Tẩy Phấn Son - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:52:27
Lượt xem: 471

Khóe miệng ta giật giật, câu này thật dễ gây hiểu lầm. Chẳng phải trước đây ta chỉ băng bó cho hắn sao? Nói ra lại thành ám muội thế này.

 

Nhưng ngay sau đó, ta không còn tâm trí để màng đến điều này. Trọng Khê Ngọ nhặt từng mảnh sứ ra, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn quá đau, khiến ta run rẩy không ngừng, không nhịn được nói:

 

“Hoàng thượng, chi bằng người đánh ngất thần thiếp rồi hãy xử lý vết thương đi.”

 

Trọng Khê Ngọ không ngừng tay, bình thản nói:

 

“Nếu sợ đau như vậy, tại sao lại chắn trước mặt Hoa Thâm?”

 

“Huynh ấy dù sao cũng là ca ca của thần thiếp.” Ta yếu ớt đáp. Đây là sự thật ta dù cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi.

 

Động tác của Trọng Khê Ngọ khựng lại một lát, nhưng hắn không nói gì thêm.

 

Khi ta cảm thấy mình sắp đau đến ngất đi, Trọng Khê Ngọ cuối cùng cũng xử lý xong các mảnh vỡ trong tay ta, bắt đầu thoa thuốc và băng bó lại.

 

Sau khi xử lý xong, hắn mới cất lời:

 

“Việc này ta đã tạm thời giúp ngươi lắng xuống, nhưng ngươi phải hiểu rằng, cuối cùng vẫn cần cho hoàng huynh một lời giải thích.”

 

“Hoàng thượng, tại sao người lại giúp thần thiếp?” Ta không kìm được mà hỏi, dường như càng ngày ta càng không hiểu hắn.

 

Trọng Khê Ngọ không ngờ ta sẽ hỏi vậy. Một lúc lâu sau hắn mới đáp:

 

“Ngươi đã giữ bí mật... tâm ý của ta, giờ chúng ta xem như đứng chung chiến tuyến.”

 

Vị hoàng đế này thật là chán nản, đến cả chuyện thầm thương trộm nhớ cũng nhất định phải tìm ai đó chia sẻ. Chuyện lúc nãy Hoa Thâm muốn gây chuyện với Mục Dao, chẳng lẽ hắn không tức giận sao?

 

Nhưng ta cũng không dám nói ra, chỉ giữ trong lòng.

 

Trọng Khê Ngọ ngồi một lát rồi đứng dậy về cung.

 

Hắn vừa đi, Thiên Chi liền tới. Nhìn Thúy Trúc đang ngây ngẩn đứng một bên, nàng nói với ta:

 

“Vương phi, vừa rồi nô tỳ đến chỗ đại phu lấy thuốc, thấy Hoa thị vệ cầm một lọ thuốc trị thương rồi vội vàng chạy đi, thậm chí không nhìn thấy nô tỳ chào hỏi. Không biết thương thế của hắn thế nào, khi về nô tỳ hình như thấy hắn đứng ở cổng, chớp mắt lại không thấy đâu nữa.”

 

Hoa Nhung Chu cũng bị thương ngoài da sao? Lúc ở viện ta không nhìn kỹ, nghĩ tới việc hắn ngã xuống ghế, hẳn là có chút trầy xước. Nghĩ vậy, ta nói với Thúy Trúc:

 

“Thúy Trúc, thay ta đi xem Hoa Nhung Chu thế nào rồi.”

 

Thúy Trúc cúi đầu đáp lời, bước ra ngoài. Ta nhíu mày:

 

“Cô nương này sao thế nhỉ? Ngày thường có cơ hội chẳng phải vui như lên trời sao? Hôm nay lại chẳng thấy chút hào hứng.”

 

“Có lẽ là lo cho Hoa thị vệ.” Ngân Hạnh bên cạnh đáp.

 

Ta gật đầu, cảm thấy có lý.

 

Thiên Chi do dự một lát, rồi ghé lại gần ta, cẩn thận nói:

 

“Vương phi có cảm thấy... hoàng thượng hình như đối với người có chút khác biệt?”

 

Đúng là có chút khác biệt. Chắc hoàng đế này đang bí bách quá, coi ta như tri kỷ, lại là tri kỷ để chia sẻ người trong lòng hắn thầm thương.

 

“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ta không nói thật với Thiên Chi, chỉ lảng sang chuyện khác.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-41.html.]

Ngày hôm sau, Hoa phu nhân đến tìm ta, khóc lóc van xin ta cứu Hoa Thâm. Bà nói nhi tử của mình không chịu nổi khổ cực trong lao ngục. Ta cố nén cơn đau đầu, dẫn bà đến nha môn Kinh Triệu Doãn.

 

Thị vệ trong ngục cho phép ta vào, nhưng Hoa phu nhân bị chặn bên ngoài. Ta an ủi bà vài câu rồi một mình bước vào.

 

Trong lao ngục, Hoa Thâm đầu tóc rối bù, nhìn thấy ta liền lao tới, van xin ta cứu hắn.

 

“Ca ca, ta đã nói bao nhiêu lần, Mục Dao không phải người huynh có thể động vào. Sao huynh không nhớ lời ta chứ?” Ta giận dữ trách mắng.

 

Hắn lau nước mắt trên gương mặt béo núc, khàn giọng nói:

 

“Lời muội nói, ta luôn ghi nhớ trong lòng. Người muội bảo không thể động vào, ta tuyệt đối không dám. Sao muội lại không tin ta?”

 

Nhìn hắn cố cãi chày cãi cối, ta tức đến mức muốn bật cười:

 

“Vậy hôm qua là sao? Vì cớ gì huynh áo quần xộc xệch xuất hiện trong phòng của Mục Dao?”

 

Hoa Thâm bực bội gãi đầu:

 

“Ta thực sự không biết. Hôm qua ta uống hơi nhiều, đang tỉnh rượu ở sân. Nha hoàn của muội tới truyền lời rằng mẫu thân dặn ta ngoan ngoãn đừng chạy lung tung, ta liền ngồi yên trong đình, không dám đi đâu.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

Hoa Thâm có vẻ chột dạ, nhìn bộ dạng của hắn, ta tức muốn xoay người bỏ đi, không muốn quản nữa.

 

Hắn sợ hãi kéo lấy ống tay áo ta, vội vàng nói:

 

“Ta... ở hoa viên sau thấy một nha hoàn rất xinh, nàng ta vừa đẩy vừa kéo ta. Vì rượu, ta không nhịn được mà đi theo nàng ta. Kết quả, vừa bước vào viện đã ngất đi. Tỉnh lại thì thấy Tấn Vương muốn g.i.ế.c ta, ta sợ đến mức chẳng nói được gì.”

 

“Huynh chắc chắn là có nha hoàn chủ động câu dẫn huynh sao?” Ta nhíu mày.

 

Hoa Thâm lập tức lắp bắp:

 

“Ta thấy nàng ấy cứ nhìn ta, chẳng lẽ... chẳng lẽ không có ý với ta?”

 

Ta thật muốn tát vào đầu hắn. Chỉ cần người ta nhìn hai lần đã nghĩ là thích hắn, uống say thì lộ bản tính háo sắc, còn tìm cớ cho mình.

 

Hỏi đến đây đã rõ ràng, ta liền đứng dậy rời đi. Hoa Thâm kéo áo ta, van nài:

 

“Muội muội, cứu ta với. Trong ngục có chuột, ta sống không nổi đâu.”

 

“Lần này huynh ở đây mà ngẫm lại cho kỹ đi.” Ta rút vạt áo ra, không màng tới tiếng khóc lóc của hắn.

 

Ra ngoài, nhìn thấy Hoa phu nhân đang lo lắng chờ đợi, ta kể lại lời của Hoa Thâm. Hoa phu nhân tức đến mức run rẩy:

Hồng Trần Vô Định

 

“Ta đã nói với Thâm nhi không biết bao nhiêu lần, vậy mà nó vẫn không sửa được thói háo sắc. Còn dám gây chuyện trong phủ của con, thật đáng bị đánh đòn.”

 

“Mẫu thân cảm thấy lần này đúng là ca ca tự chuốc họa vào thân sao?” Ta vừa vuốt lại nếp nhăn trên áo, vừa hỏi.

 

Hoa phu nhân lau nước mắt, nói:

“Ca ca con tuy háo sắc, nhưng cũng là vì uống rượu mà nên chuyện. Hoa gia chỉ có mình nó là nhi tử, con làm muội muội không thể không quản.”

 

Những lời này chính là thừa nhận Hoa Thâm do háo sắc mà gây họa, nhưng lại tìm cách biện hộ cho hắn.

 

Ta mỉm cười, nói:

 

“Nhưng... lần này con lại nghĩ không phải lỗi của ca ca.”

Loading...