Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 127 : Trở thành kẻ bắt nạt ở Thư viện.
Cập nhật lúc: 2025-06-24 12:59:01
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sao lại ra vẻ cao ngạo thế chứ?
Đường Tiểu Bạch dở khóc dở cười, đưa tay chọc chọc cánh tay hắn:
“Ngươi tung tin đồn gì đó đúng không?”
Lý Mặc vẫn nhìn thẳng phía trước, thần sắc lãnh đạm, song rốt cuộc cũng mở miệng:
“Không có.” — hắn cần phải gièm pha người khác à?
“Ca ca sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đổi tên cho A Nguyên?” Đường Tiểu Bạch chau mày.
Nàng vừa mới “chèo thuyền” couple Nguyên-Tiêu, ấy vậy mà A Nguyên đã vội đổi tên — chẳng lẽ là cố ý đối đầu với nàng?
“Có lẽ là vì Tân Ỷ được đại công tử coi trọng, muốn đề bạt nàng ?” Cam Tử mím môi cười khẽ.
Đường Tiểu Bạch càng nhíu mày.
Nếu không tính đến việc năm A Nguyên gặp ca ca nàng mới chỉ mười ba tuổi, xét theo mạch truyện thì hai người đúng là cũng có cảm giác couple lắm.
Nhưng xét về tuổi tác thì nàng "chèo" không nổi. Vẫn là couple “Nguyên Tiêu” đồng trang lứa hợp hơn nhiều.
Thôi vậy...
Đường Tiểu Bạch thở dài. Nàng vừa mới khởi động, liền bị một bàn tay vô hình bóp c.h.ế.t ý định, đã thế còn chọc giận tiểu tổ tông nữa.
“Chèo thuyền” thật không dễ dàng gì!
Vẫn nên chăm học, chăm làm thì hơn!
Nghĩ đoạn, Đường Tiểu Bạch lắc đầu rụt đầu về trong xe.
Ngay khi rèm xe buông xuống, Lý Mặc nghiêng mắt liếc qua một cái. “Nhị tiểu thư—”
Đường Tiểu Bạch đang định đưa tay vén rèm, nghĩ ngợi chốc lát lại buông xuống, cách lớp rèm khẽ “ừ” một tiếng đáp lời.
“Ta cũng muốn đổi tên, được không?” Lý Mặc nhàn nhạt lên tiếng.
Đường Tiểu Bạch cau mày.
Đang yên đang lành đổi tên làm gì? A Tiêu không phải tên thật của hắn sao?
“Ngươi muốn đổi thành gì?” Nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Tiểu Hắc thế nào?” Tiểu tổ tông nhẹ giọng nói.
“Phụt—” Cam Tử không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Đường Tiểu Bạch đưa tay ôm trán, che đi nét ngượng ngùng nơi khóe mi, nghiến răng thốt một chữ:
“Cút...”
Tên tiểu tử c.h.ế.t tiệt này, lại dám công khai trêu ghẹo nàng...
Lý Mặc dựng tai lắng nghe, vừa nghe thấy một tiếng “cút” hàm chứa cả ngượng ngùng lẫn tức giận ấy, bèn khẽ cong môi, khóe miệng hiện nét cười không thể kiềm chế.
Xe ngựa như thường lệ dừng lại bên hông cổng thư viện.
Khi Đường Tiểu Bạch bước xuống xe, thiếu niên vẫn đứng chờ phía trước như mọi ngày, tay nâng lên sẵn sàng đỡ nàng, khóe môi vương nét cười.
Nghĩ đến chuyện hắn vừa mới “trêu chọc” mình, Đường Tiểu Bạch thấy có chút xấu hổ, lcố ý né tránh tay hắn, định tự mình nhảy xuống.
Ngay khoảnh khắc ấy—
“Trương tiên sinh!”
Một tiếng hô vang chấn động đất trời, vì quá lớn lại quá chói tai, khiến Đường Tiểu Bạch giật mình trượt chân, loạng choạng ngã nhào về phía trước.
Mạc Hoãn vừa định đỡ nàng, chân còn chưa bước ra, đã thấy tiểu cô nương ngã thẳng vào lòng Thái tử điện hạ, thế là hắn lại khoanh tay lui về sau một bước.
Tiểu Hắc, hừm...
Đường Tiểu Bạch còn chưa đứng vững, một tay vịn lấy cánh tay Lý Mặc quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng hô vừa rồi.
Lúc này, đã có không ít người như nàng, bị tiếng quát ấy thu hút sự chú ý.
Dưới bao ánh mắt nhìn vào, chỉ thấy Trương Ẩn đứng nơi cửa thư viện, một chân đặt lên bậc thềm như muốn bước vào, nhưng lại không thể bước được.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Bởi bên chân kia của hắn có một người đang quỳ sụp, hai tay siết chặt lấy vạt áo dài.
Kẻ kia vận áo vải xanh đồng phục, chính là y phục quy định của thư viện.
Ban đầu Hỗn Thiên thư viện không có đồng phục như vậy, mãi đến khi Trương tiên sinh thấy nhiều học sinh xuất thân hàn vi, áo quần xộc xệch, trong lòng rụt rè tự ti, bèn tự bỏ tiền túi, đặc biệt may cho mỗi người một bộ giống nhau để thêm phần trang nghiêm, đồng thời xóa đi sự phân biệt giàu nghèo.
Kẻ quỳ kia đang vận y phục do tiểu tiên sinh ban phát, lại công khai quỳ gối nơi cổng lớn, ra chiều uy hiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-127-tro-thanh-ke-bat-nat-o-thu-vien.html.]
Thế gian này, chưa bao giờ thiếu hạng bạch nhãn lang.
Đường Tiểu Bạch gạt tay Lý Mặc ra, bước lên vài bước, mới nhìn rõ diện mạo người kia.
Nàng nhận ra hắn.
Lớp Giáp tổng cộng chỉ có năm người, trong thư viện không ai là không biết đến năm học bá này.
Thiếu niên quỳ kia chưa đến tuổi đội mũ*, tên gọi Công Tôn Dịch, người huyện Lam Điền, phủ Kinh Triệu.
(*"Chưa đến tuổi đội mũ" là lối nói cổ, chỉ người chưa đến 20 tuổi)
Trong năm người lớp Giáp, ba người ở kinh thành đều xuất thân thế gia quyền quý, hai người ở ngoại huyện thì kém xa một bậc.
Trong đó, họ Đào ở Tân Phong tuy là ngoại huyện, song nhà lại buôn bán phú quý; còn Công Tôn Dịch xuất thân bần hàn, nghe đâu ngay cả lộ phí vào kinh cũng là đi vay mượn mà có.
Nhập học, nhờ thi đậu hạng Giáp, các tiên sinh thương tình hắn nghèo khó, phá lệ cho ở lại thư viện, mỗi ngày làm tạp vụ để trừ vào lệ phí học hành.
Luận lý mà nói, tiên sinh trong thư viện đã đãi ngộ hắn không bạc. Vậy mà lúc này, Công Tôn Dịch lại quỳ trước mặt t Trương tiên sinh, thần sắc lẫn lộn giữa bi thương và oán hận, cứ như thể tiên sinh đã làm điều gì đắc tội lớn với hắn.
Đường Tiểu Bạch chợt nhớ đến lời tiểu tổ tông từng nói, lòng sinh cảnh giác.
Chẳng lẽ kẻ tên Công Tôn Dịch này, chính là quân cờ mà kẻ có tâm sai đến quấy phá?
Lúc này, Trương Ẩn đã rút lại chân vừa đặt lên bậc thềm, tay nắm lấy vạt áo bị kéo, ôn hòa nói:
“Ngươi đứng dậy rồi nói.”
Thần sắc hắn vẫn điềm tĩnh, không lộ chút bối rối hay lúng túng. Nhưng Công Tôn Dịch không hề nể mặt, giọng ai oán thê lương:
“Tiên sinh! Cầu xin tiên sinh mở lòng từ bi, thành toàn cho học trò!” Nói rồi mới buông vạt áo, lại "cốc cốc cốc" dập đầu ba cái, m.á.u rớm nơi trán.
Chung quanh liền xôn xao ầm ĩ.
Đường Tiểu Bạch cũng bị một màn ấy làm cho sửng sốt.
Khi đã hạ mình đến mức dập đầu ra m.á.u cầu xin, thì ắt hẳn không phải chuyện tầm thường, trách sao tiên sinh không chịu nhận lời.
Trương Ẩn cúi đầu nhìn Công Tôn Dịch, thanh âm vẫn như cũ:
“Ta chẳng qua chỉ đọc thêm vài quyển sách, không thể sánh với thần phật trong chùa. Ngươi dù có dập đầu đến nát trán, ta cũng không thể hiển linh.”
Công Tôn Dịch ngẩng mặt, trong mắt đã ngập tràn phẫn hận:
“Chỉ một phong thư tiến cử, với tiên sinh là việc nhấc tay, nhưng với học trò lại là tiền đồ cả đời. Cớ sao tiên sinh không chịu thành toàn?!”
Trương Ẩn khẽ lắc đầu, chỉ nói:
“Ngươi đứng dậy, theo ta vào trong rồi hãy nói.”
Nhưng Công Tôn Dịch lại lần nữa níu lấy vạt áo ông, lớn tiếng quát:
“Nếu tiên sinh không đáp ứng, học trò sẽ quỳ mãi không dậy!”
Đường Tiểu Bạch... nắm chặt nắm đấm!
Nàng sải bước đi nhanh tới trước mặt Trương Ẩn và Công Tôn Dịch, vươn tay chỉ thẳng vào mặt:
“Tránh ra! Chớ cản đường bổn tiểu thư!”
Công Tôn Dịch vừa ngẩng đầu, liền bị người ta nắm cổ áo xách bổng lên, tiện tay ném sang một bên —
“Nhị tiểu thư, mời.” Dưới mặt nạ ngọc bích, thiếu niên đôi mắt sâu như mực, giọng nói nhàn nhạt vô tình.
Đừng nói là những người xung quanh giật mình, ngay cả Đường Tiểu Bạch cũng ngây người tại chỗ.
Lệnh ấy rõ ràng là nàng nói với mười gã thị vệ thân hình lực lưỡng kia cơ mà!
Cái gì mà mỹ nam yếu đuối, rõ là tiểu tổ tông nhà nàng một tay xách cả người mà vẫn mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh!
Phong cách gì kỳ vậy?
“Nhị tiểu thư?” Lý Mặc hơi nhướng mày, vẻ ngạc nhiên của nàng khiến hắn cực kỳ vừa lòng.
Đường Tiểu Bạch lúc này mới hồi thần, quay sang Trương Ẩn hành lễ: “Tiên sinh xin mời trước.”
Mọi chuyện trước cổng thư viện tuy bị dập tắt nhanh chóng, song ngọn sóng mà nó gây ra, mới chỉ vừa bắt đầu.
Công Tôn Dịch sau khi bị Lý Mặc ném một cú, lại thêm Mạc Hoãn bổ túc một cước, nằm bất động trên đất cả buổi mới được Trương Ẩn cho người khiêng về y quán điều trị.
Nhưng chưa được bao lâu, hắn lại lê mình ra quỳ ở cửa thư viện, quyết tâm thi triển “đạo đức trói buộc” đến cùng.
Nhị tiểu thư Đường gia, nay đã danh chấn thư viện, lập tức ra lệnh cho thuộc hạ đánh hắn ngất rồi đem vào trong. Sau đó rốt cuộc cũng không nhịn được mà chạy đi tìm người hỏi chuyện:
“Hắn cầu tiên sinh việc gì vậy? Là thư tiến cử gì?”