Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-11-12 00:28:10
Lượt xem: 304

Tạ Dao lo lắng cho thân thể hắn, vội vàng gật đầu, cất chuỗi hạt sang một bên.

Lại một lúc sau, Cố Trường Trạch lên tiếng:

“A Dao ngồi như vậy có mỏi không, chi bằng cùng nằm xuống nghỉ ngơi với ta đi.”

Trong lòng Tạ Dao vẫn đang nghĩ đến những lời Tiêu Hoa nói lúc nãy, theo bản năng muốn từ chối.

“Ta ngồi như vậy...”

“Nhưng ta hơi nhớ nàng.”

Cố Trường Trạch hơi dùng sức, ôm eo Tạ Dao kéo nàng lên giường.

Tạ Dao bật cười.

“Ta đang ngồi ngay bên cạnh điện hạ mà.”

“Nhưng ta muốn nàng bồi ta.”

Hắn kiên quyết như vậy, Tạ Dao nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của hắn, trong lòng mềm nhũn cũng không từ chối nữa, cùng hắn nằm trên giường.

Vốn định bồi hắn nghỉ ngơi một lát, ai ngờ bản thân bận rộn cả buổi sáng, lại ngủ thiếp đi.

Trong phòng ngủ buổi trưa yên tĩnh, hai người không dùng bữa trưa, quản gia Hồng đến gọi một lần, thấy bọn họ đang ngủ, liền không dám quấy rầy nữa.

Giờ Mùi, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, Cố Trường Trạch vốn nên đang ngủ say lại lặng lẽ mở mắt, vẻ yếu ớt trong mắt biến mất, thay vào đó là sự tỉnh táo.

Hắn lặng lẽ hôn lên trán Tạ Dao, xuống giường, lấy đi chuỗi hạt đồng tâm mà nàng đặt bên cạnh.

Phủ Tạ Vương buổi trưa yên tĩnh, Tiêu Hoa đang nhìn về phía phủ Tạ Vương thì bỗng một trận gió lạnh lướt qua, lưỡi d.a.o sắc bén từ xa bay đến, sượt qua má hắn ghim vào tường phía sau.

Tiêu Hoa đưa tay sờ lên, sờ thấy một mảng máu.

Một người từ trong phủ đối diện bước ra.

Quân tử như ngọc, ôn nhuận nho nhã, như một vị công tử quý tộc, chậm rãi bước ra ngoài với chuỗi hạt trong tay.

Tiêu Hoa không hề bất ngờ khi nhìn thấy Cố Trường Trạch, cười lạnh một tiếng lau đi vết m.á.u trên mặt.

“Điện hạ hảo thân thủ, cuối cùng cũng không giả vờ nữa?”

Cố Trường Trạch đi đến trước mặt hắn, bàn tay trắng nõn nắm lấy chuỗi hạt, trước mặt Tiêu Hoa , bóp nát từng viên một rồi ném xuống đất.

Dưới ánh mặt trời chói chang, hắn vẫn đang cười, nhưng sự âm trầm và sát ý trong mắt cũng đồng thời tuôn trào.

“Tiêu Hoa , ngươi còn dám nói xấu ta trước mặt Thái tử phi của ta một câu nào nữa, kết cục của chuỗi hạt này hôm nay, cũng chính là kết cục của ngươi.”

Lời cảnh cáo của hắn khiến Tiêu Hoa cười lạnh.

“Ngươi thật sự dám g.i.ế.c ta sao?”

“Ngươi có thể thử xem.”

Cố Trường Trạch thản nhiên rút chủy thủ ra, vết m.á.u trên đó phản chiếu nụ cười âm trầm tàn nhẫn trên khóe môi hắn.

“Nếu Thái tử phi của ta rời khỏi ta.

Ta nhất định sẽ g.i.ế.c ngươi trước.

Còn cả Tiêu phủ nhà ngươi.”

24

Tạ Dao tỉnh lại lần nữa, trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn le lói, trong không gian yên tĩnh, hơi thở nhè nhẹ của nam nhân vang lên bên tai nàng.

Cố Trường Trạch vẫn nhắm mắt ngủ say, dung mạo ôn nhuận như một bức tranh thủy mặc tĩnh lặng.

Nhìn gương mặt trắng nõn kia, Tạ Dao không khỏi nhớ tới buổi trưa hắn đứng ở hành lang chờ mình, sau đó thân thể không khỏe lại cùng nhau trở về nghỉ ngơi, đến giờ Cố Trường Trạch vẫn chưa tỉnh, chắc là cũng chưa dùng bữa trưa.

Tạ Dao trở mình, định xuống giường dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối, ai ngờ nàng vừa động đậy, người đang ôm nàng liền mở mắt.

“A Dao.”

Giọng nói của hắn mang theo vài phần mơ màng vừa tỉnh ngủ, Tạ Dao dịu dàng nói.

“Ta đánh thức Điện hạ rồi sao?”

“Không sao, cũng đến giờ dậy rồi.”

“Điện hạ cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Tạ Dao nhìn hắn, lo lắng nhíu mày.

“Ngủ một lát, đỡ hơn nhiều rồi… Khụ khụ.”

Cố Trường Trạch vừa mở miệng, lại yếu ớt ho khan, Tạ Dao vội vàng đỡ hắn, muốn gọi đại phu.

“Bệnh cũ rồi, không cần lo lắng.”

Cố Trường Trạch nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Tạ Dao, ánh mắt trong veo nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, nhẹ giọng nói.

“Chỉ là sau này A Dao nếu muốn gặp lại Tiêu công tử, dù thời gian dài hay ngắn, đều nói với ta một tiếng được không? Tiêu công tử xưa nay tính tình kiêu ngạo, lại thêm chuyện mấy hôm trước say rượu nói lời không hay, tuy rằng hắn và A Dao là thanh mai trúc mã, nhưng trong lòng ta khó tránh khỏi lo lắng sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng.”

Lời này vừa nói ra, coi như đã giải thích vì sao hắn lại đứng ở hành lang chờ lâu như vậy, vì lo lắng nàng đứng lâu một chút sẽ không khỏe, Tạ Dao nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn còn có thể nói gì được nữa? Liền gật đầu lia lịa.

“Được, sau này đều nói cho Điện hạ biết.”

“Đầu Điện hạ còn đau không? Hay là ta xoa bóp cho Điện hạ nhé?”

Trong mắt Cố Trường Trạch lóe lên một tia sáng mờ ám, dựa vào lòng nàng, hai người nửa nằm trên trường kỷ, đầu ngón tay mát lạnh của Tạ Dao xoa nhẹ trên trán hắn.

Lại chờ thêm nửa canh giờ, hai người mới cùng nhau đứng dậy đi đến phòng trước.

Dùng bữa tối xong, theo quy củ bọn họ không thể ở lại phủ ngoài cung, Tạ Dao liền định trở về khuê phòng thu dọn một số thứ lúc trước bỏ quên mang đi.

Cố Trường Trạch đi theo nàng cùng vào phòng.

Tạ Dao đang lục tìm đồ ở trước bàn trang điểm, ánh mắt Cố Trường Trạch rơi vào chiếc hộp bên cạnh.

“Đây là…”

“Là một số đồ chơi ta thích lúc nhỏ, trước kia mẫu phi đã thu dọn lại, mấy hôm trước lúc thành hôn, quản gia đã đưa chiếc hộp này cho ta, ta liền muốn mang về Đông cung luôn.”

Chương 64:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/chuong-63.html.]

Đồ chơi thời nhỏ không phải là thứ gì đáng nhớ, nhưng có một số đồ thêu là do Tạ Vương phi từng mũi từng mũi may vá, trong lòng Tạ Dao rất trân trọng.

Cố Trường Trạch gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc hộp.

“Ta có thể xem thử được không?”

Tạ Dao đi tới mở hộp ra.

Bên trong phần lớn là một số vật dụng cũ kỹ, Cố Trường Trạch lần lượt xem qua, thỉnh thoảng nghe Tạ Dao kể lại một hai câu chuyện thú vị thời nhỏ của nàng, đợi hắn xem hết đồ đạc, ánh mắt rơi vào bức thư được đặt ở trong cùng.

“Đây là cái gì?”

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm không rời.

“Hôm qua ở hậu viện Đông cung, Điện hạ còn nhớ ta nói trước kia từng bị lạc đường không? Đây là người ta gặp được trong hang núi kia tặng cho ta.”

Tạ Dao cười khẽ mở bức thư ra, là một bức tranh vẽ đom đóm.

Tuy nét bút lộn xộn, kỹ thuật vẽ cũng không tính là tinh xảo, nhưng cũng có thể nhìn ra sự nghiêm túc của người vẽ, những con đom đóm trên đó hiện lên sống động trong bóng tối.

“Để ba năm rồi, cũng hơi cũ rồi.”

Tạ Dao nói xong định gấp bức thư lại, nhưng lại bị Cố Trường Trạch nhanh tay tiếp lấy, cầm trong tay xem xét tỉ mỉ.

“Ta nghe nói tài vẽ tranh của Điện hạ rất giỏi, sao ngay cả bức tranh đơn giản như vậy cũng có thể lọt vào mắt xanh của ngài?”

Đầu ngón tay Cố Trường Trạch nhẹ nhàng vuốt ve tờ giấy tuyên thành hơi cũ, một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Không đâu, ta thấy rất đẹp.”

Mỗi một nét bút trên đó, hắn đều từng vẽ lại rất nhiều lần trong đêm khuya mộng hồi, nhưng lại không thể nào vẽ ra được tâm trạng của đêm hôm đó.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, bình phục tâm trạng trong lòng, ánh mắt chuyển sang nhìn Tạ Dao, không để lộ ra chút sơ hở nào.

“A Dao…”

“Sao tay áo Điện hạ lại có vết máu? Có phải bị thương ở đâu rồi không?”

Tạ Dao kinh hô một tiếng cắt ngang lời hắn, Cố Trường Trạch thuận theo nhìn lại, nhìn thấy một vết m.á.u không rõ ràng ở tay áo.

Chắc là lúc ra khỏi phủ hôm nay bị dính vào.

Cố Trường Trạch khẽ phủi tay áo, cười yếu ớt một tiếng.

“Không sao, chỉ là lúc chiều trước khi ngủ ho hai tiếng ra chút m.á.u thôi.”

“Sao có thể như vậy được, vẫn nên nhanh chóng hồi cung tìm thái y xem sao.”

Tạ Dao vội vàng cất hộp, kéo Cố Trường Trạch đi ra ngoài.

Xe ngựa từ Tạ Vương phủ một đường phi nhanh, trước khi đóng cửa thành đã vào được Đông cung.

Vừa vào cửa, Tạ Dao đã vội vàng phân phó.

“Thanh Ngọc, mau đi mời thái y đến Đông cung khám cho Điện hạ.”

“Không cần đâu.”

Cố Trường Trạch vội vàng ngăn nàng lại.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc lo lắng của Tạ Dao, hắn nói.

“Lúc nãy đã uống thuốc rồi, đã không sao nữa, giờ này thái y ở Thái y viện đều đã nghỉ ngơi, không cần phải vất vả thêm một chuyến nữa, vẫn là về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Thái y viện đều có thái y trực, tuy rằng đã muộn, nhưng thân thể Điện hạ quan trọng hơn.”

Tạ Dao lo lắng không yên, thấy Cố Trường Trạch kiên trì, liền định tự mình đến Thái y viện gọi người.

“Nương nương, giờ đã muộn, Điện hạ đã nói bản thân không sao, người cũng đừng vất vả đi một chuyến nữa.”

Giang Trân vội vàng tiếp lời.

“Huống hồ buổi chiều không biết sao công tử Tiêu tướng phủ lại bị thương, Tiêu tướng vội vàng vào cung thỉnh cầu Hoàng thượng cho Thái y lệnh xuất cung, xem ra hình như còn rất nghiêm trọng, cũng không biết giờ này đã trở về chưa.”

Tạ Dao dừng bước.

“Ai bị thương?”

Buổi trưa ở Tạ Vương Tiêu Phủ Hoa rõ ràng vẫn còn khỏe mạnh mà.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Cố Trường Trạch nhíu mày, liếc nhìn Giang Trân một cái đầy lạnh lùng.

Nhưng Giang Trân lúc này lại một mực nhìn chằm chằm Tạ Dao, đương nhiên không nhìn thấy ám hiệu của hắn.

“Công tử Tiêu phủ.”

Giang Trân tuy rằng cảm thấy không nên nhắc đến vị Tiêu công tử này trước mặt Thái tử phi, nhưng Thái tử phi hết lòng lo lắng cho Điện hạ muốn đi Thái y viện, Điện hạ đau lòng Thái tử phi, nhất định sẽ không nỡ để nàng đi đi lại lại như vậy, mình giúp Điện hạ khuyên nhủ Thái tử phi, lát nữa nhất định có thể được thưởng thêm.

Giang Trân vui mừng thầm nghĩ, lấy lòng nhìn về phía Cố Trường Trạch, lại bị ném cho một cái lườm nguýt không hiểu vì sao, còn chưa kịp suy nghĩ, Tạ Dao đã nghi ngờ quay đầu lại.

“Buổi chiều Điện hạ có ra khỏi phủ không?”

“Đương nhiên là không.”

Cố Trường Trạch vừa mới nói được một câu, liền đưa tay xoa trán, nhíu mày, loạng choạng một cái, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch yếu ớt.

“Ôi chao, Thái tử điện hạ.”

Giang Trân sợ tới mức phất trần trong tay cũng rơi mất, vội vàng tiến lên đỡ hắn.

“Điện hạ!”

Tạ Dao cũng bị dọa sợ.

Cố Trường Trạch bất động thanh sắc đẩy Giang Trân ra, được Tạ Dao đỡ lấy.

“Điện hạ, người sao rồi?”

Tạ Dao sợ tới mức sắc mặt cũng hơi trắng bệch, lúc này không đợi thêm nữa, vội vàng gọi Thanh Ngọc đi mời thái y, cùng Giang Trân Dìu hắn vào phòng.

Cố Trường Trạch ngồi xuống trường kỷ, Tạ Dao bưng một chén trà đưa cho hắn, vừa lo lắng nhìn sắc mặt hắn hỏi.

“Ngoài đau đầu ra, Điện hạ còn chỗ nào không thoải mái không? Hay là ta bảo Thanh Ngọc gọi tất cả thái y đến xem thử?”

“Có lẽ là lúc về trên đường đi lại mệt mỏi nên hơi khó chịu, thân thể ta vốn yếu ớt, chỉ cần hơi đau đầu sốt nhẹ, liền ngay cả đường cũng không đi nổi.”

Loading...