Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 123 – Người đó có vẻ là nam chính.
Cập nhật lúc: 2025-06-22 13:15:08
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm, sương mỏng mới tan, nhành quế đầu cành còn vương giọt sương, thơm ngọt dịu dàng, như tiếng gọi khẽ vang lên từ một cô gái:
“Ca ca!”
Đường Tử Khiêm dừng bước, ngoảnh đầu lại, liền thấy đầu hành lang đỏ son, một tiểu cô nương mặc áo váy màu sen nhạt đang "bịch bịch bịch" chạy về phía hắn, bước chân lộ rõ vẻ vội vàng.
Khi đến gần, nàng đánh giá một lượt rồi hỏi: “Ca ca định ra ngoài ạ?”
Đường Tử Khiêm cũng cúi đầu nhìn lại mình, rồi lắc đầu: “Không đi.” Dù cách ăn mặc giống như sắp ra cửa, nhưng thực chất không có ý định ra ngoài.
“Vậy là muốn tiếp khách?” Tiểu cô nương lại hỏi.
Đường Tử Khiêm nghĩ một chút rồi vẫn lắc đầu: “Không có khách.”
“Vậy huynh là—”
“Muội tìm ta có việc?” Đường Tử Khiêm ngắt lời nàng, khỏi để nàng khách sáo dài dòng.
Tiểu cô nương do dự một chút, rồi nghiêm mặt gật đầu: “Có chuyện rất quan trọng muốn bàn cùng ca ca, cần mượn chút thời gian của huynh!”
Đường Tử Khiêm mỉm cười, đưa tay nhẹ khoác lên bờ vai nhỏ nhắn của nàng, vừa đi vừa hỏi: “Chuyện gì mà nghiêm túc đến vậy?”
…
“Ngày mùng năm nhập học, muội gặp Tấn vương ở thư viện, hắn hỏi muội tuổi và tên của A Tiêu.” – Đường Tiểu Bạch kể lại.
Hôm nay đã là mười bốn tháng tám. Từ hôm nàng gặp Lý Sơ trong thư viện đã chín ngày trôi qua.
Thực ra, ngày đó về nàng đã định kể cho Đường Tử Khiêm nghe chuyện này. Lý Sơ hỏi đến thân thế của A Tiêu – điều đó khiến nàng rất cảnh giác.
Nhà họ Tần từng bị kết tội mưu nghịch, nếu có người tố giác rằng con cháu Tần gia đang ẩn náu trong phủ Yến Quốc công… hậu quả không ai gánh nổi.
Thế nhưng nếu để Đường Tử Khiêm biết, nàng cũng không chắc huynh ấy có làm điều gì bất lợi cho tiểu tổ tông không – ví như xử lý dứt khoát cho xong, tránh để Lý Sơ có cơ hội lần theo dấu vết.
Thế nên nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cần nghiêm túc thương lượng một phen với huynh ấy.
Chỉ tiếc dạo này nàng là một con mọt sách chính hiệu, học hành vất vả không có mấy thời gian, nên đành chờ đến kỳ nghỉ Trung Thu mới tranh thủ được cơ hội chặn đường Đường Tử Khiêm.
“Năm ngoái, vào tiết Đoan Ngọ, Thái tử gặp thích khách, đang khi kinh sợ bệnh tình nghiêm trọng, Tấn vương lại nhân lúc ấy giậu đổ bìm leo, định dùng muội để xúi giục phủ Yến Quốc công chống lại Đông cung;”
“... Vụ ngựa nổi loạn ở ngoại thành, sau lưng hẳn có bàn tay của Tấn vương… Lại thêm yến tiệc cung đình, hữu ý lôi kéo…”
“Đầu năm vụ án ăn mày, nhà họ Trịnh hình như cũng có nhúng tay…”
“…”
Đoạn nào có thể cáo tội, thì nàng đều cáo lại một lượt, đến cuối mới nghiêm giọng nói: “Tấn vương và phủ Yến Quốc công ta, tuy hiện nay chưa đến mức trở mặt, nhưng xưa nay không có thiện ý. Lần này hắn truy xét thân thế của A Tiêu, muội cứ cảm thấy hắn không có ý tốt.!”
Đường Tử Khiêm nghe vậy thì nhìn nàng hồi lâu, chợt mỉm cười hỏi: “Vậy muội đoán xem, hắn có tâm tư gì?”
Việc này, ngày mùng năm Thái tử điện hạ đã sớm nói với hắn. Không ngờ muội muội đã qua bao nhiêu ngày, nay lại như sực nhớ ra, đến tìm hắn nói việc này.
“Muội nghĩ, hắn đang tìm người.” Đường Tiểu Bạch nói.
Đường Tử Khiêm thu lại ý cười đôi chút: “Tìm ai?”
“Đại ca nên tra thử xem.”
Hắn thu trọn ý cười, đánh giá nàng mấy lần, rồi cười khẽ gật đầu: “Được, ta sẽ tra.”
Thái tử điện hạ cũng đã căn dặn hắn điều tra kỹ việc này. Tấn vương sẽ không vô duyên vô cớ nghi ngờ phủ Yến Quốc công cất giấu con cháuTần gia. Nhưng phủ Yến Quốc công có che giấu cho người Tần gia không, hắn là người rõ nhất.
Để thận trọng, Thái tử cũng bảo hắn tra xét kỹ những nô bộc được mua vào phủ.
“Nếu đại ca tra được người mà Tấn vương đang tìm, thì định xử trí ra sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-123-nguoi-do-co-ve-la-nam-chinh.html.]
Đường Tử Khiêm nhìn nàng thật sâu, mỉm cười: “Muội cứ nói thẳng, cần gì vòng vo.”
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, đáp: “Muội nghĩ, trọng điểm không phải là hắn tìm ai, mà là hắn không có thiện ý với chúng ta. Những gì kẻ địch ủng hộ, ta nên phản đối, kẻ địch phản đối, ta liền ủng hộ!”
Thấy Đường Tử Khiêm chỉ cười không nói, nàng vội nói thêm: “Dẫu hiện nay chưa hẳn là địch, nhưng sau này tất sẽ là địch—” dừng một chút, nàng hạ giọng, “Ca từng nói, lập được bao nhiêu chiến công, nếu không tiêu bớt đi, thì sớm muộn gì cũng công cao át chủ. Mà Tấn vương là trưởng tử của đương kim Thánh thượng, e đã tự coi mình là ‘chủ’ rồi!”
Đường Tử Khiêm thu ý cười, gật đầu chậm rãi, nâng mày ra hiệu cho nàng nói tiếp.
“Tấn vương không cớ gì mà tìm người trong phủ Yến Quốc công, chắc là có được manh mối nào đó. Nhưng phủ ta lại không tra được manh mối nào, vậy mà tay hắn lại thò quá dài!”
“Tấn vương đã có lòng nghi kỵ, thì ta cũng không cần nhún nhường lấy lòng. Dẫu hắn là trưởng tử, người được lập làm Thái tử lại không phải hắn!”
Lời này đã nói quá rõ ràng.
Đường Tử Khiêm lại bật cười: “Câu sau cùng kia…”
“Sao cơ?” Đường Tiểu Bạch căng thẳng.
Đường Tử Khiêm bật cười ha hả mấy tiếng, rồi nói tiếp: “Câu sau cùng ấy, cha cũng từng nói.”
Đường Tiểu Bạch thoáng ngây người. Cha cũng từng nói? Vậy chẳng phải là…
“Có điều—” Đường Tử Khiêm đổi giọng, quan sát nàng vài lần, cười hỏi, “Nói nhiều như vậy, không phải là sợ ta tra được điều gì từ A Tiêu đấy chứ?” Trong lời nàng nói như cố ý giảm đi sự quan tâm bất thường của Tấn vương với A Tiêu, cố tình chuyển trọng tâm sang sự đối địch giữa Tấn vương và phủ Yến Quốc công.
Đường Tiểu Bạch nghiêm mặt: “A Tiêu chỉ là một tiểu cô nương đáng thương, có thể bị tra ra được gì chứ? Muội chỉ là thấy dấu hiệu nhỏ, nên lo xa phòng họa.”
“Tiểu cô nương đáng thương?” Đường Tử Khiêm đưa tay che miệng, cố nhịn cười.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hắn tiếc nuối là hôm nay Thái tử điện hạ không đứng ngoài cửa nghe lén.
Đến đây thì những gì nên nói cũng đã nói hết.
Đường Tiểu Bạch cáo từ: “Ca cứ bận việc, muội về làm bài tập!”
“Khoan đã!” Đường Tử Khiêm gọi nàng lại, đứng dậy chỉnh lại vạt áo gấm: “Ta đã mời mấy cao thủ đến, một là để dạy võ nghệ cho A Tiêu, hai là để hộ tống muội đi học hằng ngày. Đã đến rồi, cùng đi xem thử đi.”
…
Dù trong lòng cảm thấy mình đi học thì cần gì đến tận “mấy” vị cao thủ hộ vệ, nhưng trong phủ có cao thủ đúng là chuyện vui, huống hồ lại còn có thể dạy võ cho tiểu tổ tông nhà nàng.
Thế nên nàng vui vẻ chờ huynh trưởng mình gọi A Tiêu rồi cùng nhau đi xem.
Các vị cao thủ sớm đã đến, đang chờ trong hoa viên phía sau chính sảnh.
Đường Tiểu Bạch vừa liếc một cái, liền như bị thiên lôi giáng xuống đầu. Trong ba người mà ca nàng mời đến, người đầu tiên lọt vào mắt nàng chính là kẻ có vóc dáng cao lớn, diện mạo tuấn tú nhất.
Vai rộng eo thon, chân dài người cao, mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng như đao, quả là phong thần tuấn lãng, chỉ cười một cái liền sáng rực như nắng hè tháng sáu.
Vóc dáng ấy, nhan sắc ấy, trong người nàng từng gặp, chỉ có Đường Tử Khiêm là có thể so bì.
Nhưng điều khiến nàng kinh hãi không phải là dung mạo người kia, mà là— Hắn rõ ràng chính là hắc y nhân bị thương nặng từng khống chế nàng khi mở màn, cũng là hộ vệ của vị “Tiến tấu sứ trấn châu” giả tên Tô Thuấn Khanh, từng cứu nàng và đại tiểu thư!
Sao giờ lại lẻn được vào phủ nàng?
Không lẽ hắn nghĩ rằng chỉ cần cạo râu và tháo khăn che mặt, thì nàng sẽ không nhận ra hắn?
Nàng đâu có mù!
“Vị này tên gọi Viên Hành, từ nay sẽ phụ trách truyền thụ võ nghệ cho hộ vệ trong phủ.”
Ầm—
Lại một đạo lôi đình giáng xuống đầu Đường Tiểu Bạch.
Viên Hành… Hình như… dường như… là cái tên giả mà nam chính dùng khi bí mật vào kinh…