Chương 8: Thái Tử Phi
“San San!”
Trong tiếng gào thét của Cố Tri Lâm, dường như ẩn chứa nỗi đau đớn và tiếc nuối khôn cùng.
Hắn như  mất hồn, khuỵu gối xuống đất.
Nước mắt tuôn rơi như mưa.
Ta hóa thành hình dạng ban đầu, nấp trong bóng tối  cảnh tượng .
Trong lòng tràn đầy chua xót, phẫn uất, khó hiểu.
Ta c.h.ế.t ,   đau lòng đến  ?
Vậy tại  khi  còn sống,   đối xử với  như ?
Ban đầu,  chỉ  thêm chút phiền toái cho hôn lễ của bọn họ,  gieo rắc chút xui xẻo mà thôi.
Quả nhiên, sắc mặt Kim Minh Nguyệt tối sầm, như  nghiến nát cả hàm răng, nhưng vẫn cố gắng nặn  vài giọt nước mắt, ôm lấy Cố Tri Lâm.
“Điện hạ,  hãy nén bi thương, Giả Lương  tính tình vốn ngang bướng,  vì chuyện  mà giận dỗi, dùng tính mạng để uy h.i.ế.p .”
Cố Tri Lâm  , sững  một lúc,  đó cúi đầu xuống.
Trên mặt vẫn còn vương vệt nước mắt, nhưng   đưa tay ôm Kim Minh Nguyệt  lòng.
Hai  mặc lễ phục đại hôn, ôm   biển lửa, quả thực là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Chỉ là, bọn họ thế nào,  còn liên quan gì đến  nữa.
Ta cúi đầu, một tia linh lực cực kỳ yếu ớt chậm rãi di chuyển trong móng vuốt.
Khoảnh khắc Đông Cung chìm trong biển lửa,    thể tu luyện linh lực.
Lúc đó  mới ngộ , năm xưa Cố Tri Lâm gài bẫy ,  g.i.ế.c . Hôm nay  phóng hỏa thiêu rụi nhà , xem như ân oán  trả xong.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, mọi người thấy hay thì đánh giá page fb Chanh 5 sao và đừng quên follow truyện, để lại comment cho Chanh biết nhé, iu mọi người.]
Ta đến bên cạnh ,  bao giờ là để báo ân.
Cha  bói toán, quả nhiên là nửa vời.
Chương 9: Chiêu Hồn
Cung nhân từ trong đống đổ nát tìm thấy một t.h.i t.h.ể cháy đen.
Dựa  trang sức còn sót  và vóc dáng, bọn họ xác nhận đó là t.h.i t.h.ể của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/te-te-thanh-tinh-chay-roi/chuong-8-9.html.]
    nên xử lý như thế nào, đành  tùy tiện đặt ở bên cạnh đống đổ nát.
Đó là t.h.i t.h.ể của tiểu cung nữ định đầu độc , nhưng  tự  dẫm  váy ngã chết.
Ta gom hết những thứ trang sức lộn xộn   , ngọc bội, trâm cài, vòng tay… đều đeo lên  ả , coi như là t.h.i t.h.ể của  ở  Đông Cung.
Tuy rằng đó   là , nhưng  thấy cảnh tượng , trong lòng  vẫn  chút khó chịu.
Giữa những âm thanh hỗn loạn, giọng  của Kim Minh Nguyệt vang lên, rõ ràng và chói tai.
“Hai cái cây cháy đen  thật xui xẻo, ngươi còn đào rễ của nó  gì,  cháy thành tro bụi như , chẳng lẽ còn  thể sống   ?”
Người đàn ông mập mạp đang chuyên tâm đào rễ cây quỳ rạp xuống đất,  dám thở mạnh.
“Ngươi là ai?”
Cố Tri Lâm   từ lúc nào  đến bên cạnh Kim Minh Nguyệt, sắc mặt tái nhợt, giọng  khàn đặc  khi gào thét.
Người đàn ông mập mạp  , càng cúi thấp đầu hơn, run rẩy đáp:
“Bẩm điện hạ, tiểu nhân vốn là đầu bếp chuyên  bánh hoa quế cho Lương  nương nương,  khi  đuổi,   nơi nào để , liền ở  Đông Cung    vườn.”
Tên mập mạp , chính là đầu bếp giỏi  bánh hoa quế mà năm xưa Cố Tri Lâm  bỏ công tìm kiếm cho .
Coi như là   tiếp xúc nhiều nhất ở Đông Cung.
“Vậy tại  ngươi   kiểm tra những cây hoa khác,  cứ quanh quẩn bên hai gốc cây khô héo ?” Ánh mắt Cố Tri Lâm  chằm chằm  hai gốc cây hoa quế cháy đen.
Đầu bếp  ,  thể run lên,  đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Tiểu nhân may mắn  hầu hạ Lương  nương nương mấy năm, mỗi  nương nương vì điện hạ đỡ đao kiếm,  thương, đều bảo tiểu nhân  bánh hoa quế cho nàng  ăn.”
Giọng   đàn ông mập mạp nghẹn ngào: “Nương nương , ăn  sẽ  đau nữa.”
“Nương nương còn dặn dò,  dùng hoa quế  cây   mật, như  bánh   mới ngon.”
“Nương nương , đây là cây do điện hạ tự tay trồng cho nàng , là liều thuốc giảm đau của nàng .”
“Cho nên tiểu nhân  xem thử rễ của hai cây    cháy hỏng  ,  cứu sống  nữa  , để  thêm một  bánh hoa quế, tế điện nương nương.”
Cố Tri Lâm  ,  thể loạng choạng suýt ngã.
Hắn tiến lên túm chặt lấy cổ áo  đàn ông mập mạp, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu dọa  đàn ông mập mạp suýt .
“Nàng   võ công cái thế, nàng  đao thương bất nhập,   nàng   thể  thương?”
Người đàn ông mập mạp run rẩy đáp, giọng  nhỏ như muỗi kêu, nhưng từng chữ   rõ ràng.
“Nương nương cũng chỉ là một nữ tử,  đao c.h.é.m kiếm chém,    thể  đau? Tiểu nhân  từng  thấy, nương nương đau đến mức mặt mày trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mỉm  ăn bánh hoa quế.”