trò này Đường nhị tiểu thư hoàn toàn chưa bàn bạc với hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn đã hiểu ra.
Tiểu cô nương xưa nay vẫn luôn cho rằng hắn lợi hại, nhất định là tin tưởng hắn phản ứng nhanh hơn Công Tôn Dịch, nên mới không chút do dự mà quyết định như vậy.
Đã như vậy, hắn sẽ không để nàng thất vọng.
Lý Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Dịch. Trận tỉ thí này, hắn nhất định phải thắng!
...
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Cuộc tỉ thí được chuyển sang thư phòng lớp Ất, có người hiếu kỳ cố ý mời cả Cố Hồi, Chu Kỳ và Đào Phần của lớp Giáp đến làm trọng tài.
Ban đầu cũng muốn mời cả Phí Tuyên, chỉ tiếc sau khi hắn giảng bài xong liền rời đi.
“Ngươi ra đề?” Vệ Tùy mặt đầy nghi ngờ, “Ngươi chắc chứ? Có cần ta lấy cho ngươi mấy quyển sách?”
“Không cần.” Đường Tiểu Bạch khẽ lắc đầu.
Luận về học vấn uyên bác, nàng không thể sánh với Tiểu Tổ Tông và Công Tôn Dịch.
Nhưng nàng cũng từng mười năm đèn sách, đọc khắp danh cú thiên hạ, ra một đề đâu phải việc khó?
Huống hồ trận này so là tốc độ ứng đáp của hai người kia, chứ đâu phải so kiến thức của nàng.
Lại càng không kể tới, nàng không ôm hy vọng Tiểu Tổ Tông sẽ thắng, chỉ là tùy tiện bày một ván cờ, dựng một nấc thang mà thôi.
Đợi hai bên an vị, Đường Tiểu Bạch cầm quyển sách mà Vệ Tùy cưỡng ép nhét cho, khẽ gõ lên mặt bàn, hắng giọng rồi bắt đầu ra đề——
“Minh ư sự nhi thận ư ngôn——”
“Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, minh ư sự nhi thận ư ngôn……”
Tiểu Tổ Tông đáp cực nhanh khiến Đường Tiểu Bạch không khỏi liếc mắt nhìn một cái, thật bất ngờ…
Câu này trích từ Luận Ngữ, kẻ có chút học vấn đều biết.
Lý Mặc chẳng qua đáp nhanh hơn chút, cũng không ai để bụng, chỉ có Công Tôn Dịch là liếc hắn bằng ánh mắt sắc lạnh, cười nhạt: “Nhị tiểu thư chi bằng xuất đề từ Thiên Tự Văn, nói không chừng Đường Tiêu còn đáp nhanh hơn nữa kìa.”
Đường Tiểu Bạch mỉm cười, tiếp tục ra đề: “Ái nhân giả, nhân hằng ái chi——”
“Nhân giả ái nhân, hữu lễ giả kính nhân; ái nhân giả, nhân hằng ái chi……”
Lần này thì đến phiên Công Tôn Dịch lên tiếng.
Đường Tiểu Bạch theo bản năng liếc nhìn Tiểu Tổ Tông, chỉ thấy hắn mím chặt môi, ánh mắt trầm lạnh, hiển nhiên rất không vui.
Sao ai cũng mạnh mẽ hiếu thắng thế này?
Đường Tiểu Bạch thầm buồn cười.
Nàng định tùy tiện ra mười đề ứng phó, nhưng thấy cả hai đều hăng hái tranh đua, cũng nổi lên hứng thú, quyết định đem hết sở học chín năm nghĩa vụ giáo dục ra mà ra đề!
Ai không từng đèn sách mười năm chứ?
“Nhân giả kiến chi vị chi nhân……”
“Tỉnh oa bất khả ngữ ư hải……”
“Kỳ thân chính, bất lệnh nhi hành……”
“Tri bỉ tri kỷ, bách chiến bất đãi……”
“Khuê trung phong noãn, mạch thượng thảo huân……”
“……”
Quanh bốn phía dần trở nên tĩnh lặng, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ vận đồng phục xanh như học đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-129-ngot-ngao-den-dang-gian.html.]
Ngay cả Cố Hồi và Chu Kỳ cũng đều sững sờ.
Bọn họ cùng nàng đọc sách trong tộc học đã hơn một năm, lại không biết nàng kiến thức rộng rãi đến vậy.
“Nhị tiểu thư Đường... không tệ.” Một tiếng bình thản cất lên.
Cố Hồi và Chu Kỳ kinh ngạc ngoảnh đầu, chỉ thấy Phí Tuyên không biết đã đứng sau lưng tự lúc nào, ánh mắt trầm lặng nhìn về phía tiểu cô nương giữa đám đông.
Đường Tiểu Bạch trong lòng cũng có vài phần đắc ý.
Nàng tuy không biết nhiều như những người này, nhưng nàng học rất tạp!
Thực ra nhiều câu danh ngôn nàng không rõ trước sau là gì, nhưng Công Tôn Dịch cũng đâu có biết!
Huống chi Tiểu Tổ Tông nhà nàng thường đọc sách cùng nàng, thấy nàng lật qua những trang này, vậy mà hắn lặng lẽ ghi nhớ hết.
Đến cuối cùng, căn bản không cần tranh tốc độ nữa, bởi Công Tôn Dịch đã không đáp nổi lời.
Mười đề kết thúc, Đường Tiểu Bạch mỉm cười nói: “Đường Tiêu chẳng qua chỉ đạt bậc Ất, ngươi thi ra bậc Giáp là thế nào vậy?”
Lý Mặc cụp mi, khẽ che giấu ý cười trong đáy mắt.
Công Tôn Dịch mặt mày xám xịt: “Ai biết có phải các ngươi thông đồng từ trước để trêu ta hay không!”
Đường Tiểu Bạch đứng dậy, phủi nhẹ áo bào, bắt chước người lớn chắp tay sau lưng, mỉm cười: “Trêu ngươi thì có lợi gì cho ta? Có điều thua cũng chẳng trách ngươi, A Tieu nhà ta thiên tư trác tuyệt, kiến thức uyên bác, người thường khó mà so được.”
Công Tôn Dịch mím môi, mắt đỏ lên, hiển nhiên không cảm thấy được an ủi gì.
“Thừa nhận thất bại, đi thong thả không tiễn!” Vệ Tùy lúc này tỉnh lại, cao hứng hô lên.
Lời này vừa dứt, ánh mắt Công Tôn Dịch lập tức trở nên hung hãn.
Đường Tiểu Bạch khẽ nhíu mày, nói: “Ngươi tuy bại trận, nhưng ta vẫn có thể chỉ cho ngươi một đường sáng——”
...
“Nhị tiểu thư đã chỉ hắn con đường gì?” Còn chưa lên xe, đã bị Tiểu Tổ Tông chất vấn.
“Một con đường thích hợp với hắn.” Đường Tiểu Bạch thuận miệng đáp.
Con đường này… thật ra không được quang minh cho lắm, nên khi căn dặn Công Tôn Dịch, nàng cố tình tránh mặt mọi người, bao gồm cả Tiểu Tổ Tông – người không thích bị tránh mặt.
“Công Tôn Dịch rõ ràng đã thua, sao nhị tiểu thư lại vì hắn mà hao tâm khổ tứ như thế?”
Đường Tiểu Bạch trèo lên xe, ngồi xuống mới nhẹ giọng nói: “Thật ra thắng bại không quan trọng, ta chỉ cần một cái cớ danh chính ngôn thuận để đẩy hắn ra ngoài. Tên này xem ra bụng dạ hẹp hòi, thù dai nhớ lâu, nếu cứ đuổi thẳng sợ hắn sẽ giở trò hãm hại Trương tiên sinh và Hỗn Thiên thư viện. Thay vì vậy, chi bằng sắp xếp cho hắn một chỗ thích hợp, từ nay sống c.h.ế.t không còn liên quan tới chúng ta.”
Khi tới phủ Yến Quốc công, lúc bước xuống xe, thấy hắn đưa tay ra đỡ, Tiểu Bạch cố ý né tránh, chỉ nắm lấy tay của Trừng Tử.
Bàn tay của Lý Mặc cứng đờ giữa không trung một thoáng, rồi rũ xuống một cách vô lực.
Đường Tiểu Bạch khẽ liếc nhìn tay hắn, trong lòng dâng lên một tia không đành.
Thế nhưng... dù hắn không giận hờn, nàng cũng không thể cùng hắn mãi như thuở thơ ấu nữa...
Nàng cắn răng, hạ quyết tâm, để mặc hắn lại phía sau rồi quay người bước vào trong.
Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo sau, lòng mềm nhũn, còn chưa kịp giằng co đã vô thức khựng lại, chờ hắn đuổi tới.
Lý Mặc trông thấy nàng dừng lại, trái tim vừa chìm xuống lại khẽ dâng lên, khẽ nói:
“Nhị tiểu thư bảo ta đi tỉ thí, ta tất nhiên phải thắng.”
Đường Tiểu Bạch "ồ" một tiếng, đáp:
“Cũng không cần gắng gượng đến thế. Nếu thật cần ngươi thắng, ta đã nói từ sớm rồi.”
“Dù nói hay không, ta cũng không thể khiến nhị tiểu thư mất mặt.”
Đường Tiểu Bạch quay sang nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát. Ánh mắt thiếu niên đen nhánh lấp lánh, đẹp đến chói mắt.
Đột nhiên, nàng vươn tay ra, dùng cả hai bàn tay ra sức vò má hắn hai cái. Tên tiểu tử đáng c.h.ế.t này! Đúng là ngọt đến muốn mạng người!