Tẩy Phấn Son - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-01-23 11:01:51
Lượt xem: 530
Nhưng hắn như không nghe thấy, không nhúc nhích. Ta còn chưa kịp nói lại, đột nhiên thấy đợt tấn công nhắm thẳng về phía mình trở nên mãnh liệt hơn.
Mục tiêu là ta?
Nhưng ai đứng sau chuyện này?
Nhìn sang vị trí của Mục Dao, ta thấy tình hình bên đó cũng không khá hơn.
Thật kỳ lạ.
Thị vệ xung quanh dần bị hạ gục, thích khách dường như muốn lấy mạng ta. Ta đã đắc tội với ai sao?
Không có thời gian suy nghĩ thêm, ta cùng Hoa Nhung Chu lùi lại từng bước. Đột nhiên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Cảm giác này quen thuộc đến đáng sợ. Chính là cảm giác khi ta vì Trọng Dạ Lan mà đỡ mũi tên ngày đó.
Còn chưa kịp quay đầu, đã nghe tiếng thét của Hoa phu nhân:
“Thâm nhi!”
Hoa Thâm?
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đẩy ngã xuống đất.
Hoa Nhung Chu nhanh chóng đỡ ta dậy, ta mới có cơ hội ngẩng đầu nhìn.
Vị trí ta vừa đứng, Hoa Thâm quỳ trên đất, một tay chống xuống, n.g.ự.c hắn… cắm một thanh trường kiếm.
Thích khách nhắm vào ta, quả nhiên không sai.
Kẻ đ.â.m hụt liền rút kiếm định tấn công tiếp.
Như trong phim quay chậm, Hoa Thâm dùng tay bịt vết thương đang chảy máu, nhìn ta nhoẻn miệng cười. Nụ cười vẫn ngây ngốc như trước.
Thích khách bị Hoa Nhung Chu cản lại, ta lê đến bên Hoa Thâm, muốn nói nhưng cổ họng nghẹn lại, không thốt nổi một lời.
“Muội… muội muội… trúng tên… cũng… cũng đau thế này sao?” Hoa Thâm nói khó nhọc, m.á.u không ngừng nhỏ xuống, loang thành một vũng trên đất.
Ta đưa tay ra, mới phát hiện tay mình run rẩy như người mắc bệnh Parkinson. Ta cố gắng đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của hắn, miệng vô thức hỏi:
“Tại sao huynh lại đỡ thay muội?”
Hoa Thâm gối đầu lên cánh tay ta, cố gắng thốt ra từng chữ:
“Muội… không phải cũng từng… chắn trước mặt Tấn Vương vì ta sao? Ta… làm ca ca… làm sao có thể… nhắm mắt làm ngơ với muội.”
Khuôn mặt Hoa Thâm, giờ đã gầy đi một nửa, lộ ra nét thanh tú hiếm thấy. Hắn gượng cười, không còn chút dầu mỡ hay vẻ ngông cuồng của ngày trước.
Ta bất giác nhớ lại những lần ta gọi hắn là “béo ú”, “tên ăn chơi trác táng”, “thằng ngốc”…
Vậy mà hắn luôn không chấp nhặt, mặt dày tiến lại gần ta, chưa từng oán trách dù ta đối xử tệ bạc.
Kẻ mà ta luôn xem thường, lại là người duy nhất trên đời này đối tốt với Hoa Thiển thật lòng.
Ta hít sâu một hơi, cố ngừng run rẩy:
“Huynh, huynh sẽ không sao đâu… Muội sẽ ngay lập tức…”
Hồng Trần Vô Định
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ ta đau nhói, mắt tối sầm lại.
Khi tỉnh lại
Toàn thân đau nhức, vừa mở mắt ra, ta suýt nữa ngất đi lần nữa.
Bởi dưới chân ta là… vực sâu. Ta bị trói chặt, treo lơ lửng trên một cành cây chót vót ở đỉnh vách đá!
Cố gắng kìm nỗi sợ độ cao, ta đảo mắt nhìn xung quanh, không khỏi sửng sốt.
Treo gần ta… là Mục Dao. Hai chúng ta giống như hai con cá khô đang bị phơi gió.
Nàng ta dường như vẫn bất tỉnh.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?”
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng người mặc đồ đen đứng trên vách đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-53.html.]
Nhìn vết m.á.u khô trên n.g.ự.c mình, lòng ta quặn thắt, giận dữ nhìn bọn chúng:
“Cuộc tập kích vừa rồi là các ngươi làm sao? Nếu muốn lấy mạng ta, cớ gì phải trói ta ở đây?”
Trong lòng đầy lo lắng không biết Hoa Thâm ra sao.
Hai người áo đen liếc nhau, do dự một lúc rồi đáp:
“Những kẻ muốn g.i.ế.c ngươi… không phải chúng ta.”
“Vậy các ngươi muốn làm gì? Ta và các ngươi có thù oán gì?”
Người áo đen không trả lời, chỉ lắng tai nghe một lúc rồi quay người, để lại một câu:
“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Không lâu sau, bóng dáng của Trọng Dạ Lan xuất hiện, theo sau là vài thị vệ.
Thấy tình cảnh này, ánh mắt hắn như bùng lửa, hướng thẳng về phía hai người áo đen.
Hai người kia không chút sợ hãi, chỉ cắm thanh kiếm vào cành cây treo chúng ta, khiến Trọng Dạ Lan không dám tiến thêm bước nào.
“Các ngươi có biết mình đã bắt ai không?” Trọng Dạ Lan gầm lên, ánh mắt như hai ngọn lửa.
Một trong hai người đáp:
“Đã bắt, tất nhiên là biết. Vương gia chọn một đi.”
Nghe câu này, ta không nhịn được mà đảo mắt. Đây là trò gì vậy? Bắt người lên núi chơi trò "chọn lựa sinh tử"?
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Trọng Dạ Lan hỏi:
“Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
“Không gì cả. Chủ nhân của chúng ta và Tấn Vương có chút ân oán, muốn xem ngài khó xử mà thôi.” Giọng điệu đầy khiêu khích.
Trước khi Trọng Dạ Lan kịp bùng nổ, người còn lại tiếp lời:
“Chỉ cần Tấn Vương chọn một người, chúng ta sẽ giữ lời thả một người. Người còn lại… phải xuống vực làm mồi cho cá.”
Xuống vực?
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, ta liếc nhìn Mục Dao. Nàng ta đã tỉnh, vừa chạm mắt ta liền quay đi, nhìn về phía Trọng Dạ Lan.
Hai người áo đen thấy Trọng Dạ Lan chần chừ, liếc nhau rồi ấn mạnh kiếm thêm một chút. Ta và Mục Dao theo đó mà rung lắc dữ dội.
Ánh mắt Trọng Dạ Lan co lại, hắn vô thức bước lên một bước.
Người áo đen lạnh lùng nói:
“Nếu Tấn Vương không chọn, cả hai sẽ phải xuống vực.”
Ta không nhịn được cười lạnh. Cả trò này thật trẻ con. Lại đột nhiên xuất hiện ngay trước khi ta hòa ly, như thể có mưu đồ nhỏ nhen gì đó.
Thật ra, vừa rồi Trọng Dạ Lan đã ngầm chọn. Bước chân vô thức đó… hướng về phía Mục Dao.
Hai người áo đen… hai phe thích khách… vực sâu… lựa chọn…
Kết hợp tất cả, ta nảy ra một suy nghĩ táo bạo. Ta cử động nhẹ đôi tay bị trói phía sau.
Rồi ngẩng lên nói với hai người áo đen:
“Này, các ngươi lần đầu làm chuyện bắt cóc sao?”
Một trong hai người quay lại nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Ta cười khẽ, phớt lờ ánh mắt lo lắng của Trọng Dạ Lan, nói với người áo đen:
“Các ngươi không biết rằng trước khi bắt người, phải kiểm tra xem họ có vũ khí hay không à?”
Không đợi họ kịp phản ứng, ta quay sang nói với Mục Dao:
“Hãy nhớ, lần này ngươi nợ ta.”
Mục Dao trừng lớn mắt nhìn ta. Trong ánh mắt nàng, hình ảnh ta dần nhỏ lại.
Ta dùng chiếc vòng tay giấu trong ống tay áo, hóa thành d.a.o nhỏ, cắt đứt dây trói.