Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 125: CP của tiểu tổ tông

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:34:15
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ta tuổi nhỏ, không hiểu chuyện ư?”

 

Thiếu niên mặt mày tuấn tú, lại lạnh lùng như bóng mây phủ tuyết trước ngày đông giá.

 

Đường Tiểu Bạch cũng bắt đầu thấy phiền: “Viên sư phụ mới đến phủ chưa lâu, lại là người tới dạy ngươi võ nghệ, ngươi... ngươi châm chọc hắn làm gì?”

 

“Nhị tiểu thư vì sao lại nói ta tuổi nhỏ, không hiểu chuyện?” Thiếu niên cố chấp lặp lại, giọng điệu lạnh thêm.

 

“Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi có hiểu chuyện không?”

 

Lý Mặc im lặng nhìn nàng một chốc, đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt nàng, bóp mạnh hai má, lạnh lùng cười một tiếng: “Bình thường ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, là đùa vui thôi, ngươi thật sự coi mình là tỷ tỷ của ta rồi à? Ta lớn hơn ngươi!”

 

“Buông tay! Mau buông tay!” Đường Tiểu Bạch ra sức gỡ tay hắn,  gỡ không nổi bị đau đến nước mắt sắp rơi.

 

Cái tên tiểu tử thúi này! Quá ấu trĩ rồi!

 

“Gọi một tiếng ca ca, bằng không ta không buông!” Lý Mặc càng nghĩ đến tiếng “Viên ca ca” nàng vừa thốt ra là càng thấy bực.

 

Tiểu cô nương ngày thường  giữ lễ nghĩa đoan trang, sao cứ thấy Lý Hành Viễn là nhiệt tình ra mặt?

 

“Mau gọi!” Lý Mặc thường ngày không nỡ để nàng chịu chút ủy khuất, hôm nay không hiểu sao lại sinh ra can đảm, nhìn nàng giãy giụa như vậy cũng không chịu thả tay, trong lòng còn dâng lên cảm giác kỳ lạ — ấm áp, mềm mại, nửa là vui mừng, nửa lại chua xót.

 

“Buông tay! Mau buông tay!” Đường Tiểu Bạch kiên quyết không gọi.

 

Gọi cái gì mà gọi? Ghê c.h.ế.t đi được!

 

“Nếu ngươi còn không buông, ta sẽ gọi người tới đấy!”

 

Lý Mặc không chút hoảng loạn: “Giờ mà ngươi gọi người đến, thấy ta ức h.i.ế.p ngươi, nhất định sẽ đem ta đánh một trận rồi bán khỏi phủ.”

 

Đường Tiểu Bạch cười lạnh: “Ngươi đã được giải trừ thân phận nô bộc, phủ ta không thể bán ngươi, cùng lắm là đánh rồi đuổi đi!”

 

Lý Mặc cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hơi d.a.o động: “Nhị tiểu thư nỡ đuổi ta đi sao?”

 

Đường Tiểu Bạch bỗng dừng giãy giụa, ánh mắt đầy bất đắc dĩ nhìn hắn. Đứa nhỏ này lớn rồi, bắt đầu biết ỷ sủng sinh kiêu rồi đây.

 

Lý Mặc thấy nàng không giãy nữa, cũng không tự chủ mà buông tay ra. Nhưng vừa buông, thấy gương mặt trắng nõn của nàng bị mình bóp đỏ cả lên, lại không nhịn được đưa tay định xoa xoa.

 

Đường Tiểu Bạch vô thức nghiêng đầu né, thấp giọng nói: “Ta bảo ngươi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chẳng qua là để bênh vực cho ngươi thôi.”

 

Lý Mặc còn đang vì nàng né tránh mà hơi khó chịu, nghe vậy khẽ cười lạnh: “Ta làm gì mà phải để nhị tiểu thư lên tiếng bênh vực?”

 

Từ trước đến nay, dù hắn có phạm lỗi, thậm chí  rơi xuống vực từng  nàng, nàng cũng chưa từng để người ngoài khiến hắn mất mặt.

 

Nhưng lần này, hắn rõ ràng chẳng làm gì cả, nàng lại vì Lý Hành Viễn mà mắng hắn một trận trước mặt người ta.

 

“Ờ... không có…” Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, ngoài câu nói sau cùng hơi cay độc ra, tiểu tổ tông đúng là chẳng có lỗi gì. Động tay với Lý Hành Viễn, cũng là làm theo lời đại tiểu thư.

 

“Vậy nhị tiểu thư lo lắng điều gì? Sợ Viên Hành tức giận?”

 

Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, ấp úng đáp: “Hắn trông rất lợi hại, sau này còn phải dạy ngươi võ nghệ, ta sợ hắn ghi hận ngươi… là ta quá căng thẳng, buột miệng nói bậy, xin lỗi…”

 

“Vậy nhị tiểu thư vốn không nghĩ  rằng ta không hiểu chuyện đúng không?”

 

Đường Tiểu Bạch sững người. Sao hắn còn chưa chịu buông tha câu đó? Câu nói đó đụng chạm đến lòng tự tôn của hắn rồi à?

 

“Có phải hay không?” Hắn lại thúc giục.

 

“Dĩ nhiên là không rồi!” Đường Tiểu Bạch vội đáp.

 

Có phải hay không  đều không quan trọng, lúc này phải đáp “không” cho chắc!

 

“A Tiêu tuy tuổi nhỏ, nhưng chững chạc hơn nhiều kẻ đồng trang lứa!”

 

“Nhị tiểu thư chê ta tuổi nhỏ?”

 

Đường Tiểu Bạch nghẹn họng.

 

Lại nữa rồi? Sao càng nói càng lạc đề thế này?

 

“Ngươi vốn dĩ còn nhỏ mà!” Đường Tiểu Bạch buột miệng nói thật.

 

Sắc mặt Lý Mặc sầm xuống: “Là hắn quá già!”

 

Đường Tiểu Bạch “phụt” cười thành tiếng, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng! Là hắn quá già! A Tiêu không nhỏ, A Tiêu là vừa vặn!”

 

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc u ám của tiểu tổ tông, lại thấy vừa trẻ con vừa đáng yêu, nàng  nắm lấy tay áo hắn, cười hì hì dỗ dành: “Ta mười tuổi, A Tiêu mười ba, chúng ta đều trẻ trung, mười tám tuổi là già rồi, đúng không?”

 

Tiểu cô nương cười lên rạng rỡ, ánh mắt như ngọc, không còn lấy một tia giận dỗi. Lý Mặc nhìn nàng, cũng không kìm được mà cong khóe môi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-125-cp-cua-tieu-to-tong.html.]

Chỉ là, ngay khi Đường Tiểu Bạch nghĩ đã dỗ được tiểu tổ tông rồi, hắn lại mở miệng: “Lúc ở ngoài chính đường, vì sao ngươi cứ nhìn chằm chằm Viên Hành?”

 

Đường Tiểu Bạch chớp mắt kinh ngạc.

 

Còn chưa dứt à?

 

“Bởi vì hắn đẹp mắt mà!” Đường Tiểu Bạch cố ý nói.

 

Lời vừa dứt, mặt đã bị túm lấy.

 

“Ta không đẹp mắt sao?” Lý Mặc giữ lấy mặt nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mình.

 

Đường Tiểu Bạch không thích nhìn gần như vậy, nghiêng mặt né tránh, lí nhí đáp: “Đẹp đẹp…”

 

“Ta đẹp, hay Viên Hành đẹp hơn?”

 

“Ngươi đẹp hơn, ngươi đẹp hơn!”

 

“Vậy ngươi cũng nhìn ta chằm chằm như vậy đi!”

 

Đường Tiểu Bạch bất đắc dĩ liếc nhìn hắn một cái.

 

Bốn mắt giao nhau, nàng cảm thấy như bị phỏng, lập tức dời tầm mắt.

 

“Đừng làm loạn nữa!” Nàng đập nhẹ lên mu bàn tay hắn.

 

Lần này hắn buông tay thật.

 

Đường Tiểu Bạch thở phào, khẽ “a” một tiếng, nói: “Ta còn bài tập chưa làm, ta đi trước đây!” Nói xong không đợi hắn đáp, quay người chạy như bay.

 

Mãi đến khi chạy về tới Minh Nguyệt lâu, nàng vẫn còn cảm thấy tim đập thình thịch, thở không ra hơi.

 

Dọa người quá đi mất!

 

Mới mười ba mười bốn tuổi mà đã thế này rồi…

 

Không được không được!

 

Đường Tiểu Bạch bò lên giường, nằm sấp xuống, dài giọng thở dài một hơi.

 

Tính cả một năm rưỡi xuyên vào sách, nàng cũng gần hai mươi xuân xanh, đang độ tuổi tươi trẻ thích hợp để yêu đương.

 

Nhưng tình cảnh hiện tại lại thật sự khó xử.

 

Kẻ có tuổi ngang nàng thì quá non nớt, còn ai có cùng độ tuổi suy nghĩ thì nếu không là kẻ cuồng loạn thì cũng không đoái hoài gì đến một tiểu nha đầu mười tuổi.

 

Ai... chi bằng chờ thêm vài năm nữa vậy...

 

Kể từ lúc nhận ra tiểu tổ tông  bộc lộ tình cảm, Đường Tiểu Bạch liền cố ý giữ khoảng cách.

 

Hài tử tuổi còn nhỏ, nàng không hạ thủ được.

 

Những lúc rảnh rỗi, nàng  đem mạch truyện lôi ra suy ngẫm một lượt, càng nghĩ càng thấy giữa nàng và tiểu tổ tông không có chút duyên phận gì. Rõ ràng, người đáng lẽ nên có "cảm tình" với tiểu tổ tông phải là A Nguyên — thiếu niên cải nam trang, từng cùng ăn cùng ở với hắn một thời gian.

 

Nhất là bây giờ, hai người lại đồng thời ở bên cạnh ca ca nàng Đường Tử Khiêm , thật sự rất có duyên.

 

Hay là... nàng giúp một tay đẩy thuyền thử xem?

 

Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bạch liền đi tìm ca ca.

 

Lúc tìm đến thì hai người mà nàng muốn ghép đôi đều không có mặt.

 

“A Nguyên với A Tiêu đâu rồi?” nàng hỏi.

 

Đường Tử Khiêm nghe câu ấy, lông mày liền nhíu nhẹ: “Muội tìm hai đứa nó?”

 

“À... cũng không hẳn.” Nàng cười gượng.

 

“Vậy là chuyện gì?”

 

“Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi… Vậy bọn họ đâu rồi?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Đường Tử Khiêm liếc nàng mấy lượt, trầm ngâm nói: “A Tiêu đang luyện võ ở  võ trường, còn A Nguyên thì đi Tây thị mua đồ giúp ta.”

 

Lần trước thăm dò xong, tuy tạm thời loại trừ A Nguyên khỏi diện tình nghi là nội gián, nhưng hắn vẫn cố ý sai A Nguyên thường xuyên ra ngoài, lại bí mật phái người âm thầm theo dõi.

 

Không cùng một chỗ à... Đường Tiểu Bạch hơi thất vọng.

 

Trước kia, khi cả hai còn bên cạnh nàng, ngày ngày sớm chiều kề cận.

 

Kết quả  Đường Tử Khiêm vừa trở về đã chia đôi một bọn nhỏ. Thế thì đâu có được! Nàng phải nghĩ cách tạo cơ hội cho bọn họ mới được!

Loading...