10
Vĩnh An năm thứ ba,  thống lĩnh binh mã xuất chinh, chỉ huy mũi kiếm nhắm thẳng  Đại Vệ.
Đại Vệ hiện tại  chẳng còn giống như khi  rời . Không còn sự áp chế của , Tiêu Dục ngày ngày chìm đắm trong rượu ngon, mỹ nữ,  để việc nước  tâm. 
Chính trị hà khắc, thuế má nặng nề, dùng   luận tài đức, xây dựng điện đài miếu mạo xa hoa lãng phí. Nói chung là, những hành vi gì mà một bạo quân nên  thì   cả, những gì bạo quân  kịp  thì   luôn.
“Trưởng Công chúa điện hạ  về  ư? Thật  quá, mong Điện hạ nể mặt lão thần, đừng sát hại kẻ vô tội. Đây đều là tướng sĩ của Đại Vệ,   tư binh của tên Tiêu Dục !”
Vị tướng lĩnh trấn thủ biên cương  mắt  từng là trọng thần khi phụ hoàng còn sống, cũng là danh tướng của Đại Vệ, từng đánh lui hàng chục  tấn công của Bắc Khương. Đáng lẽ ở tuổi  ông  nên an hưởng tuổi già, nay   đày  biên giới, thật khiến    khỏi chua xót.
Ông  chậm rãi bước xuống mở cổng thành,   với muôn vàn cảm xúc hỗn tạp,  gương mặt đầy nếp nhăn  thấp thoáng nét tươi .
“Đã lâu  gặp Vương lão, sức khỏe Vương lão vẫn  chứ?”
Ta  lão già  mắt, xuống ngựa hành lễ. Ông  khom lưng, lệ rưng rưng  , đôi tay run rẩy nắm lấy tay :
“Điện hạ, khi Tiên hoàng còn tại thế từng  với lão thần rằng điện hạ sẽ  cam chịu  phận, nhất định sẽ vì vị trí  mà tranh giành một phen. Khi   còn  tin, nhưng giờ   thì quả thật Tiên hoàng liệu sự như thần. Lão thần tự   thể ngăn cản điện hạ, chỉ mong điện hạ đừng tàn sát  vô tội.”
Ta hứa với ông , tuy  tàn nhẫn nhưng    thích gi.ế.t chóc.
Với tám nghìn thiết kỵ mở đường,  chẳng gặp chút cản trở nào. Các quan  địa phương khi thấy  đến đều mở rộng cổng thành, nghênh đón  tiến . Họ   áp bức quá lâu, cũng  mang lòng căm hận Tiêu Dục từ lâu lắm , nhưng  dám  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/te-hoang/chuong-10.html.]
Chỉ  vài ngày,   đến  chân Kinh thành. 
Tiêu Dục   thành cao, cúi đầu  xuống đoàn thiết kỵ, khí thế sát phạt dội tới khiến  run rẩy, hai chân còn   vững. Tuy bất tài nhưng   đến nỗi ngu,  rằng với chút sức mạnh của  sẽ chẳng thể đối kháng  .
Hắn định dùng đạo đức mà ép buộc , vờ hỏi: “Hoàng  vất vả nhiều năm qua như ,  gì cứ  với hoàng , hoàng  nhất định thỏa mãn .”
Ta khoác giáp vàng, ngẩng mặt nở nụ  đầy giễu cợt,   bằng ánh mắt lạnh lùng: “Hoàng  quên nhanh quá. Thứ   từ  đến giờ vẫn chính là vị trí mà  đang  đấy thôi!”
Sắc mặt Tiêu Dục lập tức  đổi, cơn giận dữ cuộn trào trong lồng ngực, tay nắm siết chặt  nhưng  mặt vẫn cố giữ nụ :
“Hoàng ,     giờ là Hoàng Thái Hậu của Bắc Khương, chẳng lẽ còn để tâm tới chút đất đai  của hoàng   ? Hơn nữa, nơi Bắc Khương đó lạc hậu, đời sống vẫn còn m.ô.n.g  tối tăm, kém xa Đại Vệ về văn minh. Không  hoàng   nhường ngôi cho , chỉ sợ   chịu phiền nhiễu của tục thế mà thôi.”
Lời lẽ Tiêu Dục đầy sự châm biếm. 
Cách biệt vài năm, tài ăn  của   phần cải thiện,  còn chỉ  trừng mắt dọa nạt  như .
Hắn vẫn nghĩn dù  tài giỏi, nhưng chung quy vẫn    nam nhi,  xứng đáng với ngôi vị . ,   quên mất  là  thế nào, kẻ phản đối  thì cứ gi.ế.t là .
“Công thành!”
Bản dịch thuộc về Team Cá Đầu Gỗ - 木头鱼 và được đăng tải trên các nền tảng được ghi tên Fanpage của team. Truy cập fanpage theo liên kết: https://www.facebook.com/ca.dau.go để ủng hộ team. Chin cãm ơn!
Ta  phí lời với  nữa mà trực tiếp hạ lệnh công thành. Hàng vạn đại quân liên tục tấn công hai cổng lớn ở Nam Bắc, thu hút phần lớn binh lực của cấm quân trong thành. Người bảo vệ bên cạnh Tiêu Dục đương nhiên chẳng còn  bao nhiêu.
Ta cùng với ám vệ lẻn  hoàng cung theo lối bí mật. Ta  sai ám vệ đào lối   từ vài năm , chính là để dùng  ngày hôm nay.
Điều khiến   ngờ tới là Vân gia  phản bội, hàng nghìn tư quân đột nhiên từ mật thất của Vân gia xông  vây chặt hoàng cung khiến   kịp trở tay.