Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 119: Chỉ có một người khả nghi.

Cập nhật lúc: 2025-06-20 01:43:23
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi người kia ngoái đầu nhìn, Đường Tiểu Bạch căng thẳng đến mức động tác bước lên xe cũng phải dừng lại.

 

Chắc là không nhận ra đâu nhỉ?

 

Hôm nay vì phải đi đường xa, A Tiêu đã đội mũ trùm có màn che gió cát. Mà cho dù không đội, chắc cũng không đến mức bị nhận ra…

 

Ánh mắt người kia dịch chuyển, vừa hay dừng lại trên người Đường Tiểu Bạch. Đường Tiểu Bạch thoáng rùng mình, lập tức hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì, cúi đầu định chui ngay vào trong xe.

 

“Đường Nhị tiểu thư !” Người kia lên tiếng gọi nàng, tiếng vó ngựa cũng theo đó mà áp sát.

 

Đường Tiểu Bạch đành dừng bước, quay người lại, làm như không có gì, cúi mình hành lễ:

“ Tấn vương điện hạ gọi tiểu nữ có việc gì ạ?”

 

Tấn vương Lý Sơ hơi nghiêng đầu, khẽ ra hiệu về phía sau, hỏi:

“Vừa rồi người cưỡi ngựa rời đi gấp đó là người trong phủ  ngươi sao?”

 

Đường Tiểu Bạch hơi do dự, rồi gật đầu: “Phải.”

 

Chuyện này cũng không cần thiết phải nói dối.

 

“Chẳng lẽ chính là A Tiêu người từng rơi xuống vực hôm đó?” Lý Sơ nhìn nàng, thần sắc khó đoán.

 

Đường Tiểu Bạch cười gượng: “ Tấn vương  điện hạ cũng biết chuyện đó à…”

 

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Hôm đó bổn vương cũng có mặt.”

 

Đường Tiểu Bạch lại cười gượng thêm lần nữa, trong lòng  cảnh giác cao độ.

 

Hôm đó Lý Sơ có mặt, nhưng hắn đâu có hỏi gì, sao lại biết người rơi xuống vực là ai?

 

Hắn lại hỏi: “Nghe nói tiểu nô đó vì vậy mà hủy dung, thật hay giả?”

 

Vẻ mặt Lý Sơ càng thêm khó đoán, khiến người ta không  nhìn ra tâm tư hắn.

 

Đường Tiểu Bạch đoán hắn cố làm ra vẻ huyền bí, ngược lại bình tĩnh đáp: “Thật.”

 

Ai cũng biết, vào khoảng giữa tháng Tư năm nay, A Tiêu – nô bộc được Nhị tiểu thư phủ Yến Quốc công yêu quý nhất – rơi xuống vực ở núi Thanh Hoa. Tuy còn sống, nhưng khuôn mặt  xinh đẹp đã bị hủy hoại.

 

Lúc mọi người đều nghĩ rằng A Tiêu vì thế mà bị thất sủng, Nhị tiểu thư lại sai người làm riêng một chiếc mặt nạ ngọc xanh, để che vết sẹo trên mặt cho người hầu thân thiết ấy.

 

Chuyện này khiến không ít người tiếc  cho Nhị tiểu thư, còn nhỏ tuổi đã tiêu xài xa xỉ, nuông chiều tôi tớ quá mức.

 

Nhưng thực ra, chiếc mặt nạ ấy là do Đường Tử Khiêm – đại thiếu gia trong phủ – sai người làm.

 

Ca ca nói, A Tiêu đẹp quá, mang ra ngoài dễ khiến người khác chú ý, mà phủ Yến Quốc công thì không cho phép kẻ dưới nổi bật hơn chủ nhân.

 

Về chuyện này, tỷ tỷ cũng đồng ý.

 

Đường Tiểu Bạch không rõ lời ấy thật bao nhiêu, giả bao nhiêu, nhưng kết quả thì  rất vừa ý.

 

Từ đó trở đi, mỗi lần ra ngoài, A Tiêu đều mang mặt nạ che nửa mặt, đến mức ngay cả mẫu thân ruột gặp cũng chưa chắc nhận ra nổi!

 

Chính vì vậy, nàng lo không biết có phải hôm đó ở vách đá, Lý Sơ đã nhìn ra điều gì không?

 

Lý Sơ hỏi đến đó, lại nhìn nàng một cái, khóe môi mang theo ý cười: “Nhị tiểu thư đối với tiểu nô đó, xem ra rất có tình cảm.”

 

Không biết đáp thế nào, Tiểu Bạch chỉ cười cười ngây ngô.

 

Lý Sơ thấy nàng cười như vậy, ánh mắt lóe sáng, mỉm cười nói tiếp: “Tiểu thư đưa hắn đi đâu mà vội thế?”

 

Tiểu Bạch ngoài mặt vẫn cười, trong lòng thì xoay đủ trăm vòng. Sao hắn lại hỏi vậy? Hắn định dò gì?

Nên nói thật hay giấu? Nếu giấu thì phải nói sao?

 

Nàng đáp: “Là… là tỷ tỷ sai hắn ra ngoài làm việc, muội cũng không rõ là đi đâu…”

 

“Vậy sao?” Lý Sơ ra vẻ suy nghĩ, ánh mắt vẫn dõi theo nàng.

 

Tiểu Bạch làm bộ khó xử, nói nhỏ: “Tỷ tỷ không thích A Tiêu, chê hắn…”

Rồi vội vàng im bặt, tỏ ra như lỡ lời, lí nhí nói tiếp: “Tỷ tỷ sai hắn đi xa…”

 

Lý Sơ như đã hiểu, khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-119-chi-co-mot-nguoi-kha-nghi.html.]

 

Một kẻ hầu bị hủy dung, nhà nào không chán ghét. Huống chi Đường Đại tiểu thư  lại là người rất sĩ diện, chắc hẳn là cố tình đuổi hắn đi xa, khỏi phải nhìn thấy nữa.

 

“Điện hạ nếu không còn việc gì, vậy tiểu nữ xin cáo từ. Về muộn, tỷ tỷ sẽ trách.”

Cô bé cúi người chào, đôi mắt to tròn long lanh nhìn hắn như mong được rời đi.

 

Lý Sơ gật đầu. Nàng lập tức nhảy lên xe, từ trong xe vọng ra giọng nói lanh lảnh: “Đi nhanh đi! Ai cũng không được nói là tụi mình từng ra cửa thành đó!”

 

“Tỷ tỷ ơi, hôm nay muội ra cửa thành tiễn A Tiêu ấy mà—”

 

“Cái gì? Ngươi còn đi tiễn hắn?” Đường Kiều Kiều giận dữ quát lên, “Đường Tiểu Bạch, ngươi còn ra dáng chủ nhân không đấy?”

 

Tiểu Bạch hơi khựng lại: “Nhưng muội đâu còn là chủ nhân của A Tiêu nữa…”

 

“Một khi là nô bộc thì suốt đời là nô bộc! Cho dù có lên trời, hắn cũng là người của phủ Yến Quốc công!”

 

Câu nói chắc như đinh đóng cột, không cho ai cãi lại.

 

“Phụt—” Đường Tử Khiêm đang uống trà phun cả ra ngoài.

 

Kiều Kiều lúc này mới chịu thôi, quay ra sai A Nguyên vào dọn dẹp. A Nguyên vừa bước vào, Tử Khiêm đã vẫy tay đuổi ra.

 

Hắn chẳng thèm để ý mình bị dính trà, quay sang hỏi Tiểu Bạch:

“Hôm nay muội tiễn A Tiêu rồi sao nữa?”

 

Tiểu Bạch vội vàng kể hết chuyện gặp Lý Sơ, sau cùng còn nói thêm: “Huynh tỷ đừng để lộ chuyện của muội đấy nhé!”

 

Tử Khiêm cười ha hả, kéo cổ nàng lại gần, mặc cho muội muội bị lôi lảo đảo.

 

Kiều Kiều lại nhíu mày: “Lạ thật, sao lại đổ chuyện lên ta? Ca ca sai người đi Tân Phong đưa tin, có gì mà không thể để người ta biết?”

 

Tử Khiêm cười nói: “Không phải việc không thể biết, mà là có người nghĩ chúng ta có chuyện muốn giấu.”

 

Hành tung của A Tiêu là cố ý để có người nghi ngờ. Không ngờ vừa mới có một người dò xét, đã bị muội muội chặn trước rồi.

 

Chuyện không lớn, nhưng đúng là… buồn cười thật.

 

“Ca ca, vậy A Tiêu khi nào trở về? Mồng năm là nhập học rồi đó.”

 

Tử Khiêm cười nhàn nhã: “Gấp gì? Nếu hôm đó hắn chưa về, ta sẽ đích thân đi xin phép cho hắn nghỉ một ngày.”

 

Nếu ở lại Tân Phong đủ bảy ngày như kế hoạch, thì Lý Mặc chắc chắn không kịp nhập học.

 

Ai ngờ Thái tử điện hạ không theo kế hoạch gì cả, chiều ngày thứ tư đã quay về gấp!

 

“Ngài—” Tử Khiêm không biết nên nói gì, “Thái tử điện hạ, ngài vội vã làm gì chứ?”

 

Lý Mặc phủi bụi trên áo, đáp rất bình thản: “Ngày mai nhập học.”

 

Tử Khiêm bị hắn chọc cười. Lý Mặc chẳng để tâm, nói tiếp:

“Nếu thật  có người theo dõi trong bóng tối, ba ngày là đủ.”

Rồi hỏi tiếp: “Mấy ngày qua trong phủ có gì lạ không?”

 

Tử Khiêm lắc đầu:

“Ta đã cố ý nới lỏng quản lý trong phủ, A Nguyên cũng thả ra ngoài, nhưng không thấy gì khác thường. Không rõ là bên kia cảnh giác quá hay do chúng ta sơ sót.”

 

Lý Mặc trầm giọng nói:

“Nếu  có người trong phủ biết thân phận của ta, biết ta được đưa ra khỏi kinh thành, thì chắc chắn sẽ tìm cách báo tin. Nếu không, ẩn mình trong phủ còn có ích gì?”

 

“Ngươi thử nhớ lại xem, có ai đã tiếp xúc với ta lúc rời đi?”

 

Tử Khiêm suy nghĩ kỹ một hồi, sắc mặt bỗng trở nên quái lạ, nhìn Lý Mặc nói:

“Có một người… đúng là có một người từng gặp điện hạ, hỏi về nơi ngài đến…”

 

“Ai?” Lý Mặc trầm giọng hỏi. Tử Khiêm nửa dở khóc dở cười:

“Là muội muội ta, người tiễn ngài ra cửa thành hôm đó.”

 

Loading...