Tẩy Phấn Son - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:51:49
Lượt xem: 506
Thân hình Hoa Nhung Chu bị hất văng, nặng nề đập vào chiếc ghế, ghế vỡ vụn.
Nhìn hắn nằm trên đất, gương mặt không chút huyết sắc, lòng ta như bị ai bóp nghẹt, nhưng ta vẫn cố giữ bình tĩnh.
Không được, cho dù hôm nay Hoa Thâm lại làm hỏng chuyện, cũng không thể để Trọng Dạ Lan g.i.ế.c hắn như vậy. Nếu không, hận thù này sẽ không còn cách hóa giải, không còn đường lui nữa.
“Vương gia, xin chàng nghe thiếp nói...”
“Tránh ra.” Gương mặt lạnh lùng của Trọng Dạ Lan như một tu la, ánh mắt lạnh lẽo tựa như đóng băng huyết mạch của ta.
“Vương gia, chàng không thể g.i.ế.c huynh ấy. Chúng ta hãy bình tĩnh bàn bạc được không?” Ta hạ giọng, thêm vài phần cầu xin.
Nhưng trong mắt Trọng Dạ Lan chẳng thấy chút thương xót. Hắn nhìn ta như thể lần đầu gặp gỡ, lạnh lùng nói:
“Ta nói vì sao ngươi lại có lòng tốt xin chỉ ý cho A Dao, chẳng lẽ là ngươi và ca ca của ngươi đã sớm tính toán sao?”
Giờ tình tiết này biến ta thành nữ chính trong truyện ngược sao? Hóa ra giờ dù ta nói gì, hắn cũng không tin nữa. Trước đây Hoa Thiển từng lừa hắn rất nhiều lần, chẳng trách giờ đây hắn chẳng còn niềm tin với ta.
“Vương gia...” Ta cố lấy lại bình tĩnh, giọng nói mang theo sự run rẩy không kiềm được.
“Ta có thể không g.i.ế.c hắn, nhưng ta sẽ phế hai cánh tay của hắn, để hắn biết người nào không nên động vào.” Trọng Dạ Lan lại lên tiếng.
Ta đáng lẽ nên tránh ra, ta cũng muốn phế bỏ cánh tay của Hoa Thâm, để sau này hắn bớt gây phiền toái cho ta. Nhưng không hiểu sao, cơ thể ta lại không thể di chuyển.
Ánh mắt của Trọng Dạ Lan càng lúc càng lạnh lẽo. Cuối cùng, hắn mở miệng:
“Không tránh ra phải không? Được, ta toại nguyện cho tình thâm của huynh muội các ngươi.”
Hắn lại một lần nữa giơ kiếm lên. Ta nhắm chặt mắt, hai tay siết chặt.
Đợi mãi vẫn không thấy kiếm hạ xuống, ta nghe được một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Hoàng huynh, vẫn nên bình tĩnh thì hơn.”
Mở mắt ra, ta nhìn thấy Trọng Khê Ngọ đang đứng bên cạnh Trọng Dạ Lan, một tay nắm chặt lấy cánh tay đang cầm kiếm của Trọng Dạ Lan.
Trọng Dạ Lan nhíu mày, ánh mắt không hề bớt lạnh.
Đối diện với ánh mắt như muốn nhỏ m.á.u của Trọng Dạ Lan, Trọng Khê Ngọ chẳng chút bận tâm, trái lại còn nhếch môi cười, nói:
“Chẳng lẽ hoàng huynh cũng muốn tỷ thí với ta một trận sao?”
29
Trọng Dạ Lan trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thu kiếm lại. Ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy lòng bàn tay đau nhức dữ dội. Khi vừa ngã xuống, vài mảnh sứ đã cắm sâu vào tay ta.
Hoa Thâm phía sau dường như cũng hiểu rõ tình thế lúc này, kéo lấy vạt áo ta, co rúm trốn sau lưng, không dám ló mặt.
“Hoàng thượng, ý này là sao? Đệ muốn vì một kẻ vô dụng như hắn mà lên tiếng sao?”
Trọng Dạ Lan đối diện Trọng Khê Ngọ, không chút cung kính.
Trọng Khê Ngọ bước lên một bước, thân hình che chắn ta phía sau như vô tình, tiếp tục nói với Trọng Dạ Lan:
“Hoa Thâm dù sao cũng là độc đinh của Hoa tể tướng, tâm tình của hoàng huynh, ta hiểu. Nhưng vẫn nên giữ lý trí thì hơn.”
Trọng Dạ Lan ném kiếm cho Nam Phong, lúc này mới mở miệng:
“Hắn dám ra tay với trắc phi của ta, chẳng lẽ thân phận lại trở thành lá chắn bảo vệ hắn sao?”
Trọng Khê Ngọ suy nghĩ một lát, rồi nói:
“Không bằng trước tiên giam hắn vào nha môn Kinh Triệu Doãn, sau đó xét xử tội lỗi. Hôm nay vẫn còn nhiều chuyện cần xử lý, với thân phận của hoàng huynh, Kinh Triệu Doãn tất nhiên không dám dung túng cho Hoa Thâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-40.html.]
Hồng Trần Vô Định
Không nhìn được sắc mặt Trọng Dạ Lan, chỉ nghe thấy giọng nói hắn vang lên sau một lúc lâu:
“Để hắn sống đúng là rẻ mạt cho hắn.”
Nói rồi, hắn bước tới ôm ngang người Mục Dao, không ngoảnh đầu mà rời đi.
Ta cuối cùng thả lỏng, lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Trong cơn mơ hồ, dường như ta và Mục Dao chạm mắt nhau một chút, nhưng ngay sau đó, Trọng Khê Ngọ đã xoay người, ngồi xổm trước mặt ta, khiến ta không còn chú ý tới hai người kia nữa.
Có cung nhân đi tới, kéo Hoa Thâm ra ngoài. Hắn vừa khóc vừa van xin cứu mạng, nhưng ta không còn sức để màng đến hắn.
“Đa tạ Hoàng thượng ra tay tương trợ.” Ta gắng gượng nở một nụ cười.
Trọng Khê Ngọ không nói gì, đưa tay kéo lấy tay trái của ta. Nhìn thấy lòng bàn tay m.á.u thịt be bét, hắn nhíu mày nói:
“Ngươi về viện xử lý vết thương đi.”
“Nhưng ở tiền viện vẫn còn nhiều phu nhân...”
“Giao cho ta xử lý, ngươi cứ yên tâm về trước đi.” Trọng Khê Ngọ ngắt lời, buông tay ta rồi đứng dậy, bước ra ngoài.
Ta vội vàng nói:
“Cung tiễn Hoàng thượng.”
Sau khi Trọng Khê Ngọ rời đi, ta lau mồ hôi lạnh trên trán. Ngân Hạnh thấy vậy vội vàng bước tới đỡ ta, nhưng ta đẩy nàng ra, bước tới chỗ Hoa Nhung Chu vẫn đang nằm trên đất, dùng tay lành lặn đỡ hắn ngồi dậy:
“Ngươi không sao chứ?”
Với một chưởng của Trọng Dạ Lan trong cơn thịnh nộ, sức mạnh tự nhiên không thể khinh thường. Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Nhung Chu, ta lo lắng hỏi.
“Ta không sao... xin lỗi, Vương phi.”
Đứa trẻ ngốc này, có phải đang nghĩ mình đã không giúp được ta không?
Nghe giọng hắn còn chút sức lực, ta mới an tâm, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt tối sầm của hắn, nói:
“Không, ngươi đã làm rất tốt rồi. Mau đi tìm đại phu xem qua đi.”
Hoa Nhung Chu cúi đầu, không nói gì. Ta cũng đứng dậy, trở về viện.
Về tới viện, Ngân Hạnh vội vã mang thuốc trị thương tới. Ta ngồi xuống ghế, không dám nhìn vào lòng bàn tay của mình.
“Nô tỳ thỉnh an Hoàng thượng.”
Lúc này, từ ngoài viện vọng vào tiếng của nha hoàn. Ta chưa kịp phản ứng, đã thấy bóng dáng áo trắng như trăng của Trọng Khê Ngọ bước vào.
Hắn rất tự nhiên tiến tới bên Ngân Hạnh, nói:
“Để ta làm cho.”
Ngân Hạnh ngoan ngoãn giao thuốc và kim bạc cho hắn.
“Hoàng thượng...”
“Yên tâm, người ở tiền viện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, họ đang rời phủ.” Trọng Khê Ngọ ngắt lời ta, đưa tay ra. Ta theo bản năng rụt tay lại.
“Hoàng thượng, vẫn nên để Ngân Hạnh làm thì hơn.” Ta đáp.
Trọng Khê Ngọ vươn tay dài, kéo lấy tay trái của ta:
“Ngươi không tin trẫm sao?”
“Không phải, chỉ là chuyện này dường như không hợp lễ...” Ta nói được một nửa, liền hít sâu một hơi, đau đến nỗi không nói tiếp được.
“Không ai biết ta tới viện của ngươi. Hơn nữa, chuyện giữa chúng ta còn nhiều điều không hợp lễ hơn, ngươi lại để ý làm gì?” Trọng Khê Ngọ bình thản đáp.