Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tây Phủ Ký Truyện - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:33:03
Lượt xem: 11

Họ ngoại của Đại thái thái là Hắc thị – nhà tướng mấy đời ở Tần Xuyên, nghe nói tổ tiên từng theo chân ông cố nhà họ Lý tung hoành ngang dọc, lập vô số chiến công, nên các thế hệ sau mới ở lại Tần Xuyên, kéo dài đến tận hôm nay. Tang lễ lần này là ông chú ruột ở Hắc thị, cũng là tộc trưởng dòng họ Hắc gia, lúc đưa tang, quan viên các cỡ tại Tần Xuyên đều lập đàn tế lễ dọc đường. Thạch viện cũng lập đàn, không những lập mà ngày thứ hai sau khi về nhà, Lý Sở đã tức tốc tới Hắc gia túc trực bên linh sàng – đấy là yêu cầu của Lý lão thái gia. Kể từ khi Đại Chu lập quốc, họ Hắc đã trợ giúp họ Lý trấn thủ Đông Bắc, biết bao con cháu đã hy sinh trên chiến trường, thì cớ gì con cháu nhà họ Lý không thể đến vái lạy? Vì Tiểu Thất và Phàn di nương đang có thai nên chỉ tới đại viện Hắc gia giúp đón tiếp các vị khách nữ một ngày. Đại thái thái Hắc thị sợ hai người không chịu nổi, nhất là Tiểu Thất, vẫn chưa quá trăm ngày đầu thai kỳ, sợ xảy ra chuyện, bèn phái người sớm đưa các nàng tới biệt viện – cũng là nơi ở của Hắc thị.

Đến lúc dùng cơm chiều, Hắc thị dẫn theo vài nữ quyến tới, nghe nói là chị em họ ở hàng ở Hắc gia. Hắc thị nhanh chóng ăn uống trở về linh đường, còn Phàn di nương và Tiểu Thất ở lại tiếp nhóm nữ quyến này.

Phàn di nương xuất thân từ Tần Xuyên, gần như quen biết hơn nửa trong số họ nên cũng có đề tài để trò chuyện, còn Tiểu Thất ngồi đó làm cảnh, nghe tin đồn, nghe chuyện cũ.

Trong đó có một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, mặt mũi sắc nét, ắt lúc trẻ từng là một mỹ nhân, chỉ tiếc giữa trán lại khảm một chữ “xuyên (川)” quá rõ – bà chính là đối tượng mà các nữ quyến chủ yếu an ủi đêm nay.

“Tiểu Yêu à, khen hay chê thì các tỷ tỷ cũng đã nói hết, sao cô không nói gì? Nếu hắn không tốt thì cô báo về nhà đi, sớm ngày ly hôn, hoặc sống một mình hoặc theo con gái, có khi còn tìm được người khác tốt hơn. Còn nếu thấy hắn tốt, muốn tiếp tục bên nhau, thì lấy lại tinh thần mà sống, cô cứ cãi nhau như thế, một ngày hai ngày thôi thì không sao, có vợ chồng nhà nào mà không cãi nhau? Một năm hai năm tạm coi như vợ chồng cô không hòa thuận, nhưng nay cũng đã gần mười năm, cô không chung phòng với hắn, lại không cho người ta nạp thiếp, ngay cả hạ nhân trong nhà cũng dăm ba bữa đuổi đi, một ngày ba tra kiểm bốn, hắn không chịu nổi mới chạy đến đại doanh ở Đại Uyển khẩu, cô thì hay lắm, còn tới doanh trại tìm hắn! Cô…” Lão đại tỷ mặt mũi hiền từ của Hắc gia tức giận lắc đầu.

“Đại tỷ không biết đấy thôi, người ngoài nhìn vào lại thấy ông ấy đi kiếm công danh, kiếm tiền đồ, nhưng… nhưng ông ấy là đến chỗ có gái.” Cô gái được gọi là Tiểu Yêu rơm rớm nước mắt.

Xung quanh nghe thế, người thở dài, kẻ lắc đầu, “Sao cô lại cố chấp đến vậy, cũng đã gần mười năm, cô không cho hắn đến gần, cũng không cho hắn nạp thiếp, giờ lại muốn hắn không ra ngoài ăn vụng?” Nói xong, người kia nhìn sang Phàn di nương và Tiểu Thất, “Hai cháu ngoại chớ chê, lão di của hai đứa không rành chữ nghĩa, nói lời thô tục.”

Phàn di nương và Tiểu Thất lắc đầu, bụng nhủ mấy người cứ nói chuyện của mình đi, coi chúng tôi như không khí là được rồi.

Bà chị lớn nhà họ Hắc tiếp tục giáo huấn cô em họ, “Cô quản nghiêm cũng không phải là vấn đề, nhưng cô có hiểu lý lẽ không vậy? Bây giờ hắn không có thanh danh, cô vẻ vang lắm sao? Cô có từng nhớ mình cũng còn có con cái không? Sau này chúng nó cũng phải thành hôn, con trai thì thôi, che mắt cưới về một nàng dâu, dù có chuyện gì cũng phải kính trọng mẹ chồng là cô, nhưng còn con gái? Thăm dò được có một bà mẹ ghê gớm như cô, thử hỏi ai dám cưới nó? Huống hồ nhà ngoại cô còn có ba bốn đứa cháu gái cũng đang đến tuổi cưới, nghe phong thanh có bà cô ruột như vậy, còn ai dám cưới con gái họ Hắc ta?” Nếu không phải việc này ảnh hưởng đến chuyện nhà thì các bà cũng chẳng buồn nhúng tay.

“Ta tự làm tự chịu, liên quan gì đến người ngoài?” Chữ “xuyên” giữa trán Tiểu Yêu thẳng đuột, như muốn quyết tâm liều mạng với trượng phu, “Hắn đã thề thì đời này đừng hòng nuốt lời!”

Câu nói này đã rước lấy lời quở trách của các chị em nhà họ Hắc.

Phàn di nương chọc Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng đang tính chuồn đi, hai người nhẹ nhàng dịch mông, lặng lẽ rời khỏi chính đường.

Tận lúc rời khỏi viện, cả hai mới dám thở hắt một hơi.

“Cô không hay ở đây nên không biết, người vừa nãy là ‘Thạch Đầu nương tử’ nổi tiếng lắm, vì bà ấy mà không ai dám cưới con gái nhà họ Hắc, ngay cả Đại thái thái nhà ta cũng bó tay với bà ấy.” Phàn di nương giải thích rõ cho Tiểu Thất.

“Xem ra cô và Đại thái thái gần gũi hơn rồi nhỉ.” Tiểu Thất nhớ lại lúc đến Tần Xuyên lần trước, khi đó Đại thái thái vẫn không coi Phàn di nương ra gì.

“Không phải công lao của ta đâu, dù ta có nịnh nọt, câu kéo hay ngu ngốc tới đâu, cũng không dám tới trước mặt bà ấy phô trương.” Nàng ta cười khổ, “Tính cách của phòng lớn nhà ta cũng chẳng khác Thạch Đầu nương tử kia là bao, muốn khiến cả nhà mất hứng mới chịu, nay không làm gì được ta thì quay sang ám phòng hai. Đại thái thái nhìn chẳng đặng, thời gian trước nàng ta còn dám lấy hai mươi ngàn lượng trong kho ra cho anh em nhà ngoại, c.h.ế.t dở cái là để Đại gia biết được, Đại gia viết thư về tra hỏi, ai ngờ lại tra ra thâm hụt bảy tám vạn lương, cô cũng biết thái thái nhà ta thế nào rồi đấy, ngay đến đồ mới còn không dám dùng, xảy ra chuyện đó không nổi trận lôi đình mới lạ. Làm liên lụy đến cả phòng ba, tra xét triệt để đỉnh Thiên Diệp, thu hồi quyền quản gia, cũng mất luôn chìa khóa phòng kho, ngay tới chi tiêu của Đại gia cũng bị quản, may mà trước đó chàng có cất ít tiền ở chỗ ta, thế mới có thể ngoại giao nổi.” Nàng bĩu môi, “Giờ cả nhà, kể cả hai người ở phòng ba cũng hận nàng ta đến nghiến răng.”

Tiểu Thất tặc lưỡi, không phải vì “công trạng xán lạn” của Mai thị, mà là tiền riêng của phòng lớn, rút đại thôi cũng có ngay hai chục ngàn lượng, rồi còn thâm hụt tới bảy tám vạn lượng, chưa hết, trong kho nhà bọn họ hiện tại “chỉ” còn ba bốn ngàn lượng hiện ngân, mà đấy là cũng tính luôn phần Tấn vương đã cho, quá chênh lệch! Chẳng trách hai nhà Mai Triệu liều mạng muốn đưa con gái tới Lý gia, chỉ nhúc nhích đầu ngón tay thôi là đã có thể ấm no mấy đời.

Trên đường ngồi xe về Thạch viện, nàng nhắc đến chuyện này với Lý Sở.

“Sao Đại ca lại có nhiều tiền thế nhỉ?” Gần đây trong nhà thiếu tiền, nên nàng rất nhạy cảm với hai chữ “tiền bạc”.

“Huynh ấy sẽ là gia chủ Tần Xuyên tương lai, mọi chuyện kiếm tiền chi tiêu đều phải qua tay huynh ấy, từ nhỏ lại được thúc gia và Đại bá chỉ dạy rất nhiều, được hướng dẫn đúng đắn, nên tất nhiên thông thạo hơn người ngoài.” Nhìn con ngươi trong suốt của nàng, e là nha đầu này đang có ý gì đó, “Hiện tại Đại bá mẫu đang rất để ý, nàng vừa phải thôi, huống hồ Đại ca phụ trách toàn là giao dịch tiền bạc lớn, nếu muốn nhúng tay, sợ nàng cũng chưa góp đủ vốn.” Theo hắn biết, gần đây Đại ca đang giao dịch khu mỏ và ngựa với người ta, một lần qua lại cũng ngốn mất mấy chục lượng bạc, nhà bọn họ dù không ăn không uống một năm cũng chưa chắc đã tiết kiệm được đủ một nửa số đó để góp vốn.

“Dĩ nhiên ta không dám nghĩ đến chuyện mua bán đó, nhưng biết thêm nhiều thông tin vẫn tốt mà.” Biết được nhiều tin tức nội tình vẫn luôn hữu dụng.

“Xem ra mấy hôm nay nàng đã nghỉ ngơi đủ, tinh thần hăng hái quá đấy. Đợi trong nhà thu dọn xong, ta dẫn hai mẹ còn nàng đến Đào cốc một chuyến nhé?” Cả ngày ở lì trong nhà, ngay tới hắn cũng chịu không nổi.

“Đào cốc? Là cái chỗ hoa đào khắp nơi ấy hả?” Nàng từng nghe Dương ma ma kể qua về các danh lam thắng cảnh ở Tần Xuyên, Đào cốc là một trong số đó.

Hắn gật đầu.

“Nghe bảo thường xuyên có văn nhân mặc khách đến đó tụ hội, quán trọ và quán trà luôn đông khách quanh năm.” Phong cảnh có đẹp, nhưng nếu phải chen chúc thì còn nghĩa lý gì.

“Đây là Tần Xuyên.” Là địa bàn tư nhân của Lý gia bọn họ, đến chuyện ngắm cảnh cũng không xong thì còn gì là tộc đứng đầu Tần Xuyên?

“…” Những lúc thế này, Tiểu Thất cảm thấy có đặc quyền đúng là tốt, chẳng trách mọi người cứ suốt ngày tranh đấu giành giật, “Được, đợi ta thu dọn nhà kho xong thì khởi hành luôn.” Ngoài chuyến đi đến suối nước nóng ở Dương Thành, hắn vẫn chưa thực sự dẫn nàng đi đâu chơi bao giờ.

Nửa đường còn lại, Lý Sở giới thiệu với nàng về phong cảnh địa lý, văn hóa lịch sử và danh lam ở Tần Xuyên, cũng hứa nhân cơ hội này sẽ dẫn hai mẹ con nàng đi thăm thú mấy nơi, nay nàng cũng đã là nửa người Tần Xuyên, không thể đến quê quán ra sao cũng không biết được.

Hai người như quay về thuở nhỏ, càng nói chuyện càng ăn ý, Tiểu Thất còn ngâm mấy câu thơ, đại loại như “chèo mát mái khua dòng nước trong”, “kia bích đào ẩn bóng hồng lâu”, hắn cảm thấy lạ, “Tổ mẫu Mạc gia còn dạy nàng mấy thứ này à?”

“Nào có, rảnh rang nên ta tự đọc sách.” Kiếp trước từng đọc không ít, có điều đã quá lâu, cũng quên hơn nửa.

“Mạc gia Trường Ninh đúng là thi thư gia truyền.” Rất nhiều bài thơ hắn mới nghe lần đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phu-ky-truyen/chuong-52.html.]

“Là do hồi nhỏ chàng toàn cúp học, không chịu học hành tử tế.” Cách phòng ngự tốt nhất là chủ động tấn công, sợ hắn đào sâu tiếp chuyện thi từ, nàng chuyển chủ đề, “Nhắc mới nhớ, đã tìm được thầy giáo vỡ lòng cho Hằng Nhi chưa?” Hồi ở kinh thành, hắn cũng có nói khó tìm thầy giáo nên phải quyết định từ sớm.

Nhắc đến chuyện học hành của con trai, Lý Sở bất giác ngồi thẳng người, tư tưởng nam quyền thâm căn cố đế khiến hắn cảm thấy đấy là đại sự, “Đợt ở kinh thành ta cũng có đến thăm vài thầy giáo vỡ lòng, nhưng ta thấy họ vẫn bảo thủ lắm, Hằng Nhi là con trưởng, sau này sẽ thừa kế gia sản, không thể dạy nó thành mọt sách được, nếu học vỡ lòng mà không đàng hoàng, chưa nói phí thì giờ, còn chậm trễ sự học của con, nên là…” Nên là đến giờ hắn vẫn chưa tìm được.

“Vẫn còn hai ba năm nữa, chàng ghi nhớ là được rồi.” Nàng thực sự không có chút xíu kinh nghiệm nào trong việc giáo dục tại thế giới này, nhưng nói gì con trai cũng là người ở đây, không thể vì để thỏa mãn mình mà dạy con những điều vượt thời đại, nếu vậy chẳng khác gì đang hại con. Là khúc thịt rơi xuống từ trên người, nàng chỉ hy vọng con có thể sống tốt trong thế giới của mình.

“Ta vẫn luôn ghi nhớ.” Lần đầu trong đời làm cha, đại sự của con chắc chắn hắn sẽ không quên.

Nhìn hắn nghiêm túc như vậy, Tiểu Thất cảm thấy không thú vị, bèn cắt ngang chủ đề, quay lại hỏi hắn phong tục tập quán ở Tần Xuyên, lúc nói những chuyện này, hắn thoải mái hơn hẳn.

Thật ra nếu tìm đúng đề tài thì hắn nói nhiều đấy chứ.

***

Đào cốc nằm ở hướng Tây Bắc của đỉnh Thiên Diệp, cách đỉnh Thiên Diệp khoảng hơn ba mươi dặm, ngồi xe ngựa chỉ một giờ đã tới, nhưng vì Tiểu Thất đang mang thai nên lần này bọn họ đi suốt cho tới trưa.

Vì ở gần biên giới Tần Xuyên và cũng có Lý Sở bên cạnh, nên lần này nàng không có nhiều gia nhân đi cùng, chỉ dẫn theo mấy nha đầu bà tử trong phòng của Hằng Nhi, một chiếc xe lớn và ba bốn chiếc xe nhỏ nối đuôi.

Đúng lúc Tạ Tế Đường giải quyết xong chuyện ở kinh thành vừa đến Tần Xuyên, Lý Sở dẫn hắn theo cùng, định bụng trên đường đi vừa hay tham khảo mấy chỗ điền trang.

“Có chuyện gì vậy?” Lý Sở chỉ vào Hồng Phất, hắn bảo nha đầu kia tới trước đưa đồ cho Tạ Tế Đường, thế mà bị từ chối, nói là đổi Mai Hương đi đưa, lần đầu tiên bị hạ nhân từ chối, phép tắc đâu rồi?

“Không thấy nàng với Tạ Tế Đường đang tránh mặt nhau à? Chàng lại còn bảo nàng ấy đi.” Tiểu Thất cảm thấy lo thay cho nhãn lực của hắn.

“…” Còn Lý Sở lại cho rằng vợ mình quá dung túng người dưới, nhưng xét thấy nha đầu này bình thường hầu hạ vợ chồng họ rất chu đáo, thôi thì không chấp nhất làm gì, “Sao hai người đó lại cãi nhau?” Một người ở trước một người ở sau, có quăng tám sào cũng chẳng đến, lấy đâu ra chuyện mà cãi?

“Tạ tẩu mới qua đời năm trước đúng không? Vừa hay Hồng Phất cũng tới tuổi, ta và ma ma định xem hai người họ có thành không, nhưng vừa chấp thuận thì Tạ quản sự lại sợ mình làm chậm trễ nha đầu này, kết quả nhân duyên không thành, lại kết thành thù.” Tiểu Thất cũng không rõ lý do.

Lý Sở ngẫm nghĩ, “Tạ Tế Đường cũng thiệt rồi.”

Tiểu Thất ngạc nhiên, “Y mà thiệt? Năm nay Hồng Phất chỉ mới hai mốt, trông còn xinh xắn, có điểm nào không xứng với y?” Nàng còn chê Tạ Tế Đường già đây này.

Hắn nhìn nàng với ánh mắt “nàng đúng là không có mắt nhìn”, “Năm xưa Tạ Tế Đường cũng là một trong những người xông pha trận mạc dám lấy đầu tướng địch, chẳng qua vì trúng ám thương nên mới không thể ở lại trong quân đội.”

“Là hảo hán chớ nhắc chuyện năm xưa, y không cưới là y không có phúc, dĩ nhiên Hồng Phất có thể tìm được người khác tốt hơn y nhiều, còn y thì chưa chắc.” Không rõ có phải vì mình và Hồng Phất quá giống nhau không, mà khi nghe thấy hắn nói Hồng Phất và Tạ Tế Đường không xứng, nàng bỗng cảm thấy hắn đang gián tiếp nói hai người họ, thế là cãi lại.

Nhưng Lý Sở nào nghĩ sâu xa đến vậy, dĩ nhiên không hiểu lòng nàng, “Vậy nàng đi hỏi nha đầu kia xem, hỏi nàng ta có chịu tìm người khác không.” Nếu chỉ đơn giản là tìm người khác thì còn giận dỗi cái gì?

“Hỏi thì hỏi.” Sợ hắn chắc.

Lý Sở ôm eo nàng, thích nhìn những lúc nàng giận dỗi, lần nào cũng khiến hắn buồn cười, “Nàng bây giờ ấy, tốt nhất đừng bận tâm đến chuyện của người ngoài nữa, nếu thực sự muốn tác hợp cho họ thì đơn giản lắm, vừa hay ngày mai chúng ta sẽ vào cốc, nàng chuẩn bị trước đi, ta cũng bảo Tạ Tế Đường làm hộ vệ cho nàng ta.” Phải nói chuyện rồi mới đến yêu đương, nể tình hai người họ là cánh tay phải của vợ chồng hắn, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn làm mai.

“Không thấy thiệt cho Tạ Tế Đường nữa à?” Nàng ngẩng đầu cười hỏi.

“Nếu hắn muốn, người ngoài dù nói cũng vô dụng.” Cũng như hắn và nàng, có biết bao kẻ chê bai xuất thân của nàng quá thấp, không hợp làm chính thất của hắn, nhưng hắn chỉ thấy đám người đó không có mắt.

“Ta đi tìm Hồng Phất…” Cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình quá chói, nàng toan giơ tay che mắt.

Hắn không buông tay, cẩn thận ngắm nhìn nét xấu hổ phảng phất trong đôi mắt đối phương, miệng lẩm bẩm, “Sâu thẳm màn mưa say sắc đào, lại mỗi vị hương còn vương áo.” Có nhẽ đây là một trong số những câu thơ ít ỏi hắn sáng tác trong đời, là câu thơ tình hiếm hoi, dẫu không hay nhưng gói đủ chân tình. Từng có người nói với hắn, núi đao biển lửa có xá chi, chỉ ải mỹ nhân mới là khó, lúc ấy hắn cảm thấy câu trên quá nông cạn, nhưng này nhìn lại, quả nhiên y như đã nói, sắc đẹp không mê hoặc lòng người, thứ mê hoặc ấy là lòng mỹ nhân, “Bao giờ nàng mới chịu lớn đây?” Khi cánh môi chạm nhau, hắn hỏi nhỏ.

Một người có rung động với mình hay không là điều có thể cảm nhận, có lẽ hắn chưa quen nhưng không phải ngốc. Hắn muốn mỹ nhân, lại càng muốn có được trái tim người con gái ấy. Nhưng bao giờ nàng cũng mở to đôi mắt trong veo vô dục nhìn hắn. Hắn từng học thi từ ca phú, từng học binh thư chiến sách, sử thư điển tịch, cũng học cưỡi ngựa cầm kiếm, bài binh bố trận, chỉ duy không học là làm thế nào để phái nữ thích mình, điều duy nhất hắn có thể làm là cho nàng những thứ tầm thường ấy, để nàng sinh con dưỡng cái, quản lý hậu viện vì hắn, những chuyện này nàng làm rất tốt. Song, lâu ngày bên nhau, hắn lại cảm thấy chưa đủ. Hắn từng nghĩ chuyện giường chiếu có thể xóa đi khoảng cách đó, mà cũng đúng là cả hai rất vui vẻ, nhưng… Yêu tinh trong mắt nàng vẫn chưa thỏa mãn, chẳng buồn đảo tròng nhìn về hắn.

Hắn đổ tất cả những lý do ấy lên tuổi tác của nàng, có nhẽ là do nàng chưa lớn mà thôi.

Muốn chân tâm cần đổi bằng thật lòng, còn rung động chỉ cần nhìn cũng rõ, nhưng khoảnh khắc ấy bao giờ mới xuất hiện, và có xuất hiện không, thì chẳng ai hay.

Tiểu Thất cảm thấy hắn là một người đàn ông tốt, chí ít trong lòng nàng là thế, nàng bằng lòng nên vợ nên chồng với hắn, thậm chí còn sinh con dưỡng cái, bởi nàng muốn hòa nhập vào thế giới này, nhưng đôi khi, muốn và làm là hai chuyện khác nhau.

Ấn tượng ban đầu luôn giữ vai trò chủ đạo, nàng vẫn cảm thấy kiếp trước mới là bản thân thực sự, còn nơi đây chỉ là miền hư ảo, nên thường bất giác dùng thân phận của một người ngoài cuộc để quan sát thế giới này.

Như trận đại chiến Dương Thành năm ấy, nàng xúc động trước tấm lòng quân dân Dương Thành vệ quốc, nhưng nàng không thể có chung cảm xúc với họ, vì trong tiềm thức đây không phải là quốc gia của nàng, cũng không phải nhà của nàng, thậm chí đến cơ thể này cũng chẳng phải là nàng nốt.

Nếu có thể, nàng cũng rất muốn “lớn lên”. Cái cảm giác chỉ có một mình ở thế giới này rất tệ.

Loading...