Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 124: Trà xanh đã rơi vào tay nam chính rồi.

Cập nhật lúc: 2025-06-23 11:33:40
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhân sinh có nhiều khúc quanh, vượt qua rồi thì trời quang mây tạnh. Thế nhưng trong một quyển truyện, nam nữ chính chính là khúc quanh mà thiên hạ không thể  vượt nổi.

 

Lúc này, Đường Tiểu Bạch nhìn “khúc quanh” đang sừng sững trước mặt mình, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn.

 

Nam chính sao lại đến phủ nàng rồi? Thật sự quá dọa người!

 

Trong cốt truyện cũ, nam chính Lý Hành Viễn vào kinh sớm hơn nữ chính  Tần Khuynh Dung nửa năm, lấy tên giả là Viên Hành, tự xưng là thân thích xa của Tô Thuấn Khanh.

 

Nhưng lần này, không phải là thân thích gì cả, mà là cao thủ từ một môn phái nào đó, được mời đến phủ Yến Quốc công làm võ sư——

 

Vậy thì nam chính chạy tới phủ nàng để làm gì?

 

Nam chính mà lạc vào hang ổ phản diện,không phải thường là để quét sạch từ trong ra ngoài sao...

 

“Nhìn cái gì thế?” Đường Tử Khiêm thấy nàng cứ nhìn Lý Hành Viễn đến ngây người, liền cau mày vỗ nhẹ sau đầu nàng một cái.

 

Đường Tiểu Bạch  hoàn hồn, “A!” lên một tiếng, lắp bắp nói: “Vị... vị Viên ca ca này... tuấn tú thật...”

 

Vừa dứt lời, Đường Tiểu Bạch lập tức cảm thấy bản thân thật ô uế.

 

Rõ ràng đã thề rằng không có huyết thống thì nhất quyết không gọi “ca ca”, cũng từng tự nhủ  xưng “ca” chính là loại trà xanh trơ trẽn, thế mà vừa gặp nam chính liền lập tức rụt rè gọi “ ca ca”

 

Nàng gọi đến sởn gai ốc, mà Lý Hành Viễn nghe xong cũng lạnh cả sống lưng.

 

Thái tử điện hạ đứng một bên, sắc mặt  dọa người…

 

“Gọi cái gì đấy?” Đường Tử Khiêm cũng không vui, quát nhẹ: “Gọi hắn là Lão Viên là được!”

 

Lão Viên…

 

Đường Tiểu Bạch nhìn vị nam tử sáng rực như kim quang đang đứng đó, há miệng mà không thể gọi nổi. Nàng nhìn thấy trên mặt nam chính lộ rõ vẻ ghét bỏ nên không dám.

 

Đường Tử Khiêm thấy nàng cứ mải dán mắt vào Lý Hành Viễn, liền dứt khoát kéo nàng quay người lại, chỉ vào hai người khác: “Hai vị này từ nay theo muội đến thư viện!”

 

Không rõ là do chính khí của nam chính quá mạnh, hay do hai người kia quá nhạt nhoà, mà Đường Tiểu Bạch suýt chút nữa đã quên rằng nơi đây còn có người khác.

 

Hai người kia kỳ thực cũng rất nổi bật. Là một đôi huynh đệ sinh đôi, tuổi khoảng mười bảy mười tám.

 

Huynh tên Mạc Cấp, mặt mày nghiêm nghị; đệ gọi Mạc Hoãn, miệng luôn tươi cười như xuân phong.

 

“Nhưng mà thư viện không cho mang theo người hầu.” Đường Tiểu Bạch nói.

 

“Bọn họ đứng đợi ngoài cổng.”

 

“Cổng đã có hơn chục người rồi.” Chẳng lẽ ca ca quên rằng mỗi lần nàng ra cửa đều mang theo mười tên thị vệ cao lớn dũng mãnh cùng dăm bảy a hoàn xinh tươi như hoa?

 

“Đã mười mấy người rồi, thì thêm hai nữa có sao.” Đường Tử Khiêm kiên định.

 

Cũng phải...

 

Đường Tiểu Bạch bị thuyết phục, gật đầu một cái, ánh mắt lại không tự chủ mà lén lút liếc về phía nam chính——

 

Lý Hành Viễn: …

 

“Ta đưa Viên sư phụ đến  võ trường xem qua!” Lý Mặc cuối cùng cũng không nhịn được mà cất tiếng.

 

Được Đường Tử Khiêm gật đầu cho phép, hắn liền kéo Lý Hành Viễn rảo bước rời khỏi sân.

 

“Thu liễm lại!” Vừa ra khỏi cổng, Lý Mặc lạnh giọng cảnh cáo một câu.

 

Lý Hành Viễn: …

 

Thu liễm? Gương mặt trời sinh thế này, có cách nào che nổi?

 

 

“Sao cứ nhìn chằm chằm Viên Hành thế?” Đường Tử Khiêm nhíu mày.

 

Đường Tiểu Bạch chấn chỉnh thần sắc, phẩy tay lui bọn hạ nhân, rồi khẽ hỏi: “Ca ca, người này huynh tìm ở đâu ra vậy?”

 

“Không phải lần trước bảo A Tiêu đi mời về sao?”

 

“Huynh thực không biết hắn là ai?” Đường Tiểu Bạch có phần nghi hoặc.

 

Đường Tử Khiêm ánh mắt nghiêm lại: “Nói vậy, muội biết hắn là ai?”

 

Đường Tiểu Bạch do dự một chốc, hạ giọng: “Muội biết. Hắn chính là gã thị vệ râu ria từng hai lần cứu muội cùng tỷ tỷ, cũng là kẻ từng bịt mặt xông vào phủ Yến Quốc công bắt muội làm con tin.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-124-tra-xanh-da-roi-vao-tay-nam-chinh-roi.html.]

Đường Tử Khiêm nghe xong thì nhẹ nhõm, nói: “Ta biết rõ lai lịch của hắn. Muội cứ coi như không hay biết, tuyệt đối chớ tiết lộ ra ngoài, nhớ chưa?” Ban đầu còn tưởng muội muội thông thiên đạt lý, ngay cả thế tử  Thường Sơn quận vương cũng nhận ra.

 

Đường Tiểu Bạch vội vàng gật đầu lia lịa — thật bất ngờ!

 

Huynh trưởng thế mà biết thật! Nhà nàng lại còn có quan hệ với nam chính!

 

Niềm vui tới quá bất ngờ, khiến đầu nàng có chút quay cuồng.

 

Chỉ là... nếu nàng nhận ra, thì không có lý nào Đường Kiều Kiều lại không nhận ra.

 

Đường Tử Khiêm nghĩ đến điểm này vội vàng rời đi, tìm Đường Kiều Kiều dặn dò đôi lời.

 

Còn lại một mình, Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ chốc lát, liền quyết định men theo lối nhỏ đi về phía  võ trường.

 

Nam chính a... lại đến gần thêm một chút, tranh thủ chấm điểm hảo cảm thôi!

 

Không ngờ còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng của đại tiểu thư: “Sao? Thê tử mới của ngươi đâu rồi?”

 

Tuy lời nói không hợp thời, nhưng Đường Tiểu Bạch lại suýt bật cười.

 

“Đại tiểu thư nhận nhầm người rồi!” Lý Hành Viễn vẻ mặt nghiêm chỉnh, thành khẩn đáp lời, càng khiến người ta liên tưởng đến gã đại hán râu rậm từng ngày đêm gào to gọi “thê tử ” kia.

 

Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, chợt đưa tay chụp lấy vai trái của hắn.

 

Lý Hành Viễn theo bản năng nghiêng người né tránh.

 

“Đè hắn lại!” Đường Kiều Kiều lạnh giọng phân phó, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Lý Mặc.

 

Lý Mặc im lặng tiến lên, giữ chặt vai trái và cánh tay của Lý Hành Viễn.

 

Chuyện này...

 

Lý Hành Viễn tất nhiên không dám phản kháng, chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Xin đại tiểu thư tự trọng, Viên mỗ không phải hạng người ấy!”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Đường Kiều Kiều mặt đỏ bừng, vung tay tát một chưởng lên vai trái hắn.

 

Lý Hành Viễn sững sờ, theo phản xạ đưa tay phủi phủi vai trái, vừa hay chạm phải ánh mắt giễu cợt của Đường Kiều Kiều, liền chợt hiểu ra, vội đổi động tác, xoa xoa chỗ bị đánh, miệng không ngừng rên rỉ: “Ôi ôi, đại tiểu thư thật độc ác mà...”

 

Đường Tiểu Bạch đứng ngoài xem mà chỉ biết: …

 

Ngươi là nam chính đấy! Sao lại... hèn đến thế?

 

Thấy Đường Kiều Kiều lại sắp nổi trận lôi đình, nàng vội vàng kêu lên “Tỷ tỷ!”, rồi nhanh chân chạy đến, ghé sát tai Đường Kiều Kiều thì thầm: “Hắn  là người mà ca ca mời tới!”

 

Đường Kiều Kiều nghe xong, sắc mặt thay đổi.

 

“Ca ca đang tìm tỷ đấy!” Đường Tiểu Bạch tiếp lời.

 

Đường Kiều Kiều trừng mắt lườm Lý Hành Viễn một cái, hất tay áo bỏ đi.

 

Đường Tiểu Bạch thở phào một hơi, thấy cánh tay của nam chính vẫn bị Tiểu tổ tông nhà nàng đè lên, vội chạy lại kéo hắn ra, quan tâm hỏi: “Viên—ngươi không sao chứ? A tỷ ta là như thế, tính tình thẳng thắn, không có ác ý đâu—”

 

“Không sao không sao!” Lý Hành Viễn lắc lắc tay, rồi lại không tự chủ mà xoa xoa vai trái.

 

Mỹ nữ thướt tha, một cái tát có bao nhiêu lực chứ? Cùng lắm cũng chỉ như đang gãi ngứa, gãi đến giờ hắn còn thấy ngưa ngứa…

 

 

Chỉ có Thái tử điện hạ là xuống tay nặng thật, đến giờ cánh tay vẫn còn đau.

 

Đường Tiểu Bạch thấy hắn cứ xoa vai, lại cuống lên: “A Tiêu còn nhỏ không hiểu chuyện, chắc không đánh đau Viên—” cái tên “ca ca” thì nàng không tài nào gọi ra miệng, “Viên thúc thúc ngươi chứ?”

 

Lý Hành Viễn khựng lại, trầm giọng đáp: “Nhị tiểu thư, Viên mỗ năm nay mười tám, đồng niên với đại công tử.”

 

Mới rời nhau có nửa canh giờ, sao đã thành bậc trưởng bối rồi?

 

Chẳng lẽ đến mai lại phải gọi là... gia gia?

 

“Viên sư tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chững chạc hơn người, nếu để râu, trông còn t già hơn đại công tử năm bảy tuổi ý chứ. Nhị tiểu thư xưng một tiếng thúc cũng không sai.” Thái tử điện hạ bỗng dưng mở miệng, lời lẽ âm trầm lạnh lẽo.

 

Lý Hành Viễn đưa tay sờ sờ cằm. Ai nuôi râu mà chẳng già? Có ai so kiểu ấy không?

 

Hắn rốt cuộc đã làm sai điều gì? Thái tử điện hạ sao cứ nhằm vào hắn thế?

 

“Như Viên sư phụ đây, tuổi đã cao, bụng dạ ngày một phình to, sao lại so đo với một tiểu bối như ta, tuổi còn nhỏ, chuyện đời chưa tỏ—”

 

Đường Tiểu Bạch lập tức kéo tiểu tổ tông  đang bốc hoả khí kia giấu ra sau lưng, đối diện với Lý Hành Viễn đang cúi đầu nhìn bụng mình, nàng cười gượng xua tay: “Hài tử non nớt, lời lẽ hồ đồ, ta sẽ dạy dỗ lại ngay!”

 

Thật là... loạn càn rồi! Dám... dám chửi tận mặt nam chính!

 

Loading...