Tam đại ca dùng sức dụi khóe mắt, tiếp tục: “Mấy năm  đó, công tử sống  khổ,   vườn   khả năng nuôi ,  việc nặng nhọc cũng khó đủ ăn. Ngài  ăn  đủ no, mặc  đủ ấm, đói quá còn tranh thức ăn với chó, vì tranh thức ăn với chó, còn suýt  chủ chó đánh ch.”  
 
“Tiểu Hắc, cô  , khi con   quyền  thế, sống còn  bằng một con chó, mạng của công tử  bằng một bữa ăn của chó.”  
 
Sau đó, Hà Húc bắt đầu lén  thầy đồ dạy học ngoài trường,   vườn  với ,  đổi đời chỉ  cách  triều.  
 
Dù rằng, triều đình mới là nơi vô nhân tính nhất.  
 
Hà Húc lúc đó còn nhỏ,  : “Vậy  sẽ trở thành kẻ vô nhân tính nhất.”  
 
Lục gia trung thành đến thế mà kết cục như , Hà Húc sẽ trở thành gian thần lớn nhất thiên hạ, điên đảo trời đất, khiến cái thịnh thế mục nát  sụp đổ.
 
“Mười bốn tuổi   đỗ Trạng Nguyên,  chính điện,  khác đều bàn luận đạo trị quốc, chỉ    với Hoàng Thượng -  của  rằng, thịnh thế đang yên ,  mắt nên kịp thời hưởng lạc.  
 
“Hoàng Thượng nổi giận,  cho   triều, nhưng  đó  bí mật triệu   cung, hỏi  thế nào là kịp thời hưởng lạc.” 
 
Có lẽ do bản tính, dù Hà Húc  hồ ngôn loạn ngữ thế nào  chăng nữa, Hoàng Thượng đều hoan hỷ thích thú.  
 
Trong lòng Hoàng Thượng, bây giờ ngoài  lo, trong  loạn, nửa đời  vì tranh quyền đoạt thế mà hao tổn tâm lực, giờ đúng là lúc hưởng lạc.  
 
Hà Húc dẫn Hoàng Thượng dạo chốn phong nguyệt, sưu tầm giai nhân kiều diễm khắp nơi.  
 
Thậm chí xây một khu thượng uyển cách thành ba mươi dặm, mỗi tháng chuyển  1500 cân củi dâu, hơn trăm cân than trắng, hai trăm cân than hồng lô, mười lượng quặng bạc, một trăm cân than đen, hai trăm cân than đá để chế thuốc trường sinh cho Hoàng Thượng.  
 
Khoản chi   lớn, quốc khố đương nhiên  chống đỡ nổi, Hoàng Thượng liền  hiệu cho Hà Húc vơ vét tiền của, Hà Húc liền vui vẻ tuân lệnh.  
 
Để thuận tiện hơn trong việc vơ vét, Hoàng Thượng phong Hà Húc  Hình Bộ thượng thư.
  
Hà Húc thích nghi  nhanh, tháng đầu tiên nhậm chức  thu năm mươi vạn lượng vàng để miễn tội ch cho con trai Hầu Phủ, từ đó về   thể dừng .  
 
Ban đầu, còn   tố cáo, Hà Húc mỉm ,  với Hoàng Thượng:  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tha-chet-cung-khong-leo-giuong/15.html.]
 
“Thần   đài cao , tầm b.ắ.n trăm mét, Bệ Hạ cho rằng thần  thể b.ắ.n trúng  ót của Trương đại nhân ?”  
 
Hoàng thượng hứng thú, đánh cược: “Nếu ái khanh  thể b.ắ.n trúng  ót lão già , trẫm sẽ thưởng cho ái khanh mỏ muối Giang Nam.”  
 
Hà Húc nhếch môi, một mũi tên đoạt lấy mỏ muối.  
 
Từ đó về , việc Hà Húc vơ vét tiền bạc gần như trở thành bí mật  thể  trong triều.  
 
Bất kỳ nhà ai phạm tội, đều sẽ ôm rương bạc đến gõ cửa phủ thượng thư, ngày hôm   phạm tội sẽ  về nhà.  
 
Chỉ cần Hoàng Thượng bất tử,  lẽ Hà Húc sẽ tiếp tục hưởng vinh hoa.  
 
 đúng lúc đó,  từ chối phủ Thái úy.  
 
“Ngài  thao túng phần lớn là những chuyện tham ô mua quan bán chức, nhưng con trai phủ Thái úy  là cưỡng bức dân nữ, đùa giỡn cô nương đến ch, còn đánh ch  trưởng nàng .”
 
“Dù  bản  chẳng còn lương tâm, tay cũng nhuốm m.á.u vô  tính mạng, nhưng với cô nương vô tội, ngài  vẫn là  nỡ.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
 
“Vì   lời của thượng thư, con trai phủ Thái úy  phán c.h.é.m đầu, từ đó phủ Thái úy ghi hận trong lòng.”  
 
“Chuyện sĩ tử hối lộ, từ lâu   còn là bí mật, mấy đời thượng thư  đều mắt nhắm mắt mở  ngơ, ngài  lấy bạc, cũng lười hỏi đến.” 
 
“ Thôi Xán   trời cao đất dày  ức h.i.ế.p cô,  đầu tiên ngài  can thiệp  chuyện của Lễ Bộ.”
 
“Lễ Bộ là nơi đục nước béo cò, nhiều chức vụ quan trọng đều do hoàng  đảm nhiệm, gian lận khoa cử là chuyện lớn, dân chúng luôn gay gắt với vấn đề , Hoàng Thượng chỉ  thể hạ lệnh lưu đày mấy kẻ giữ chức vụ quan trọng, vì chuyện , đương nhiên cũng  chút bất mãn với ngài .”
 
“Phủ Thái úy nhân cơ hội tìm đến những sĩ tử  liên lụy. Những sĩ tử  tuy đút lót, nhưng   kiểu bất tài vô dụng,  ít  trong đó giỏi  chép!”
 
“Có  dùng lối văn của đại nhân  một cuốn sổ tay ghi chép hối lộ nhiều năm,  bạc trong sổ tay gấp mười  quốc khố, còn ghi chép chi tiết tất cả nha   ngài  đánh ch trong phủ, hộ khẩu của tất cả nha   đều   giả suốt đêm!”