Ngày đến Duyện Châu, trời bắt đầu  tuyết.
 
Ma ma  dẫn   một tiểu viện thì   thấy trong góc sân  một con mèo con.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
 
Nó co ro vì lạnh, run rẩy  ngừng. Ta liền bước tới, ôm nó  phòng.
 
“Ma ma, ngươi xem, Duyện Châu thật .” Ta đưa mèo con đến  mặt bà,  khanh khách, “Duyện Châu  một chú mèo nhỏ!”
 
Ma ma hiền hậu  con mèo,   ,  thở dài:
 
“Tiểu thư, Lý công tử  thích hợp  phu quân của .”
 
Ta chớp mắt, khóe môi chùng xuống.
 
Ôm chặt mèo con,  nghiêm túc  bà, : “Ma ma, phu quân là  , ngươi đừng  thế về  nữa.”
 
Ma ma  đáp, chỉ khẽ thở dài thêm một tiếng.
 
Sau khi bà sắp xếp  nhà cửa xong,  hưng phấn ôm mèo con  tìm Lý Diễm.
 
Ngôi nhà  nhỏ hơn  nhiều so với Đông Cung.
 
Ta mới   một đoạn thì  thấy Thanh Sơn  gác bên ngoài một gian phòng.
 
Chưa kịp  gần, Thanh Sơn  đưa tay chặn  .
 
“Phu nhân”  cúi đầu , “Chủ tử đang phát bệnh, xin đừng .”
 
Ta sửng sốt một chút, lúc  mới nhớ  căn bệnh đau đầu của Lý Diễm.
 
Suốt dọc đường  đến đây  đều  , khiến  gần như quên mất.
 
Ta nhét mèo con  tay Thanh Sơn, mỉm  bảo: “Ngươi ôm giúp  một lát.”
 
Nhân lúc Thanh Sơn ngây ,  liền nhấc váy chạy  phòng.
 
Trong phòng  đốt đèn, tối đen như mực.
 
Chỉ nhờ ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt   mới  thể  thấy một bóng   giữa phòng, trông suy sụp vô cùng.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Diễm ngẩng đầu lên.
 
Khóe mắt đỏ rực, y hệt như  .
 
“Phu quân,”  chạy đến bên cạnh, “Ta đến giúp ngài xoa đầu.”
 
Nói xong,  vòng   lưng, bắt đầu nhẹ nhàng mát xa đầu cho .
 
Thanh Sơn ôm mèo con  ngoài cửa, vẻ mặt như   nên tiến  lùi.
 
Lý Diễm   gì.
 
Trong phòng yên tĩnh đến dường như chỉ còn  tiếng hít thở của hai  chúng .
 
“Phu quân, hôm nay  nhặt  một con mèo nhỏ.” Vừa xoa đầu cho ,   ngẩng đầu  mèo con trong tay Thanh Sơn.
 
Dường như cảm nhận  điều gì, con mèo khe khẽ kêu lên một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-tho-bao-va-thai-tu-phi-ngoc-nghech/8.html.]
 
Lý Diễm lúc  mới từ từ mở mắt,   phía cửa.
 
“Mau  .” Ta gọi Thanh Sơn, “Cho phu quân  con mèo đáng yêu .”
 
Thanh Sơn    tự nhiên, ôm mèo con bước .
 
Không     hoa mắt  ,  cảm giác  thứ gì đó  lướt qua ngoài cửa sổ.
 
Thanh Sơn  xổm xuống  mặt Lý Diễm, đặt mèo con xuống,  nhỏ: “Đi .”
 
Lý Diễm khẽ gật đầu, đưa tay xoa đầu mèo con.
 
Nó lim dim mắt, trông  vẻ  thoải mái.
 
Ta  mà bỗng cảm thấy  chút ghen tị.
 
“Phu quân, đầu ngài còn đau ?” Ta hỏi .
 
“Không đau.”
 
Ta lập tức nhoẻn miệng , cũng  xổm xuống bên , ngẩng đầu mắt ánh lên tia sáng rạng rỡ  .
 
Lý Diễm khẽ sửng sốt.
 
Ta bĩu môi, kéo tay  từ  đầu mèo con xuống, đặt lên đầu .
 
Hắn bật , tay xoa xoa tóc của .
 
“Dao Dao thật giỏi.” Giọng  nhẹ nhàng, mang theo ý .
 
Âm thanh  còn ôn nhu hơn cả sắc tuyết ngoài .
 
Lòng  như tan chảy.
 
Đây là  đầu tiên Lý Diễm gọi nhũ danh của .
 
Thật là dễ .
 
Ta kiêu ngạo liếc  mèo con trong lòng Thanh Sơn,  khanh khách hỏi Lý Diễm:
 
“Vậy hôm nay phu quân  thể ngủ cùng  ?”
 
Từ  hôm rời khỏi ngôi miếu hoang,   từng  giấc ngủ ngon.
 
Ta  nghĩ  nhiều ngày,  vẫn cảm thấy ngủ trong lòng Lý Diễm là thoải mái nhất.
 
Tay đang đặt  đầu  của Lý Diễm chợt khựng .
 
Ta chớp mắt  .
 
Một lúc lâu , mới   đáp: “Được.”
 
Ta vui đến mức nhảy cẫng lên, ôm  mèo con từ tay Thanh Sơn,  vẫn còn đang ngạc nhiên đến há hốc mồm.
 
“Phu quân là  nhất!” Ta cọ mặt  mèo con.
 
“Duyện Châu cũng  . Ta thích Duyện Châu.”