TÊN HÁN TỬ THÔ KỆCH NÀY KHÔNG LẠNH LÙNG NHƯ TA TƯỞNG - 12

Cập nhật lúc: 2025-11-18 06:45:02
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

đây?

Ta vẫn chẳng thể buông, vẫn còn yêu

 

Hắn bất ngờ kéo lòng, khẽ thở dài:

 

“Nàng rõ mà, thể để nhị mạo hiểm.”

 

Đương nhiên hiểu.

Chính vì hiểu, lòng càng đau thắt, như ai bóp chặt từng thở.

 

Ta chỉ hiểm địa,

mà chẳng thể kéo .

 

“Vì lúc nào cũng lặng lẽ ? Vì chịu gì?!”

 

Ta đ.ấ.m n.g.ự.c .

 

Ta thực sự tức giận!

 

Chẳng lẽ, xứng đáng một lời từ biệt ?

 

“Chàng sợ sẽ hận cả đời ?!”

 

Hắn nâng mặt , dịu dàng lau giọt lệ lăn má.

 

Hiếm khi thấy nghẹn ngào:

 

“Đừng hận đáng.”

 

Rồi khẽ khàng bên tai :

 

“Ta yêu nàng.”

 

Nói xong, chìm màn đêm, lặng lẽ biến mất.

 

33.

 

Chiều muộn một ngày nọ, hai tháng.

 

Tống bà bà : hôm nay trời nắng , bảo ngoài dạo gió.

 

Thấm thoắt, nhà họ Triệu sụp đổ, tịch biên, lưu đày.

 

Tể tướng cũng tự vẫn.

 

Thánh chỉ ban xuống, xá miễn tội cho , cho mang hồi bộ hồi môn, trở về thôn Tê Hà.

 

Cha và thỉnh thoảng tới quấy nhiễu, lợi dụng .

 

Tống bà bà , lắc đầu:

 

“Phu nhân về nơi chi? Nếu , sớm dọn trang ngoài sống cho yên.”

 

Ta đáp.

 

Từ ngày rời , còn tin tức.

 

Lúc thánh chỉ tịch biên nhà họ Triệu ban xuống,

tim như nhảy lên đến cổ.

 

Nếu Triệu gia trị tội,

chẳng là bằng chứng dâng lên Hoàng thượng ?

 

Thế nghĩa là… còn sống.

 

Hy vọng như nước gợn trong lòng, nhẹ nhàng dâng trào.

 

Chỉ cần còn sống—

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ten-han-tu-tho-kech-nay-khong-lanh-lung-nhu-ta-tuong/12.html.]

chỉ cần là đủ…

 

ngày nối ngày trôi qua,

hề nhận bất kỳ tin gì về .

 

Ngay cả Trần Tịch Nguyệt, cũng nhắn lấy một lời.

 

Hy vọng của như ngọn đèn trong gió, lảo đảo lung lay, dần lịm tắt.

 

Ta về thôn, cũng chỉ vì giữ chút hy vọng cuối cùng đó.

 

Sợ trở về,

tìm thấy .

 

Thấy lặng thinh, Tống bà bà nghĩ điều , khiến vì cha và mà phiền lòng.

 

“Lão đáng c.h.ế.t, lắm mồm.

 

Phu nhân thu nhận , …”

 

Nói , bà định quỳ xuống.

 

Ta chẳng nhớ nổi đây là thứ mấy bà định quỳ .

 

Hồi chuyện với Triệu Nhuận xảy , tuy là bỏ tiền, nhưng bà đúng là giúp .

 

Triệu gia tịch biên, đám hạ nhân đều bán .

 

Tống bà bà đến cầu xin thu nhận.

 

Một bà lão tuổi xế chiều, nếu rơi tay chủ mới, thể nào cũng việc nặng – e chẳng sống bao lâu.

 

Ta mủi lòng, đưa bà theo.

 

Từ đó tới nay, bà chăm sóc nhà cửa chu , thấy ngày ngày u sầu, mới kéo ngoài giải sầu.

 

Ta hiểu tấm lòng , vội đỡ bà dậy:

 

“Bà mà còn quỳ nữa, thật sự giận đấy.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Nói dậy:

 

“Trời nắng , dạo một chút.”

 

*******

 

Đã tiết Lập Xuân, nông dân bắt đầu cày đất.

 

Thấy , họ đều gật đầu chào.

 

Ta đột nhiên c.h.ế.t lặng.

 

Một bóng dáng quen thuộc đập mắt…

 

Tấm lưng rám nắng, cường tráng, căng chặt nắng xuân.

 

Từng giọt mồ hôi lăn từ vai qua sống lưng, rơi xuống thấm đất bùn.

 

Hắn như cảm nhận ánh , khẽ đầu

 

Mỉm với .

 

Ánh nắng phía như vầng hào quang ôm lấy , hòa cùng mùi đất, mùi cỏ non.

 

Chiếu rọi thẳng lòng .

 

-HẾT-

 

Loading...