Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-11-12 00:36:53
Lượt xem: 127
64
Bàn tay to lớn vuốt ve tấm lưng trần mỏng manh, Tạ Dao bị ép sát vào lòng hắn, mái tóc đen nhánh xõa tung, buông xuống vai áo Cố Trường Trạch.
Cơn nóng ran lan từ lồng n.g.ự.c xuống tận tứ chi, cuối cùng cũng dịu đi đôi chút khi vòng eo thon thả được hạ xuống.
Bàn tay nhỏ bé của Tạ Dao bấu chặt vào lưng hắn, để lại vài vệt cào nhẹ, âm thanh rên rỉ bật ra từ bờ môi mọng đỏ, theo bản năng siết chặt vòng eo.
Cố Trường Trạch ngẩng đầu, hơi thở nặng nhọc.
“A Dao... thả lỏng một chút...”
Hắn ôm Tạ Dao ngã xuống giường, đôi môi mỏng mút mát bờ môi nàng.
Mắt cá chân trắng nõn cọ xát vào eo hắn, Tạ Dao nằm gọn trong lòng Cố Trường Trạch, đưa tay vòng qua cổ hắn, áp sát vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, muốn tìm kiếm chút hơi mát từ cơ thể hắn để xua đi cơn nóng bừng, nụ hôn cuồng nhiệt trượt dài từ môi xuống cổ, rồi đến lồng ngực.
Sự chủ động mãnh liệt của nàng khiến đuôi mắt Cố Trường Trạch cũng ánh lên màu đỏ, hắn giữ chặt eo Tạ Dao, dẫn dắt động tác của nàng, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, càng lúc càng dồn dập.
Trong căn phòng mờ ảo chỉ còn lại tiếng thở dốc đan xen, Thanh Ngọc bưng khay đá đến trước cửa, giơ tay gõ cửa.
“Tiểu thư...”
“Không cần đâu, ngươi ra ngoài đi...”
Tạ Dao ngẩng đầu, lời còn chưa dứt, cảm giác mất trọng lượng bất chợt ập đến khiến nàng hoảng hốt ôm chặt lấy eo Cố Trường Trạch.
“Đừng... ta sẽ ngã mất...”
Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo chút nức nở.
Làn da tiếp xúc truyền đến hơi nóng bỏng rát, mồ hôi mỏng lấm tấm trên gối, Cố Trường Trạch sợ nàng mệt mỏi, cố gắng kiềm chế bản thân.
Nhưng tiểu nha đầu này thật biết cách làm nũng, chỉ kiên trì được một lúc đã khóc lóc xin tha.
Hắn có thể nhìn rõ từng biểu cảm trên gương mặt Tạ Dao, từ đôi mắt long lanh ngấn lệ, đến bờ môi hé mở rên rỉ, Cố Trường Trạch thật sự không nỡ bỏ lỡ những điều mới mẻ này, liền nhẫn nại dỗ dành nàng.
“Sẽ không ngã đâu, ta ôm nàng đây...”
Tạ Dao dần dần mất hết sức lực, cả người hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn, ý thức dần trở nên mơ hồ, cho đến khi cơn nóng bừng tan đi, nàng khóc lóc muốn trốn thoát, mới được hắn ôm xoay người, áp chế dưới thân.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Mây tan mưa tạnh, đã là canh ba.
Khay đá được đưa đến cũng chẳng còn tác dụng, nhịn nhịn suốt nửa tháng, hôm nay coi như công cốc, uống hết nửa tháng thuốc bổ, toàn bộ sức lực của Cố Trường Trạch đều dùng hết vào tối nay, rõ ràng ban đầu là nàng chủ động trêu chọc, nhưng đến cuối cùng, Tạ Dao thật sự hối hận vì đã uống bát canh nhân sâm kia.
“Ta cũng uống mà.”
Trong thùng tắm, Tạ Dao đưa tay đẩy hắn ra, lại bị Cố Trường Trạch nắm lấy, hắn ra vẻ ủy khuất, động tác trên tay không ngừng, dịu dàng dỗ dành.
“Hoàng tổ mẫu đưa hai bát, nàng uống một, ta tự nhiên cũng phải uống một, nàng khỏe rồi, lại bỏ mặc ta, nào có đạo lý như vậy?”
Nước trong thùng tắm b.ắ.n tung tóe, thay hai lần nước, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/chuong-168.html.]
Kể từ đó về sau, cứ nhìn thấy canh nhân sâm là Tạ Dao lại tránh như tránh tà.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Dao thức dậy sửa soạn xong, vừa ngồi vào bàn, nhìn thấy bát thuốc bổ trên bàn suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Sao lại còn nữa?”
Giọng nói mềm mại còn mang theo chút khàn đặc, nàng lùi lại hai bước, chân mềm nhũn suýt chút nữa thì ngã ngồi xuống.
Cố Trường Trạch nhanh tay lẹ mắt ôm nàng vào lòng.
“Chẳng phải A Dao thích nhất uống thuốc bổ sao? Ta còn tưởng hôm nay nàng còn muốn uống, nên đã sai người chuẩn bị từ sớm.”
“Không cần đâu! Ta không uống nữa!”
Nàng liên tục lắc đầu, thái độ vô cùng kiên quyết.
Nửa tháng nay, cộng thêm bát canh nhân sâm tối qua, bây giờ nhìn thấy thứ này Tạ Dao chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cố Trường Trạch khẽ cười, đôi mắt như nhìn thấu tất cả.
Hắn giả vờ dỗ dành.
“Thật sự không uống nữa sao? Ta cảm thấy thân thể vẫn còn hơi yếu, A Dao bồi ta uống thêm hai ngày nữa nhé.”
“Không, không uống đâu! Ta thấy Điện hạ đã khỏe lắm rồi.”
Tạ Dao thò đầu ra khỏi lòng Cố Trường Trạch, bưng bát thuốc trên bàn lên gọi Thanh Ngọc.
“Mang đi, mang hết đi!”
Thanh Ngọc bị dáng vẻ như gặp đại địch của nàng dọa sợ.
Thuốc bổ uống ngon lành, sao đột nhiên lại không muốn uống nữa?
Cũng giống như tối qua, rõ ràng bảo nàng đi lấy đá, đợi nàng lấy đá về lại bảo không cần nữa, Thanh Ngọc cảm thấy tiểu thư nhà mình ngày càng kỳ lạ, nhưng thấy nàng như vậy, Thái tử Điện hạ cũng không hề tỏ ra khó chịu hay tức giận, ngược lại còn cười nói.
“Mang đi đi.”
Thanh Ngọc vội vàng sai người mang bát thuốc bổ xuống, một lát sau, Giang Trân rón rén đi vào, bưng bữa sáng lên.
Bánh tùng tử, chè long nhãn, thịt bò hầm thanh...
Nhìn thấy bữa sáng, Tạ Dao lập tức cảm thấy ngon miệng, chui ra khỏi lòng Cố Trường Trạch cầm lấy đũa.
Ăn sáng xong, nàng lười biếng nằm trên giường, Cố Trường Trạch sai người dọn dẹp bàn ăn, sau đó quay đầu nhìn nàng.
“Sáng sớm mới ngủ dậy đã ngủ tiếp, lại còn nằm, đến, đi dạo với ta một lát.”
Hắn đưa tay về phía Tạ Dao.
Buổi sáng tháng Sáu trời còn chưa nóng, mây mù mỏng manh hòa quyện với ánh ban mai, hai người nắm tay nhau đi dạo trong sân.
Hoa ngọc lan trước sân sau lần đó đã được chuyển hết ra sân trước, hương thơm thoang thoảng phảng phất trong gió, tâm trạng Tạ Dao cũng thoải mái hơn rất nhiều.