Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 122 – Hài tử nhà họ Tần.
Cập nhật lúc: 2025-06-22 03:04:24
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc ngồi Ngụy Tùy không khác gì một đống bùn nhão, không nhìn ra cao thấp. Ai ngờ vừa đứng lên, lại khiến Đường Tiểu Bạch phải ngửa cổ nhìn theo.
Hắn chống tay ngang hông, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ngạo nghễ:
“Tranh chỗ với ta? Ai không phải con cháu Quốc công phủ chứ?”
Đường Tiểu Bạch ngẩn người: “Rồi sao nữa?”
Câu hỏi ấy vốn là ý muốn giảng hòa, bàn bạc nhẹ nhàng chuyện đổi chỗ. Nhưng ai ngờ lời nàng vừa dứt, tiểu tổ tông phía sau tiến lên nửa bước, một luồng sát khí vô hình cũng theo đó bủa vây cả gian điện.
Da đầu nàng lập tức căng ra.
Cái... cái gì vậy? Nàng đâu định ngày đầu nhập học đã khai chiến! Bị đuổi học thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ về nhà phải quỳ xuống nhận tội với tỷ tỷ?
Đường Tiểu Bạch đang xoắn xuýt giữa chuyện bị trục xuất và chuyện giữ thể diện cho phủ Yến Quốc công thì đột nhiên nghe thấy Ngụy Tùy lại “hừ” một tiếng, rồi cười khanh khách bước ra khỏi chỗ:
“Rồi ta nhường cho ngươi đó, chẳng lẽ còn đi giành ghế với tiểu nha đầu à?”
Dứt lời, hắn lượn lờ đi về phía vị trí chính giữa hàng đầu.
Ngồi xuống xong, thấy Đường Tiểu Bạch vẫn ngơ ngác nhìn mình, hắn nghiêng đầu phóng ra một cái nháy mắt đầy phong lưu.
Đường Tiểu Bạch bật cười thành tiếng, vội vàng bước lên trước, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Ngụy huynh nhường chỗ!”
Ngụy Tùy toe toét: “Gọi ca ca đi, về sau có ta che chở cho nàng—”
...
Đường Tiểu Bạch không gọi thật. Không có huyết thống mà đi gọi ca ca, nghe thế nào cũng thấy… hơi nũng nịu giả tạo. Dù nàng còn nhỏ, nhưng gọi kiểu ấy vẫn không mở miệng ra được.
Dẫu vậy, Ngụy Tùy vẫn để lại ấn tượng không tệ, đến tận lúc tan học nàng còn kể lại với tiểu tổ tông:
“... trước kia không mấy khi tiếp xúc, ai ngờ hắn lại đáng yêu thế!”
“Không có chuyện gì mà tự nhiên tử tế, ắt có mưu đồ.” – Lý Mặc lạnh lùng ngắt lời.
Đường Tiểu Bạch ho khan mấy tiếng: “Ngươi đừng cảnh giác như thế, đây là thư viện, chúng ta đến học đấy.”
Lý Mặc hờ hững: “Nhị tiểu thư đến học, người khác chưa chắc.”
Hắn cho Trương Ẩn và Lâm Hư Kỷ dựng nên thư viện Hỗn Thiên, dù có ý chiêu mộ nhân tài, nhưng không trông mong gặt hái gì trong hiện tại.
Nhiệm vụ của thư viện lúc này là để ứng phó kế hoạch sắp tới, trong cơn cuồng phong sắp kéo đến, cố gắng giữ được một tia sinh cơ.
Đám học trò lần này vào viện, thật giả lẫn lộn, thực tâm đến học e rằng chỉ có Đường nhị tiểu thư và cô nha hoàn Trừng Tử kia mà thôi.
Đường Tiểu Bạch ngẫm lại lời ấy, khẽ hỏi: “Ý ngươi là... có người vào đây gây chuyện?”
Lý Mặc liếc nhìn người đang bước đến phía trước, mắt cụp xuống nói: “Tóm lại, không thể dễ dàng tin ai.”
Đường Tiểu Bạch theo ánh mắt hắn nhìn sang, tim lập tức trầm xuống một nhịp. Chỉ thấy người kia đang đi thẳng về phía nàng, ánh mắt thản nhiên nhưng lại khiến lòng người bất ổn. Nàng đành phải cắn răng bước lên đón.
Còn cách năm bước, cả hai cùng dừng chân.
Để tiện hoạt động, hôm nay nàng mặc nam trang đến viện, lúc này chắp tay hành lễ:
“Tham kiến Tấn vương điện hạ!”
Nàng không chắc bản thân có đủ trấn định hay không, nhưng trong lòng đã bắt đầu run lên từng đợt.
Tấn vương Lý Sơ, đường đường hoàng tử, lại khôngcó liên hệ gì với thư viện, lần này xuất hiện là vì cớ gì?
Chẳng lẽ lại là vì A Tiêu?
Lần trước hắn cũng hỏi nàng về A Tiêu, chẳng lẽ hôm nay đến để xác minh?
Quả nhiên, Lý Sơ vừa mở miệng, ánh mắt liền dừng trên thiếu niên sau lưng nàng: “Đây là A Tiêu?”
Đường Tiểu Bạch chỉ đành gật đầu: “Là.”
Sau đó quay đầu gọi tiểu tổ tông ra hành lễ, ánh mắt ngầm ra hiệu, mong hắn bớt kiêu ngạo một chút.
Phải giữ bình tĩnh!
May mà tiểu tổ tông vẫn rất xuất sắc, lúc tiến lên hành lễ thần sắc còn trấn định hơn tưởng tượng của nàng.
Lý Sơ hai tay chắp sau lưng, ánh mắt sâu như đáy hồ, lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-122-hai-tu-nha-ho-tan.html.]
Từ lâu đã nghe nói bên cạnh Đường nhị tiểu thư có một tiểu thiếu niên dung mạo tuyệt mỹ, hôm nay là lần đầu gặp mặt.
Quả nhiên là tuyệt sắc.
Mắt đẹp như vẽ, môi mỏng, khuôn mặt ẩn sau mặt nạ trắng mịn như ngọc thượng hạng, thậm chí còn vượt qua cả nữ tử thông thường.
“Bao nhiêu tuổi?” Lý Sơ nhàn nhạt hỏi.
Đường Tiểu Bạch lập tức chen vào đáp: “Hắn đã mười bốn rồi!”
Chỉ còn ba tháng nữa là tròn mười bốn, cũng xem như không sai biệt lắm!
Tuy không rõ Lý Sơ đã phát hiện điều gì, nhưng nếu có thể khiến người khác không liên tưởng đến Tần Thiên, nàng đương nhiên phải tận lực mà làm!
Lý Mặc không kìm được liếc nàng một cái, trong lòng thầm cảm thấy ấm áp.
Nhị tiểu thư lại đang che chở cho thân phận hắn…
Thực ra hắn không quá lo lắng chuyện Lý Sơ nhận ra.
Ngày xưa mỗi lần đến Đông Cung gặp Lý Sơ, hắn đều trong tình trạng thân thể yếu nhược, Lý Sơ căn bản không nắm rõ hình dạng hay vóc người của hắn.
Năm nay tuổi hắn đúng vào độ trưởng thành, giọng nói cũng dần trầm xuống, đã khác trước rất nhiều.
Về dung mạo, một là có mặt nạ che đi, hai là chân mày, khóe mắt cũng đã được chỉnh sửa rất nhỏ, lấy số lần Lý Sơ từng gặp hắn, dù có thấy quen mắt cũng khó lòng nhận ra.
Nếu đổi thành Nhị tiểu thư thì có lẽ sẽ khác…
“Là chữ Tiêu hay chữ Thiên?” Lý Sơ lại hỏi.
Đường Tiểu Bạch nghẹn họng, âm thầm oán trách sao mình lại đặt tên hơi giống nguyên danh của tiểu tổ tông.
“Là ‘Nguyên Tiêu’ trong ‘đêm Nguyên Tiêu’,” – Lý Mặc lên tiếng, giọng ôn hòa – “là Nhị tiểu thư đặt.”
Lông mày Lý Sơ khẽ nhíu lại, liếc nhìn tiểu cô nương một cái. Tiểu cô nương như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa, nói:
“Là ta đặt, tỷ tỷ cho ta hai cái tên chọn, một là A Nguyên, một là A Tiêu. Ta thích ăn bánh nguyên tiêu, nên chọn A Tiêu.” Dứt lời, nàng lại nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ, nhìn vừa ngốc nghếch vừa khả ái.
Lý Sơ cũng bật cười theo, lại hỏi: “Nguyên họ là gì?”
“Nguyên họ Mặc,” vẫn là tiểu cô nương trả lời, giọng thản nhiên: “Bây giờ theo họ nhà ta, họ Đường.”
Lý Sơ thản nhiên “ồ” một tiếng, thấy Cố Hồi và Chu Kỳ đang đi tới bên này, cũng không hỏi tiếp nữa.
Hắn không muốn kinh động, càng không muốn bứt dây động rừng. Tuổi mười bốn, cũng không khác mười ba là bao;
Họ Mặc, có lẽ là để ẩn thân;
Mẫu thân hắn nghe nói là tuyệt sắc, hắn có tướng mạo thế này cũng hợp lý— Mọi điều đều trùng khớp, xem ra Triệu Cảnh không nói dối.
Hài tử nhà họ Tần, quả nhiên đang ở phủ Yến Quốc công!
…
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Chỉ e Tấn vương đang truy tìm hài tử nhà họ Tần.” – Lý Mặc thấp giọng nói. Lúc Lý Sơ hỏi đến “chữ “ Thiên hay Tiêu”, hắn liền ngộ ra.
“Tần gia? Là Tần gia nào?” – Lý Hành Viễn nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nhưng bị Lý Mặc liếc một cái, hắn lập tức nhớ ra: “Là nhà Thái phó Thái tử trước kia? Không phải đã bị diệt môn rồi sao? Còn có con cháu sót lại?”
Việc này cũng không thể trách hắn, lúc nhà họ Tần gặp nạn, hắn vẫn còn nhỏ tuổi, sau này cũng không mấy ai nhắc lại.
“Lúc Tần gia bị tội, Tần thị lang còn có một nữ nhi đang tĩnh dưỡng ở Tô Châu, sau được báo tử vong vì bệnh; còn một nhi tử khi ấy mới năm tuổi, được trung phu đưa đi trốn, từ đó biệt vô tung tích.”
“Vậy… Tấn vương nghi ngờ điện hạ là hài tử kia?” – Lý Hành Viễn ngẩn người.
Lý Mặc gật đầu: “Hài tử nhà họ Tần cùng tuổi với ta, tên cũng gần trùng – là Tần Thiên.”
Nói đến đây, hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Không thể nào chỉ dựa vào một cái tên là có thể nghi ngờ được, Tấn vương hẳn là đã nắm được manh mối nào đó.” – Lý Hành Viễn đột nhiên lộ vẻ kỳ dị, “Chẳng lẽ lại là… Triệu Cảnh? Tên đó biết không ít bí mật!”
Lý Mặc lắc đầu: “Triệu Cảnh mới vào kinh chưa lâu, có lẽ chưa rõ nội tình nhà họ Tần. Rất có thể là Tấn vương tự mình để tâm quan sát.”
“Vậy… hắn để ý thấy điều gì?” – Lý Hành Viễn lòng chợt nảy sinh nghi ngờ –
“Chẳng lẽ… hài tử nhà họ Tần thực sự đang ở trong phủ Yến Quốc công?”