Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 120: Ngươi nghĩ đi đâu vậy.

Cập nhật lúc: 2025-06-20 14:38:19
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ chỗ Đường Tử Khiêm đi ra, Lý Mặc ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy mây tan trời trong xanh, tầng không trong vắt như ngọc sáng, cuối chân trời vương mấy áng mây mờ, sắc trời lúc hoàng hôn tựa như tà váy thiếu nữ, phiêu phiêu nhẹ bay, rực rỡ vô ngần.

 

Hắn híp mắt dõi nhìn một lát, đoạn xoay người bước vào nội viện. Chưa tới cửa đã bị ngăn lại.

 

“Phiền bẩm nhị tiểu thư, A Tiêu đã hồi phủ.” Lý Mặc thản nhiên nói.

 

Hắn đi chuyến này đã mấy ngày, lại chưa kịp cáo biệt rõ ràng, không biết nhị tiểu thư đã phải lo lắng đến mức nào.

 

Về phần Đường Tử Khiêm, hắn mặc kệ quyết không nhắc nói rõ, vì càng nói càng khiến tiểu cô nương ấy bất an.

 

Vì thế, sau khi bà v.ú giữ cửa sai tiểu nha đầu vào bẩm báo, hắn vẫn cứ đứng chờ ở bên ngoài nghĩ rằng, tiểu cô nương kia vừa biết tin hắn trở về sẽ vội vàng chạy ra gặp.

 

Nghĩ tới đây, Lý Mặc phủi lại tay áo, chỉnh trang y phục, sửa sang đai lưng, vừa ngẩng đầu muốn chải lại tóc mai, đã thấy nơi hành lang phía xa có một bóng dáng áo vàng nhạt đang tiến lại.

 

Dưới giàn dây leo rủ xuống, dáng nhỏ nhắn ấy như chú sẻ non vừa mới mọc cánh, nhún nhảy linh động trong mắt hắn, như có sợi lông vũ lướt qua tim, khẽ khàng ngưa ngứa.

 

Khóe môi Lý Mặc bất giác cong lên, nhưng nụ cười ấy còn chưa trọn, đã cứng lại nơi khóe miệng.

 

Tiểu cô nương áo vàng ấy từ trong hành lang chậm rãi bước ra, dần tiến vào tầm mắt hắn.

 

Cùng lúc ấy, trong mắt hắn còn xuất hiện một thiếu niên khác. Nàng vừa đi, vừa nói cười với thiếu niên nọ, ánh mắt cong cong, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện.

 

Thiếu niên kia cũng mỉm cười đáp lại, giọng nói vẫn mang chút thanh trong của trẻ nhỏ: “Vậy đa tạ Tiểu Bạch tỷ tỷ!”

 

Sắc mặt Lý Mặc lập tức sa sầm. Nàng rõ ràng là con út trong nhà, từ đâu ra đứa đệ đệ này?

 

Lúc này, tiểu cô nương cũng đã trông thấy hắn, nụ cười trên môi càng rạng rỡ. Lý Mặc thấy lòng mình được xoa dịu, đang định mỉm cười lại thì đã thấy nàng quay mặt đi: “Ta còn chút việc, đưa ngươi đến đây thôi, để Trừng Tử đưa ngươi ra ngoài nhé!”

 

Thiếu niên kia ngoan ngoãn gật đầu: “Tỷ tỷ không cần tiễn, A Cuống hôm khác lại tới thăm tỷ.”

 

Khi đi ngang qua người Lý Mặc, còn liếc hắn một cái, ánh mắt ẩn ẩn địch ý.

 

Lý Mặc chau mày.

 

“Đây là hài tử nhà Dư thị,” Đường Tiểu Bạch nói, “Ngươi biết Dư gia chứ? Là mẫu tộc  của vị thê tử trước nhị cữu mẫu bên họ Cố.”

 

Cố nhị cữu khi xưa từng cưới một vị phu nhân họ Dư, chẳng may mất sớm hai năm trước, để lại một đôi nhi nữ. Nữ nhi là tam tiểu thư nhà họ Cố, còn nam hài chính là Cố Duyên.

 

Còn thiếu niên hôm nay là cháu ngoại bên mẫu tộc của vị phu nhân họ Dư, cũng là biểu đệ của Cố Duyên và Cố tam tiểu thư.

 

Lý Mặc gật đầu – Dư thị cũng chính là họ của mẫu thân hắn.

 

“Hắn là tiểu ngũ của Dư gia, còn nhỏ hơn ta một tháng đó! Người lại ngoan ngoãn, đáng yêu lắm phải không?” Đường Tiểu Bạch cười híp mắt nói.

 

Tiểu Dư  tên thật là Dư Cuống, nàng từng nghe tỷ tỷ nhắc qua – là người quen trong lời kể mà nàng chưa từng gặp mặt. Trước khi nàng xuyên đến, Dư Cuống còn ở Giang Nam chịu tang tổ mẫu, hôm qua mới về kinh.

 

Dư Cuống quả thật vừa ngoan vừa ngọt miệng, không giống A Tiêu – phải dỗ dành mới chịu ngoan, lại còn thường xuyên vô cớ sầm mặt với nàng, như lúc này đây——

 

“Mệt rồi à? Sao mặt khó coi thế? Mau về nghỉ chút đi!” Đường Tiểu Bạch giả vờ không thấy hắn đang ghen, ra vẻ quan tâm khuyên.

 

Thiếu niên lạnh giọng nhìn nàng: “Ta đi bốn ngày.”

 

Đường Tiểu Bạch gật đầu: “Ta biết mà! A Tiêu vất vả rồi!”

 

“Nhị tiểu thư——” Hắn  như muốn nói gì, nhưng lại cố nhịn xuống.

 

Đường Tiểu Bạch vẫn cười tươi nhìn hắn.

 

Không dỗ ngươi đâu!

 

“Nhị tiểu thư không hỏi ta đi làm gì sao?”

 

Đường Tiểu Bạch làm bộ kinh ngạc: “Ngươi không phải đi đưa thư sao?”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Thiếu niên lại hiện vẻ khó xử, do dự một lúc, bèn nháy mắt ra hiệu. Đường Tiểu Bạch lập tức xua tay đuổi hết người hầu đi.

 

“Đại công tử bảo ta chuyển thư cho một cố nhân, nhờ hắn tiến cử vài cao thủ vào phủ Yến Quốc công làm hộ vệ, nhân tiện dạy võ nghệ.”

 

Lần này Đường Tiểu Bạch  bất ngờ: “Dạy võ nghệ? Huynh trưởng tìm sư phụ dạy võ cho ngươi à?”

 

Lý Mặc gật đầu.

 

“Wow…” Đường Tiểu Bạch vui mừng lộ rõ, “ huynh ấy thật là… giống y hệt A tỷ…”

 

Quả đúng kiểu ngoài miệng nói ghét mà trong lòng thương!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-120-nguoi-nghi-di-dau-vay.html.]

 

Miệng thì nói A Tiêu đi theo hắn sẽ khổ sở, vậy mà lại nhanh chóng tìm thầy dạy võ cho người ta!

 

“Nhị tiểu thư không có gì muốn nói với ta sao?”

 

Đường Tiểu Bạch chớp mắt: “Chăm học võ nhé!”

 

“Còn gì nữa không?”

 

Đường Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một chút, nói: “Hôm ấy tiễn ngươi xong, ta gặp Tấn vương.”

 

Lý Mặc gật đầu: “Đại công tử có nói rồi.”

 

Theo lời Đường Tử Khiêm, trong mấy ngày hắn rời phủ, người duy nhất có tiếp xúc ngoài ý muốn với người ngoài trong phủ Yến Quốc công – chính là vị nhị tiểu thư này.

 

Nhưng thì sao? Nhị tiểu thư có thể có tâm tư xấu được sao?

 

Ai cũng có thể phản bội hắn, chỉ riêng nàng – là không bao giờ.

 

Đường Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên, không ngờ ca ca cũng kể chuyện ấy cho A Tiêu nghe?

 

“Nhị tiểu thư?” Tiểu tổ tông kia lại thúc giục.

 

“Hử?” Đường Tiểu Bạch cười tươi nhìn hắn.

 

Hắn chợt né tránh ánh mắt nàng, nói: “Nhị tiểu thư… không nhớ A Tiêu chút nào sao?”

 

Mặt hơi nghiêng, để lộ phần tai đã đỏ bừng.

 

Da hắn trắng, nơi vành tai đỏ như son điểm, đẹp đến nao lòng.

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn một lát, ngập ngừng tiến lại gần: “A Tiêu…”

 

Thiếu niên chậm rãi cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, trong veo như suối lặng.

 

Đường Tiểu Bạch nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: “Ngươi… ngươi không phải cũng là con gái chứ?”

 

Lời còn chưa dứt, trên đầu chợt nghe “xoạt” một tiếng, như cành lá bị gió lay động.

 

“Ai đó!” Đường Tiểu Bạch cảnh giác quét mắt quanh, “Ai đang nghe trộm đấy!”

 

Lý Mặc vội vàng đứng sau ra dấu tay: “Là gió thôi.”

 

Đường Tiểu Bạch không tin: “Ta có cảm thấy gió đâu?”

 

“Nhị tiểu thư người nhỏ, gió thổi không tới.”

 

Đường Tiểu Bạch cảm thấy bị xúc phạm.

 

Lý ặục ho khan một tiếng, hỏi lại: “Vừa rồi… người nói gì cơ?”

 

Chắc là hắn nghe nhầm rồi.

 

Đường Tiểu Bạch ánh mắt né tránh, trong lòng  chột dạ, lắp bắp nói:

“Ngươi... ngươi thế này  đẹp quá mức... ta chỉ muốn hỏi một chút... ngươi thật sự là nam tử sao?”

 

Nàng nghĩ tới A Nguyên, rồi lại nhìn A Tiêu, lòng tự nhủ: người ta đẹp như thế, lại mười ba mười bốn tuổi, dáng vóc còn chưa phát triển, ai biết được là thật hay giả?

 

Lý Mặc trừng nàng, như thể nghẹn lời, hồi lâu mới cất giọng khô khốc: “Nhị tiểu thư muốn ta chứng minh thế nào?”

 

Đường Tiểu Bạch suy nghĩ một thoáng, rồi kéo hắn tránh vào chỗ khuất, khẽ nói:

“Hay là... để ta sờ thử một chút?”

 

Mặt Lý Mặc lập tức đỏ bừng, nói năng lắp bắp: “Sờ... sờ cái gì?”

 

Đường Tiểu Bạch cũng đỏ mặt: “Ngươi nghĩ gì thế, ta chỉ định sờ chỗ này—”

 

Nói rồi nàng đưa ngón tay chọc nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

 

...Cứng thật...

 

Dù là nữ tử chưa phát triển hoàn toàn, cũng không thể cứng rắn thế này được. Chưa kịp thu tay về, thiếu niên trước mặt đã như bị sỉ nhục, ôm n.g.ự.c lùi liền mấy bước, trừng lớn mắt, vẻ mặt đầy phẫn uất, hai má đỏ ửng như thể bị nắng thiêu, đến nỗi cả chiếc mặt nạ cũng như sắp đỏ theo.

 

Đường Tiểu Bạch vội rút tay về, lặng người.

 

Vốn chỉ có chút xíu xấu hổ, bị hắn phản ứng dữ dội như vậy, lập tức tăng thành mười phần xấu hổ.

Loading...