Ta hiểu. Một phụ nữ hiểu rõ sự nhẫn nhịn như , va chạm với Ngụy phu nhân?
“Ngụy phu nhân đưa con tin. Lần đầu tiên giống như một phụ nữ điên c.ắ.n đứt một ngón tay của bà dù bà vốn nhút nhát sợ hãi, Ngụy phu nhân mắng mặt cũng dám cãi , đó kéo đ.á.n.h c.h.ế.t.”
“Sau khi bà mất, luôn trách bà. Trách bà dạy cách sinh tồn của chim sẻ chim trĩ, chính nhịn thêm một chút thì tới nỗi mất mạng.”
“Ma ma . Trĩ Nhi. Con chính là mạng sống của bà .”
“Sau đột nhiên Ngụy phu nhân bệnh c.h.ế.t, và trưởng trải qua một thời gian khó khăn, mối quan hệ giữa và mới dần thiết hơn.”
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Thiệu Trĩ từng với những điều .
Trước luôn , vẻ mặt dễ chuyện như một công tử lớn lên trong mật ngọt.
Ngay cả khi cưới , nhà ngăn cản mà cũng chỉ : “Nàng đừng sợ. Ta cầu xin Đại ca ca, nhất định sẽ giúp chỗ dựa.”
“Ta sợ nàng coi thường , sợ nàng thấu thật vốn hề oai phong như .”
“Nàng lúc tẩu tẩu bảo nàng đàn, nắm chặt chén rượu đó, do dự nên nhịn thêm chút nữa .”
“Khi thấy nàng cúi đầu , chợt hiểu lòng lúc đó.”
Thiệu Trĩ xong, cúi đầu .
Ánh nến dịu dàng khiến hai thấy mắt đều ướt nhoè như cùng đội qua một trận mưa của ngày xưa.
“Thải Tang. Ta bằng trưởng trong mặt. Ta quá khứ lén lút sống sót của . Nàng còn nhận là phu quân của nàng ?”
“A Trĩ quá khứ của , còn nhận là thê tử của ?”
“Nhận chứ. Sao nhận?”
Ta ngốc.
Ta A Trĩ hiểu chuyện.
Bùn mới dính giày, chiếc đèn lồng đặt bừa trong góc và đầu ngón tay rõ ràng đang ngủ nhưng lạnh ngắt.
Thiệu Trĩ chắc chắn nhận ở đây nên cầm đèn tìm .
Đã thấy quá khứ của và Thiệu Chinh, sợ hoảng sợ bất an nên vội giả vờ ngủ say.
Cảm nhận ánh mắt của , Thiệu Trĩ đột nhiên .
“Thải Tang cũng thông minh.”
Ta do dự hỏi : “A Trĩ. Chàng gì hỏi ?”
“Thải Tang. Vậy nàng ?”
Ta vẫn nghĩ nên thế nào.
“Vậy thì đợi chúng về nhà từ từ nghĩ.”
Bên ngoài trời tờ mờ sáng, xe ngựa đợi sẵn ngoài cửa.
“Đây là xe ngựa của phủ trưởng, đợi chúng đến bến đò đổi thuyền là sẽ ai tìm thấy chúng nữa.”
Thiệu Trĩ đỡ lên xe ngựa để tránh Thiệu Chinh nghi ngờ. Chàng dặn dò Quản Loan, mới đến Lạc Dương hợp thủy thổ nên tiện ở lâu.
Sương sớm dày đặc, ngay cả bóng cũng rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tang-xtrz/chuong-7.html.]
Ta thấy tiếng vó ngựa phi nhanh bên ngoài, vội vã lướt qua xe ngựa của .
Sương mù dày đặc như cũng gấp gáp lên đường, đoán cũng giống , đang nóng lòng gặp.
Ta hạ rèm che mặt xuống, trong lòng cũng chút ngọt ngào mong đợi.
A Trĩ. Chúng cùng về nhà. Chàng nhanh chóng đuổi kịp nha.
5.
Mặt trời lên sương mù tan dần, bến đò dần đông đúc qua kẻ .
Có bán áo mưa rơm, dù tre và guốc gỗ. Có gánh bánh canh nóng và rao bán trái cây tươi.
Lại gánh đầy một gánh hoa thược d.ư.ợ.c và hoa hạnh, từ xa như gánh cả một vạt ráng chiều rực rỡ.
Ta mua hạt giống và một bó thược d.ư.ợ.c tươi ôm trong lòng, nghĩ đến đường về nhà, ngoài cảnh sơn thủy mờ mịt còn cùng A Trĩ ngắm hoa.
Có chủ thuyền rảnh rỗi chờ khách hỏi , lên thuyền .
“Ta , . Ta đang chờ phu quân cùng về nhà.”
Sau cơn mưa xuân hôm qua, cỏ đồng trở nên xanh .
Trời nắng ráo, gió thổi xào xạc qua những ngọn cỏ xuân mắt cá chân.
Ta tảng đá, phân vân lát nữa gặp Thiệu Trĩ thì chọn cắm bông nào lên tóc .
Đột nhiên thấy tiếng vó ngựa phi nhanh từ phía , ghìm ngựa dừng mặt .
Người đó cúi từ ngựa xuống, đưa tay về phía .
Ta ôm đầy thược dược, vội vàng vén rèm che mặt, vui vẻ ngẩng đầu : “Phu quân.”
khi rõ mặt, như rơi hầm băng giữa ngày xuân.
Là Thiệu Chinh.
Có lẽ là ba năm gặp, lẽ do tiếng gọi phu quân nên Thiệu Chinh vui vẻ nhếch môi.
“Thanh Tước. Nàng đẩy xuống ao trốn cả đêm cũng ầm ĩ đủ .”
“Tối qua còn tưởng nàng bán lầu xanh, lo đến mức suýt lật tung cả Lạc Dương lên.”
“Sau nghĩ lẽ hôm nay nàng sẽ nên mới vội vàng đến bến đò.”
“Ngoan. Mau đến bên cạnh .”
quá sợ , theo phản xạ lùi một bước.
Thấy chịu lời, Thiệu Chinh cau mày.
Thấy cố gắng kìm nén sự run rẩy vì sợ hãi, đột nhiên Thiệu Chinh mềm lòng, giọng cũng nhẹ nhiều.
“Thanh Tước. Nàng khi uống nước Lạc Hà từ biệt thì nhớ nàng đến nhường nào .”
“Tối qua thấy , thậm chí còn điên cuồng nhận lầm nàng là nàng.”
“Cũng may là , may mắn nàng thê tử của A Trĩ. Nếu sợ sẽ phát điên mất.”
“Hiện giờ Trung Lĩnh Quân, thể chỗ dựa cho A Trĩ, che chở cho nó cưới trong lòng thì dĩ nhiên cũng ai dám ngăn cản cưới nàng.”