Tẩy Phấn Son - Chương 55: Lâu nay vẫn là hắn.
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:04:07
Lượt xem: 469
Giọng nói trầm thấp của Hoa Nhung Chu vang lên:
“Vương phi và Mục trắc phi bị bắt đi, ta theo sát… theo sát chân Tấn Vương lên đỉnh núi, cho nên không rõ tình hình yến tiệc và Hoa công tử sau đó.”
“Vậy sao ta không thấy ngươi trên đỉnh núi?” Ta đè nén cảm giác bất an trong lòng, cố gắng đổi chủ đề.
“Vương phi từ trước đến nay chưa từng để ý đến ta, ta đã quen rồi.” Hoa Nhung Chu đáp, giọng nói lạnh nhạt.
Những lời này, ta thực sự không để ý sao?
“Không phải vậy, chỉ là lúc ấy ta bị treo lơ lửng trên không, đầu óc quay cuồng không nhìn rõ…” Ta giải thích.
“Vậy Vương phi có nhớ lần đầu gặp ta không?” Hoa Nhung Chu đột nhiên hỏi.
Ta hồi tưởng một chút, rồi đáp:
“Trong lễ tế tổ?”
Hắn không trả lời ngay, chỉ im lặng. Khi ta nghĩ hắn sẽ không đáp lại, thì hắn mới chậm rãi lên tiếng:
“Quả nhiên là vậy.”
“Ý ngươi là sao?” Ta không nhịn được, nhíu mày hỏi.
“Vương phi cũng không nhớ mình đã hỏi tên ta bốn lần…” Giọng nói của hắn trầm xuống, phảng phất sự cô đơn.
Ta đã hỏi tên hắn nhiều lần như vậy sao? Không thể nào, trí nhớ của ta không kém đến vậy.
Ngay lúc ta định hỏi tiếp, một mùi m.á.u tanh nhè nhẹ xộc vào mũi. Ta ngừng lại, cất tiếng hỏi:
“Ngươi bị thương sao?”
Bước chân của hắn không dừng, chỉ đáp:
“Chỉ là vết trầy xước nhỏ.”
“Trầy xước? Là trong rừng ư? Mà này, ngươi xuống đây thế nào? Sao chỉ có mình ngươi thôi?” Ta càng hỏi, càng cảm thấy nghi hoặc.
“Vương phi còn muốn gặp ai nữa?”
Sao hôm nay giọng điệu của hắn kỳ lạ thế, cứ như đứa đệ đệ bướng bỉnh vậy. Ta bèn vươn tay véo tai hắn, nói:
“Sao ăn nói với ta thế hả? Không lớn không nhỏ, ta là Vương phi của ngươi đấy!”
“Không phải Vương phi đã hòa ly rồi sao?”
Câu này làm ta á khẩu, nhưng vẫn cố cứng miệng:
“Dẫu vậy, ta vẫn lớn tuổi hơn ngươi, ngươi vẫn phải tôn kính ta.”
“Sau này, khi người rời khỏi Tấn Vương phủ, ta nên gọi người là gì?” Hoa Nhung Chu không trả lời, lại hỏi ngược.
Ta chưa từng nghĩ đến điều này. Sau khi hòa ly, nếu mang theo hắn và đám người đến Giang Nam ẩn cư, họ nên gọi ta là tiểu thư hay gọi là tỷ tỷ đây? Dù sao ta cũng lớn tuổi hơn bọn họ.
Ta chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm thấy lưng hắn cứng đờ. Giọng nói của hắn mang theo vài phần nôn nóng:
“Người không nghĩ sẽ đưa ta theo sao?”
“Đương nhiên không phải!” Ta vội phủ nhận, “Bên cạnh ta chỉ có vài người, sao có thể không mang ngươi đi chứ? Nói thật, chỉ cần vì Thúy Trúc thôi, ta cũng phải mang ngươi theo mà.”
Hoa Nhung Chu đột nhiên dừng bước, đứng yên tại chỗ.
Ta buông tay, phát hiện vành tai hắn đỏ ửng, có chút ngượng ngùng hỏi:
“Sao không đi nữa? Mệt rồi sao? Có muốn nghỉ…”
“Sau này, Vương phi đừng đem ta giao cho Thúy Trúc nữa.” Lời hắn cắt ngang câu nói của ta.
“Hử?” Ta không kịp phản ứng.
“Dù là lúc vui đùa trong viện, hay trong lúc gặp nạn, xin người đừng đẩy ta về phía Thúy Trúc nữa.” Hoa Nhung Chu khẽ nói, ta chỉ nhìn thấy gương mặt nghiêng của hắn, đôi mắt cụp xuống, mang theo vẻ gì đó không rõ.
“Ta còn tưởng hôm đó ở yến tiệc ngươi không nghe thấy ta nói gì, đã nghe thấy sao lại…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-55-lau-nay-van-la-han.html.]
“Bởi vì ta đã có người trong lòng.”
Giọng điệu thiếu niên như lời tuyên thệ khắc vào gió, nghiêm nghị mà sâu sắc, làm ta nghẹn họng, chẳng nói được lời nào.
Chương 11 - Lâu nay vẫn là hắn.
38
“Là ai vậy?” Ta rốt cuộc không nhịn được lòng tò mò, mở miệng hỏi.
Hoa Nhung Chu không trả lời, tiếp tục cất bước, khiến ta có cảm giác như nửa chừng nghe chuyện bị bỏ lửng, lòng như có kiến bò, không yên.
“Có phải người trong phủ không?”
“Phải.”
Câu hỏi vu vơ của ta lại nhận được hồi đáp, khiến hứng thú của ta bùng lên:
“Nếu không phải Thúy Trúc, chẳng lẽ là Thiên Chi?”
“Không.”
“Vậy là Ngân Hạnh?”
“Không.”
“Vậy là ai?” Lòng hiếu kỳ của ta bùng cháy mãnh liệt.
Hoa Nhung Chu rốt cuộc không buồn để ý đến mấy lời đoán mò của ta. Ta độc thoại một hồi, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ lại là ta? Ha ha ha…”
Cười khan vài tiếng, hắn vẫn không đáp lời. Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng. Sao hắn không tiếp lời ta nhỉ?
“Ừm.”
“À?” Ta ngỡ mình nghe nhầm, nhưng hắn chẳng nói gì thêm, cũng không phủ nhận. Cuối cùng, sau một hồi nói nhảm, cổ họng ta khô khốc, đành buông bỏ.
Ta giơ tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, nửa đùa nửa thật:
“Mặc dù ngươi trông rất tuấn tú, nhưng tỷ tỷ ta đây không thích người nhỏ tuổi hơn đâu.”
Hắn không đáp, ta cũng không nghĩ nhiều. Cả hai im lặng tiếp tục hành trình.
Tiếng nước chảy róc rách không dứt, ánh trăng dịu dàng tỏa khắp đất trời. Lòng ta dần yên tĩnh hơn, mí mắt nặng trĩu, ta thiếp đi trên lưng hắn lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang nằm trên giường, nhưng căn phòng này ta chưa từng thấy qua.
Ta làm sao lại ngủ say đến mức chẳng hay biết gì khi được chuyển đến đây?
Nhìn thấy Thiên Chi bước vào, ta mới thở phào nhẹ nhõm. Thật may, có một người quen.
“Nơi này là…” Ta không nhịn được mà hỏi.
“Là… Hoa phủ.” Thiên Chi cúi đầu trả lời.
Hóa ra đây là phòng trước kia của Hoa Thiển. Ta không nhận ra, có lẽ vì ký ức không thuộc về mình. Ta đưa tay xoa trán, giả vờ đau đầu để che giấu sự lúng túng. Nhưng hành động này hóa ra thừa thãi, bởi Thiên Chi không mảy may nghi ngờ sự kỳ quặc của ta.
“Là Hoa Nhung Chu đưa ta về đây đúng không? ca ca của ta thế nào rồi, có mời thái y đến không?”
Nói một hồi cũng chẳng nghe nàng đáp lại, ta hạ tay xuống nhìn, chỉ thấy Thiên Chi cúi đầu, vành mắt đỏ hoe.
“Thiên Chi?” Ta nghi hoặc ngẩng lên nhìn, chỉ thấy nàng mắt đỏ hoe, tim ta thót lại, giọng điệu cũng nghiêm nghị hơn:
“Đang yên đang lành, ngươi khóc cái gì?”
Thiên Chi nghẹn ngào nói:
“Vương phi, Hoa… thiếu gia… người ấy…”
Trước mắt tối sầm, tim đập loạn nhịp. Dự cảm chẳng lành khiến tay ta run rẩy không ngừng. Cố gắng siết chặt nắm tay để chế ngự, ta nghiến răng đứng dậy, đẩy nàng ra, lao ra khỏi sân.
Hồng Trần Vô Định
Bên ngoài quả nhiên là Hoa phủ, nơi ta từng đến. Nhưng… tất cả nô bộc qua lại đều mặc vải gai trắng.