Tây Phủ Ký Truyện - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:20:05
Lượt xem: 21
Giờ mão ba khắc ngày mồng một tháng Mười, phủ Bắc đô hộ chính thức điểm Mão, trước cửa phủ nha là thanh tre gắn dây pháo, nổ liền mười dây mới kết thúc.
Đô hộ Vạn Mặc Quân ngồi ở chủ tọa, bên dưới là bốn chức phó, chính thức gặp mặt với các quan viên tại phủ đô hộ.
Nào là giọng quan, nào là khẩu lệnh, ồn ào đến tận trưa mới xong.
Ra khỏi phủ đô hộ, Ngô Gia Ấn dẫn Ngô Gia Kích và Ngô Nguyên Nhâm thêm mọi người ở Du Châu cùng đến Lý trạch ở trên phố. Lâm quản gia đã đứng chờ ngoài cửa, đón mọi người vào phòng, lại sai nam hầu dẫn ba anh em Ngô gia tới hậu viện —— việc này khiến quan viên Du Châu hâm mộ không thôi, đúng là đằng gái có khác.
Không nói chuyện phía trước nữa, lúc này Tiểu Thất đang giúp hắn thay trang phục, nhưng tâm tư không đặt lên người hắn, chọn nhầm thắt lưng, đai ngọc thì lấy nhầm đai da, hắn phải nhắc nàng mới hoàn hồn.
“Nương tử, khách đến rồi ạ.” Hồng Phất đứng ngoài bẩm báo.
Hai mắt Tiểu Thất sáng lên, xách váy toan chạy ra nhưng lại bị người nào đó kéo cổ áo sau lại, chỉ vào ống tay áo của mình.
“Có chút chuyện này.” Nhìn là biết hắn cố ý, tiện tay làm là được rồi, việc gì cứ bắt nàng làm!
“Lát nữa không được chỉ lo nói chuyện với anh nàng đâu đấy.” Nha đầu này vẫn còn nhỏ tuổi, kiểu gì gặp mặt cũng sẽ lúng túng, không thể không nhắc nhở nàng vài câu, “Giờ anh nàng đang được Ngô gia trọng dụng, đừng gây thêm rắc rối cho hắn.”
“Biết rồi.” Đương nhiên tuổi thật của nàng chẳng hề nhỏ, tất hiểu được tình cảnh của Nguyên Nhâm.
“Lát nữa gặp mặt xong, ta và huynh đệ Ngô gia còn có chuyện cần bàn, đúng lúc nàng với anh trai bàn chuyện hôn sự của hắn đi.” Hắn nói.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, “Ngài nghe thấy hả?” Tối hôm qua, nàng lẩm bẩm mấy câu về hôn sự của anh trai, tưởng hắn ngủ không nghe.
“Khác gì tụng kinh đâu.” Có thể không nghe thấy ư? Hai người sửa sang diện mạo lần cuối, từ phòng ngủ đi ra, bước vào sảnh khách bên cạnh.
Trong sảnh, Ngô Nguyên Nhâm và hai anh em Ngô Gia Ấn đã ngồi vào bàn, cầm trong tay cốc trà, thấy hai người vào thì lập tức đặt xuống đứng dậy.
“Đại nhân.” Ngô Gia Ấn chắp tay thi lễ, hai người kia cũng cúi người theo.
“Cùng là người một nhà, dùng chi xưng hô xa lạ thế, mời các huynh ngồi.” Lý Sở mời bọn họ ngồi vào bàn.
Anh em Ngô gia thấy hắn nói vậy thì thở phào, nhìn thái độ thì có vẻ không khó chịu như năm ngoái đến.
“Nguyệt Quân bái kiến các huynh trưởng.” Tiểu Thất thi lễ với Ngô Gia Ấn và Ngô Gia Kích.
Ngô Gia Ấn thì bình thường, bởi năm ngoái hai người vừa gặp nhau, còn Ngô Gia Kích đã mấy năm chưa gặp Tiểu Thất, trong ký ức nàng là tiểu nha đầu gầy gò bên cạnh cửu muội, mấy năm không gặp, không ngờ lại dậy thì xinh đẹp đến thế, chẳng trách tổ mẫu muốn đưa muội ấy đến.
“Trước khi đi tổ mẫu còn viết thư nhắc đến muội muội, nói muội muội sợ lạnh từ nhỏ, Dương Thành lại lạnh, bảo bọn ta dặn muội nhớ giữ gìn thân thể, lại cho người đem ít vải da đến, nay không tiện, đợi ngày mai sẽ cho người cầm sang.” Ngô Gia Ấn là người tháo vát, đã đến hậu viện thì phải nói chuyện hậu viện, như thế mới càng gần gũi.
“Nguyệt Quân tạ ơn tổ mẫu, đúng lúc muội cũng có may vài bộ xiêm y cho lão thái thái, làm phiền huynh đem về giúp.” Vừa nói vừa dẫn bọn họ ngồi xuống ghế.
Ngô Gia Ấn gật đầu, đoạn nói thêm, “Hôm nay đến nhà, ngoài chuyện chúc mừng tân gia thì còn có chuyện bọn ta muốn bàn bạc với hai người.” Đề tài đảo sang Nguyên Nhâm, “Hôn sự của Nguyên Nhâm không thể kéo dài được nữa, đầu năm muội muội có nhờ người làm mối, lão thái thái cũng đồng ý, định năm nay sẽ thành hôn. Nhưng hiện tại phủ Bắc đô hộ vừa xây, công chuyện bận rộn, bọn ta không thể hồi hương, biết muội muội muốn đến Dương Thành, tổ mẫu mới nghĩ thôi hay thu xếp hôn sự của Nguyên Nhâm ở Dương Thành luôn.”
Thực ra đây cũng là dự định của Tiểu Thất, quả nhiên giờ đã khác trước, Ngô gia đã coi trọng hôn sự của Nguyên Nhâm rồi, có thể suy nghĩ nhiều cho y đến vậy, “Ý huynh thì sao?” Nàng nghiêng đầu hỏi Nguyên Nhâm.
Nguyên Nhâm xấu hổ, nhưng không đến nỗi trẻ con, “Cứ theo ý của lão thái thái.”
Ngô Gia Ấn lại nhìn Lý Sở, thấy hắn không định nói gì thì bảo, “Nếu đã vậy thì để ta viết thư gửi về nhà, bảo bọn họ chuẩn bị luôn.”
Rồi sau vài câu hàn huyên chuyện nhà, Lý Sở mời hai anh em Ngô Gia Ấn đến thư phòng nói chuyện.
Ngô Gia Ấn là người thông minh, chủ động bảo Nguyên Nhâm ở lại bàn hôn sự với Tiểu Thất.
Thấy ba người đã đi, Tiểu Thất lập tức xách váy đến cạnh Nguyên Nhâm, “Huynh cũng thật là, không được điều về cũng không nói tiếng gì với muội.”
“Huynh cũng đâu ngờ triều đình đột ngột xây phủ Bắc đô hộ, định kiểm tra kho lương xong thì mới nộp đơn xin.” Y vừa nói vừa cẩn thận nhìn mặt muội muội, có cảm giác muội ấy thay đổi chỗ nào đó, nhưng nhất thời lại không rõ là chỗ nào.
“Thanh Vi, huynh đã gặp chưa? Có hài lòng không?” Nàng gửi tin về Du Châu cho bà mai tìm vài cô nương các hộ, quả nhiên người này vẫn chọn Thanh Vi.
Hai tai Nguyên Nhâm đỏ lên, “Muội đúng là tiểu quỷ.” Lại bảo chính hắn đi gặp đối phương.
“Có lợi buôn bán mới hời.” Nàng cười trêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phu-ky-truyen/chuong-17.html.]
Ông anh này đúng thật thà, không những tai đỏ mà lúc này đến cả cổ cũng đỏ.
Thấy y như vậy, Tiểu Thất không trêu y nữa, lại hỏi han chuyện đặt lễ mấy câu. Gia đình như bọn họ không có nhiều quy củ giống thế gia đại tộc, sính lễ và ngày đưa lễ cũng đã gần như xong xuôi, bên thông gia cũng không có yêu cầu đặc biệt.
Vì hôm nay gấp gáp nên hai người chỉ bàn bạc đơn giản về quy định tiệc cưới, cả hai nhất trí cho rằng càng khiêm tốn càng tốt, đỡ gây rắc rối cho hai nhà Lý Ngô, lại càng đỡ phiền cho bản thân. Tiểu Thất còn lo anh trai sẽ không vui, đại sự một lần trong đời, có ai không muốn nở mày nở mặt? Nhưng kết quả là chính hắn cũng bảo nên làm đơn giản đi.
“Nương tử, vừa nãy nương tử nói chuyện với Nhâm công tử, bảo y sau này cố xin về Du Châu là có ý gì ạ?” Theo mấy hôm nay Hồng Phất thấy, tướng quân đối đãi với Ngô gia cũng không tệ, công tử Gia Ấn thăng chức, công tử Gia Kích cũng đã được thả, tình hình ngày một tốt lên, không phải nên thừa thắng truy kích à? Sao lại còn về làm gì?
“Ở Du Châu Ngô gia còn được tính là lớn, nhưng đặt ở kinh thành thì thấm vào đâu?” Ngô lão thái gia đánh đổi mạng sống mới cho con cháu được tước vị be bé, nhưng chút giá trị đó lại không khác gì trò cười nếu đem so với những thế gia vọng tộc ở kinh thành, lão thái thái không chịu thua, muốn giúp con cháu có con đường tươi sáng, kết quả thì sao? Cuối cùng vẫn phải thừa nhận nhà mình là thuyền nhỏ, không chịu được sóng gió, với quân hàm của hai anh em Ngô Gia Ấn, Ngô Gia Kích thì có thể tìm quan hệ để điều về kinh, thế tại sao lại không đi? Lão thái thái đã nghĩ rất rõ, thuyền lớn không phải chỉ một hai đời là xây được mà cần tích lũy, bây giờ Ngô gia bám vào Lý gia không phải vì lên kinh lập nghiệp, mà muốn con cháu có cơ hội tích chiến công ở phương Bắc, rồi mười mấy hai mươi mấy năm sau, căn cơ ở Ngô gia vẫn sẽ lấy Du Châu làm chủ, nên nàng mới bảo Nguyên Nhâm về, liều mạng ở nơi không có căn cơ như kinh thành thì thà quay về Du Châu, để lại nền tảng cho con cháu sau này. Có muội muội ở Lý trạch, tin rằng Ngô gia sẽ không bạc đãi y, “Thay vì nơm nớp ở kinh thành, chi bằng trở về sống yên ổn.”
“Nhưng nếu vậy, không phải nương tử sẽ chẳng có lấy một người nhà ngoại ở gần mình sao? Lỡ sau này đến Tần Xuyên, chẳng phải mặc người lấn lướt à?” Như hồi Đông phủ đến kinh thành, ngày nào cũng phải chạy sang đứng theo phép tắc, chân sưng vù khác gì củ cải.
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mỗi người nên có đường đi của mình.” Nếu nàng đã hy sinh thì không thể để sự hy sinh này trở thành vô ích, đi tiếp nữa sẽ là lối thoát duy nhất, cuộc đời của ai cũng thế mà thôi.
Hồng Phất gật đầu, dù mình không hiểu lắm nhưng biết nàng có suy tính riêng, “Lúc nãy, nương tử và Nhâm công tử ngồi đây nói chuyện, em thấy Hạ Kính Gia có đến tiền viện, tám phần là đi gặp mấy người đại công tử.” Hạ Kính Gia là tâm phúc bồi giá của Ngô Thành Quân, chồng bà ta quản lý điền trang bồi giá ở ngoài, bình thường không nể mặt nương tử lắm, nhưng từ sau khi tướng quân chuyển đến Lan Thảo đường thì mới dần dần nịnh bợ, Hồng Phất và Thanh Liên ngoài mặt cung kính, nhưng trong lòng rất phòng bị.
Tiểu Thất thở dài một hơi, người hầu ở Ngô gia chẳng một ai khiến nàng bớt lo, “Xem bọn họ làm gì, đừng phạm quy củ Lý gia là được. Những người dạy mãi không được thì âm thầm đưa về Du Châu đi, ta sẽ nói với lão thái thái.” Nay Ngô gia cũng hưởng phần nào vinh quang từ chức phó đô hộ của Lý Sở, liên tục thăng vị, ắt Ngô lão thái thái sẽ nể mặt nàng trong chút chuyện này.
“Đã nhớ rồi ạ.” Hồng Phất gật đầu.
“Nha đầu Thanh Liên đâu?” Vừa cầm đũa lên lại cảm thấy phòng thiêu thiếu, nhìn quanh bốn phía thì thấy không có Thanh Liên đâu, bình thường nàng ấy nhiều lời nhất, ở bên cạnh lúc nào cũng ồn ào, nhưng khi không có mặt lại trở nên tẻ ngắt.
“Nha đầu kia có đường huynh, nay y đang phục vụ cạnh Gia Kích công tử, vừa nãy có thưa với em, nói là dành dụm được ít tiền lẻ, muốn đưa cho đường huynh đem về biếu đại bá mẫu, nương tử cũng biết muội ấy được nhà bác mình nuôi lớn mà.” Hồng Phất trả lời.
Đang nói chuyện thì Thanh Liên vén rèm vào.
“Đi đưa tiền sao không nói với ta, trong ngăn kéo còn có vài thỏi bạc, cứ cầm lấy đi, cũng tiện hơn mấy đồng lẻ của em, đem đi cũng không tiện.” Tiểu Thất nói nàng một câu.
“Em cũng tính đổi sang thỏi để huynh ấy đem đi, nhưng nhớ đến tính tình của đại bá mẫu, đánh c.h.ế.t em cũng không dám, thấy em đem bạc nén tới có khi còn tưởng em ăn trộm bạc của gia chủ, khéo mắng em c.h.ế.t mất!” Vừa nói nàng vừa uống cạn một cốc trà —— đi nửa ngày đường c.h.ế.t khát rồi.
Tiểu Thất và Hồng Phất nghe thế thì mỉm cười, người ở Ngô phủ ắt đều biết sự lợi hại của vị bác gái nọ, đúng có thể so với vị lão thái thái ở Tang phủ ngày trước.
“Lúc nãy đến tiền viện đưa tiền, em thấy vị Tang phó đô úy kia cũng đến đấy.” Tuy Lý trạch không qua lại nhiều với Tang phủ, nhưng quan quyến khắp Dương Thành đều biết rõ chuyện ở Tang gia.
“Hôm nay là tiệc nhà của chúng ta, y đến làm gì?” Hồng Phất vừa gắp thức ăn vừa hỏi.
“Nghe tiểu tử Lâm gia nói.” Thanh Liên bật cười, “Nói là y bị lão thái thái đuổi đi, trên người không có lấy nửa văn tiền, không dám đi xin xỏ người khác sợ bị cười thúi mặt, chỉ có tướng quân nhà chúng ta là không quan tâm những chuyện đó. Ai ngờ gặp nhà ta đang mở tiệc, cũng toan đi rồi, nhưng nhiều người thế lại đ.â.m ngại, thế là bị kéo vào uống rượu cùng.”
“Kể ra Tang lão thái thái cũng thật là, đã lớn tuổi, ở hậu viện ngậm kẹo đùa cháu không phải tốt sao, cứ khăng khăng đòi đến giúp con trai quản gia, giờ cả nhà bị quản đến mức ăn cơm cũng không ngon. Nhìn cách ăn mặc của bọn nha đầu tiểu tử nhà y còn không bằng gã ăn mày ngoài đường, nghe nói vị thiếu phu nhân mới mất trước đó là do bệnh nặng, nhưng bị lão thái thái lề mề trì hoãn, thực không hiểu bà ấy muốn gì nữa.” Hồng Phất nói.
“Cũng kiếm cái danh thôi, lúc trước nương tử bảo ta đem đồ đến tặng Tang phủ mà còn bị lão thái thái dạy ngược lại, nói chúng ta từ kinh thành đến chỉ biết sống trong nhung lụa, thiếu nước nói tướng quân nhà ta đứng giữa kiếm lợi.” Nghĩ đến đây, Thanh Liên lại bực mình, “Nương tử lại cứ để em đem đồ sang tặng, trong khi người ta vốn dĩ không chịu hiểu.”
“Bà ấy có hiểu hay không là chuyện của bà ấy, còn lễ nên tặng thì vẫn phải tặng.” Vì hắn từng nói với nàng mấy lần về chuyện nhà họ Tang, bảo nàng nhớ để ý, nên dẫu nhiệm vụ có khó đến đâu thì cũng phải hoàn thành.
“Tướng quân về rồi ạ.” Lâm ma ma đứng ở cửa nhắc nhở.
Thanh Liên và Hồng Phất lập tức khép miệng, một người lui ra chái phòng, một người vờ bận pha trà.
“Không phải đằng trước vẫn đang uống rượu à, sao lại về rồi?” Tiểu Thất đặt đũa xuống, đi theo hắn vào nội thất.
“Mấy người mời rượu, không cẩn thận bị đổ lên áo nên ta về thay.” Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác xuống.
Tiểu Thất lại gần ngửi, quả nhiên nồng mùi rượu quá, “Có phải giáo trường đánh nhau đâu, sao lại để hắt rượu thế không biết.” Xiêm y mới làm, mới mặc lần đầu tiên luôn.
“Ở đây không giống kinh thành, không trọng quy củ này kia như vậy.” Những người đó đã coi như biết điều khi ở bên cạnh hắn rồi, “Lát nữa nàng cho người đến tiền viện thu xếp một phòng riêng, Tang Tịch uống say, tối nay sẽ ở lại. Với cả cho người đưa nam hầu của hắn năm mươi lượng bạc.” Hôm nay điểm Mão, mọi người bàn bạc chuyện dựng phủ mới, kiểu gì cũng phải cho người hầu chút tiền thưởng. Vạn Mạc Quân là lão đại, chi ba trăm lượng, hắn và ba phó đô hộ mỗi người hai trăm lượng, người dưới cũng theo cấp bậc chi tiền, Tang Tịch dù gì cũng là phó đô úy, không thể một mình không chi, nhưng má già nhà hắn lại không như người khác.
“Để lát nữa ta bảo Thanh Liên đến chỗ Lâm quản gia.” Nàng lấy áo kép bông màu thiên thanh ở trong tủ ra cho hắn thay, “Có tiền hay không là chuyện nhỏ, chỉ sợ lão thái thái Tang gia biết chuyện lại mất hứng. Mấy hôm trước, đô hộ phu nhân cũng có lòng tốt, thấy hai đứa bé nhà họ Tang còn nhỏ, trong nhà không ai lo, muốn làm mai giúp Tang đại nhân, kết quả lão thái thái chạy đến Vạn phủ làm um lên, khiến Vạn phu nhân tức tới mức mời đại phu hai bận, mấy ngày nay còn không ra khỏi cửa.” Ngay đến Vạn phu nhân cũng hết cách với lão thái thái nọ thì nàng đâu dám dây dưa.
“Có chuyện này nữa hả?” Hắn chỉ cho rằng lão thái thái ấy quá cao thượng.
Tiểu Thất im lặng gật đầu, ngoài chuyện đó ra thì còn mấy chuyện buồn cười khác, nhưng bớt nói chuyện trà dư tửu hậu của phái nữ cho hắn nghe thì tốt hơn, đỡ hắn tưởng nàng rảnh rang không có gì làm, suốt ngày chỉ hỏi thăm chuyện này chuyện kia.
Hắn không nói gì, thay trang phục rồi đến tiền viện, có điều nghe Thanh Liên đi đưa bạc về bảo, Tang phó đô úy không nghỉ ở tiền viện mà dẫn nam hầu tới nha môn đô hộ rồi, bên đó có giường chiếu cho người trực đêm.
Tiểu Thất lén cười trộm, xem ra hắn không phải là chưa tới nỗi bàng quan trước mọi chuyện.