Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 109: Hoảng hốt như chó nhà có tang.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 13:14:12
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới vực sâu là một dãy núi nối liền nhau. Lúc này đang vào kỳ cây cối sum suê nhất, cành lá đan dày, che kín cả ánh trời.

 

Đường Tiểu Bạch đứng nơi rìa rừng, lặng lẽ nhìn những người huynh trưởng dẫn đến phân tán khắp núi rừng, chỉ chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng ai.

 

Nàng khẽ mím môi, xoay người bước tới bên con suối nhỏ ven rừng, cẩn thận dò tìm dấu vết. Nàng  không thể yên tâm ngồi đợi tin ở nhà, năn nỉ mãi mới khiến Đường Tử Khiêm đồng ý cho nàng đi cùng.

 

Bởi lẽ, không ai quan tâm đến A Tiêu như nàng. Nàng sợ vô cùng, sợ lỡ mất tín hiệu nào đó A Tiêu gửi ra cầu cứu.

 

Đường Tiểu Bạch vòng quanh bờ nước tìm kiếm, ánh mắt rơi vào phiến đá nhô lên giữa dòng. Thấy suối trong vắt, đáy nước rõ mồn một, nàng  khẽ đưa chân ra ——

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

“Đường Tiểu Bạch!” Đường Tử Khiêm sải bước kéo nàng trở lại, trên mặt hiện lên cơn giận hiếm thấy, “Muội tin không, dòng nước này đủ ngập quá cổ muội đó!”

 

Đường Tiểu Bạch ấp úng: “Ta chỉ muốn nhìn xem trên tảng đá kia có gì không…”

 

Đường Tử Khiêm liếc qua: “Không có!”

 

Đường Tiểu Bạch: …

 

Quả nhiên nàng ra ngoài là đúng rồi. Huynh trưởng dù nể mặt nàng mà đi tìm, nhưng thử hỏi tìm một tiểu nô tài thì có thể dốc bao nhiêu tâm sức?

 

Nàng không dám than trách, chỉ kéo tay áo huynh trưởng, hỏi nhỏ:

“Có khi nào hắn ngã xuống suối, bị dòng nước cuốn trôi về hạ lưu rồi không? Như vậy cơ hội sống sót sẽ cao hơn phải không?”

 

Đường Tử Khiêm nhìn ra chút hy vọng mong manh nơi đáy mắt nàng, khẽ cười nhạt:

“Ngã từ nơi cao như thế, dù có rơi xuống nước thì cũng…” Nói đến đây, hắn ngừng lại, không nỡ nói ra những lời càng khiến nàng đau lòng.

 

Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn lên vách đá cao ngất, tầm mắt dần nhòe đi:

“Có lẽ… giữa đường bị cành cây chắn bớt, có lẽ rơi vào rừng, sau đó tỉnh dậy tự đi ra, men theo dòng suối về hạ du. Hoặc có thể, được thợ săn gần đó cứu giúp…”

 

Có lẽ, một cô nương xinh đẹp nào đó nhặt được hắn, sẽ chăm sóc hắn thật tốt, như những câu chuyện thường kể trong sách…

 

Chẳng phải đây cũng là một quyển sách đó sao?

 

Ngã xuống vực thì làm sao mà c.h.ế.t được?

 

Đường Tử Khiêm khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt cho Tiểu Bạch, nhẹ nhàng ấn đầu nàng tựa vào n.g.ự.c mình, trong lòng trào dâng một bụng hờn giận.

 

Sớm biết thế, đáng lẽ phải để thái tử sớm nói lời từ biệt với muội ấy …Nhưng mà… dù có sớm hơn cũng chẳng ích gì. Ai có thể đoán được hôm nay  đụng phải Lý Sơ  ở trên núi?

 

Hắn đã nhắc thái tử đừng cứ mãi theo muội ấy rong chơi bên ngoài mà… Nếu ngoan ngoãn ở lại phủ, hôm nay sao có thể gặp Lý Sơ?

 

Gan lớn thật đấy, dám nhảy xuống vực sâu như thế… Hắn ngẩng đầu nhìn trời chiều phía đông, sắc đêm dần buông.

 

Đường đi đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, dẫu xảy ra biến cố dẫn đến rút lui trước thời hạn, cũng không trở ngại gì.

 

Chỉ là… Đường Tử Khiêm nhẹ nhàng vỗ về thân hình nhỏ bé vẫn đang thút thít trong lòng mình.

 

Muội muội của hắn, e rằng vĩnh viễn cũng chẳng thể tìm lại được A Tiêu mà nàng vẫn luôn lo lắng…

 

Bên kia bờ suối, trong rừng sâu, Lý Mặc lặng lẽ đứng đó, xa xa dõi mắt nhìn huynh muội Đường gia bên dòng nước.

 

Sau khi cô bé kia bị Đường Tử 

Khiêm ôm vào lòng, thân hình nhỏ nhắn ấy liền khuất hẳn khỏi tầm mắt hắn.

 

“Cô nhóc này vậy mà lại quấn lấy Đường Tử Khiêm, ép hắn tự mình đến tìm, tặc tặc…” Lý Hành Viễn lắc đầu thở dài.

 

Lý Mặc không thấy ngạc nhiên, Ngay từ đầu hắn đã biết, nàng nhất định sẽ đích thân đến tìm. Cho nên hắn ở đây, cũng chỉ để ngầm nói một lời từ biệt với nàng.

 

Chỉ là, nàng lúc này, hẳn rất đau lòng nhỉ? Nàng thương hắn như vậy…

 

“Điện hạ, không còn sớm nữa, đi thôi?” Lý Hành Viễn lên tiếng giục.

 

Lý Mặc gật đầu, vừa định xoay người rời đi, chợt thấy bóng dáng thiếu nữ ấy vùng ra khỏi lòng Đường Tử Khiêm, quay người chạy dọc theo bờ suối.

 

“Nàng định đi đâu vậy?” Lý Hành Viễn cũng trông thấy, không khỏi ngạc nhiên. Tiểu cô nương nhà Yến Quốc công này, xưa nay đã cổ quái khó lường.

 

Lý Mặc không đáp, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn nàng. Nhưng nàng chạy chưa được mấy bước, đã bị Đường Tử Khiêm kéo lại.

 

“Muội bình tĩnh một chút!” Đường Tử Khiêm vừa dứt lời, liền chạm phải ánh mắt lạnh lùng  của nàng. Một ánh mắt không hề giống của một đứa trẻ mười tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-109-hoang-hot-nhu-cho-nha-co-tang.html.]

 

“Nước ở đây chảy xiết, nếu A Tiêu rơi xuống, rất có thể đã bị dòng nước cuốn đến hạ lưu, dấu vết rơi xuống cũng bị cuốn trôi hết. Ca ca, muội phải đi tìm xuống dưới, muội nhất định sẽ tìm thấy hắn!” Đường Tiểu Bạch nói, giọng bình tĩnh mà kiên định.

 

Làm sao có thể tìm thấy được chứ?

 

Đường Tử Khiêm cau mày bóp trán, thấp giọng khuyên nhủ:

“Trời sắp tối rồi, ban đêm tìm người rất khó, ngày mai huynh cùng muội đi hạ lưu tìm, được không?”

 

“Ngày mai…” Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo huynh trưởng, “A huynh… ngày mai… ngày mai…” giọng nàng dần khàn đặc, nghẹn ngào như muốn nứt vỡ.

 

Tìm người nơi hoang dã, từng khắc từng giây đều quý giá. Qua một đêm, cơ hội sống sót còn được bao nhiêu?

 

Nhưng nơi rừng núi hiểm trở, đêm tối trùng trùng nguy hiểm, nàng làm sao có thể mở miệng đòi hỏi huynh trưởng, để một thân phận quyền quý như vậy vì một hạ nhân mà mạo hiểm?

 

Nàng thì thào lặp đi lặp lại chẳng biết bao lần, rồi khản cả giọng, không còn thốt ra lời.

 

Đường Tử Khiêm khẽ thở dài, cúi người bế nàng lên, vỗ nhè nhẹ bờ vai run rẩy: “Về thôi…”

 

Lý Mặc lặng lẽ nhìn thân hình nhỏ bé ấy rúc trong lòng Đường Tử Khiêm, đầu vùi sâu, dáng vẻ như đã an tĩnh trở lại.

 

Chỉ cần tìm mãi mà không thấy, nàng rồi cũng sẽ tiếp nhận sự thật.

 

Sẽ buông, sẽ quên.

 

Hắn lần này đi, nhanh nhất cũng nửa năm mới có thể hồi kinh. Nửa năm, chẳng dài mà cũng chẳng ngắn.

 

Huống chi, khi hồi kinh rồi, một thời gian nữa cũng chưa thể gặp lại nàng. Dù có gặp, cũng chẳng thể trở về những tháng ngày thân cận bên nhau thuở trước.

 

“Điện hạ,  phía biệt cung Thái Tử đã truyền tin rồi!” Người bên cạnh nhắc nhở.

 

Lý Mặc khẽ đáp một tiếng, lặng lẽ xoay người.Trời chiều phủ núi rừng, đêm xuống tĩnh mịch, bước chân hắn  bị lớp cỏ mềm dưới chân âm thầm che giấu.

 

 

Bỗng, một tiếng nức nở cực khẽ len vào tai hắn. “A Tiêu…”

 

“Ngươi phải đợi ta…”

 

Giọng nghẹn ngào của thiếu nữ giữa đêm núi hoang, theo gió vương tới bên tai hắn, thoảng qua, rồi lại bị gió cuốn xa, cuốn tan…

 

Lý Mặc khựng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía bờ bên kia tối mịt, đã không còn bóng dáng huynh muội kia.

 

“Các ngươi vừa rồi có nghe thấy gì không?” hắn hỏi.

 

“Nghe thấy rồi, là nhị tiểu thư đang khóc,” Mạc Cấp bị hắn quay đầu dăm lần bảy lượt làm cho sốt ruột, “điện hạ muốn ở đây đợi nhị tiểu thư sao?”

 

Lý Mặc quay đầu, nhìn về phía biệt cung Thái tử. Tường cung âm u, vạn ngọn đèn hoa,  ngọn nào ngọn nấy đều toát lạnh lẽo.

 

“Hoảng hốt như chó nhà có tang…” hắn khẽ thì thầm.

 

“Điện hạ!” Lý Hành Viễn nghe vậy sắc mặt đại biến.

 

Chính hắn là người đề nghị Thái tử đến Trấn Châu, chẳng ngờ Thái tử trong lòng lại có ý nghĩ như vậy.

 

Giờ thì sao đây? Không đi nữa?

 

Đang nghĩ thế, đã thấy Lý Mặc sải bước hướng biệt cung Thái tử mà đi. Không rõ hắn nghĩ thông điều gì, chỉ thấy bước chân lần này kiên định vững vàng hơn bất kỳ lúc nào.

 

Lý Hành Viễn nhíu mày, cảm thấy Thái tử điện hạ ở bên Đường nhị tiểu thư lâu ngày, tính nết cũng thành kỳ quặc.

 

Vội bước theo, lại nghe Lý Mặc nhàn nhạt dặn:

“Thái tử bệnh nghiêm trọng, Yến Quốc công phủ có thần y, không thể không dâng tiến cử.”

 

Lý Hành Viễn sắc mặt lại đổi: “Điện hạ đây là có ý gì?”

 

Lý Mặc ngẩng nhìn trời đêm, khẽ cười: “Cô tự có chủ ý.”

 

Năm chữ buông ra, lòng bỗng như sáng tỏ. Bỏ lại tiểu cô nương đối với mình trăm điều ngàn điều tốt, chạy đến nơi xa ngàn dặm, tự rước lấy cảnh hoảng hốt, chẳng khác gì chó nhà có tang.

 

Trong đầu hắn, trước kia rốt cuộc đã chứa những thứ gì?

 

Loading...