Lý Diễm  cho  một tờ giấy hòa li.
 
Ta   hết các chữ  đó, nhưng  chữ của  thật ,  giống như  của  .
 
“Tiểu thư…” Ma ma thấy   giấy hòa li mà   lời nào, trong mắt hiện lên chút xót xa.
 
Ta cẩn thận cất tờ giấy , nghiêng đầu  bà: “Ma ma,  đói bụng ,   ăn chè hạt sen cục cưng do ngươi nấu.”
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
 
Bà sững .
 
“Được  , lão nô sẽ  nấu cho ngài ngay.” Ma ma vội vã đáp ứng,    xoay    ngoài :“Chỉ cần ăn  là , chỉ cần ăn  là …”
 
Chờ bà   khỏi,  liền lập tức chạy  trong điện.
 
Sau một hồi lục lọi,  đem hết những thứ  thích nhét  .
 
Cuối cùng, nhân lúc  ai chú ý,  trèo  ngoài qua cửa sổ phía .
 
Tên cung nhân đáng ghét  từng , xe ngựa đưa Lý Diễm rời  đang đỗ  cửa cung.
 
Ta từng  con đường đến cửa cung vài  .
 
Hơi xa một chút.
 
Chờ đến khi  lặng lẽ chui  xe ngựa, chân tay  mềm nhũn cả .
 
Ta co   một góc trong xe, kéo một tấm thảm mỏng bên cạnh trùm kín lên .
 
Như  sẽ  ai phát hiện .
 
Không   chờ bao lâu.
 
Bên ngoài rốt cuộc vang lên tiếng bước chân, chẳng mấy chốc    lên xe.
 
Ta sợ đến nỗi quên cả thở,  dám nhúc nhích.
 
 Lý Diễm vẫn phát hiện .
 
Hắn vén tấm thảm mỏng lên, thấy là  thì lông mày  động một chút.
 
“Ngươi… ngươi     trốn ở đây?” Ta nhéo tấm thảm  , nhỏ giọng hỏi .
 
Hắn như   chuyện gì buồn ,  quanh trong xe một vòng: “Ngươi đoán thử xem?”
 
Ta  .
 
Rõ ràng  chẳng phát  chút tiếng động nào cả.
 
Trước đây khi chơi trốn tìm với ma ma,  trốn y như thế  giường cũng  từng  phát hiện.
 
Chắc là vì Lý Diễm thông minh hơn.
 
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo , khẽ hỏi: “Ngài đừng đuổi     ?”
 
Hắn cúi mắt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-tho-bao-va-thai-tu-phi-ngoc-nghech/5.html.]
 
“Ta  ngoan,   lời, hơn nữa cũng  lâu     bệnh. Ma ma    là sự thật .” Ta ,   xuống cạnh , “Ngài dẫn   Duyện Châu cùng  ?”
 
Hắn  thoáng qua bộ quần áo phình phình của , trong mắt dường như lóe lên vài ánh .
 
“Đi Duyện Châu?” Hắn hỏi .
 
Ta gật đầu.
 
“Ngươi cũng , nếu  Duyện Châu , thì  còn ăn  những món điểm tâm ngon , cũng  còn mặc  váy áo xinh  nữa.”
 
Cái    .
 
 mà, điểm tâm   thể quan trọng hơn Lý Diễm?
 
“Không  cả.” Ta mím môi, “Sau    ăn nữa cũng .”
 
Hắn giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm  lên, màu mắt càng đậm hơn: “Phụ  ngươi sẽ  đồng ý .”
 
Ta chớp mắt, hốc mắt bắt đầu đỏ lên.
 
“Thật    lừa ngài.” Ta ấm ức bĩu môi, “Thật  cha   thích  chút nào. Từ  khi mẫu  mất, ông  gần như  từng đến thăm .”
 
“Ta  là ông chê  ngốc, ông thích   thông minh hơn.”
 
Ta hít mũi, đáng thương vô cùng  : “Có  ngài cũng thích   thông minh, nên mới  hòa li với  ?”
 
Tay  từ cằm  nhẹ nhàng lướt sang một bên, khóe môi khẽ nhếch như đang .
 
“Thế thì  chắc.” Giọng  nhàn nhạt, nhưng  êm tai đến lạ.
 
Ta  hiểu ý  là gì.
 
Là    chê  ngốc? Hay là   thích  ?
 
Ta còn  kịp hỏi, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nam.
 
“Điện… chủ nhân, bên trong  tiếng gì  ạ?”
 
Ta vội lấy tay che miệng, lắc đầu với Lý Diễm.
 
Hắn vén rèm lên, liếc  bức tường cung cao cao bên ngoài  : “Không  gì,  thôi.”
 
Ta nghiêng đầu  .
 
Ngoài trời đang nắng to, vài tia nắng rọi xuyên qua rèm chiếu lên sống mũi cao của .
 
Không   là  đang vui  đang  vui.
 
Hắn buông rèm,  đầu  .
 
Ánh mắt sâu thẳm, ngay cả ánh nắng  đẽ  cũng  thể xuyên thấu .
 
Hắn thản nhiên mở miệng:
“Nếu là chính ngươi tự đưa tới cửa,  thì   đừng  hối hận.”