Tẩy Phấn Son - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-01-23 10:48:46
Lượt xem: 516

Trong cung của Thái hậu hôm nay bất ngờ yên ắng. Hoặc là ta tới đúng lúc ít người, hoặc là...bà ấy đã cố ý đuổi hết người khác đi để đợi ta.

 

Sau khi hành lễ nghiêm chỉnh, ta mới ngồi xuống. Thái hậu mỉm cười, không biểu hiện chút khác thường:

 

“Nghe nói mấy ngày nay ngươi đều ru rú trong Tấn Vương phủ, không bước ra ngoài?”

 

Ta gật đầu đáp lời, Thái hậu tiếp tục:

 

“Như vậy là không ổn. Ngươi giờ đã là Tấn Vương phi, không nên tự giam mình trong viện, mà phải thường xuyên giao thiệp với các vị phu nhân trong kinh thành. Chủ mẫu của một phủ, giao thiệp là điều không thể thiếu.”

 

Ta mỉm cười trả lời: “Thần thiếp đã hiểu.”

 

Thấy thái độ ta không mấy để tâm, Thái hậu nhíu mày, giọng nghiêm nghị hơn:

 

“Đừng coi đó là chuyện nhỏ. Trước đây, trong buổi yến tiệc tiếp đón, Lan nhi đã làm ra chuyện như vậy. Ngươi nên lưu tâm, làm vợ chồng, cảm tình và ân tình có thể phai nhạt dần, nhưng quyền hành trong tay mình phải giữ thật chắc mới mong lâu dài.”

 

Ta ngây người một lúc. Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Thái hậu, lời dạy bảo này khiến bà trong thoáng chốc trông giống hệt Hoa phu nhân.

 

Hậu cung là nơi kỵ nhất để lộ tâm tư, nhưng Thái hậu, người đã trải qua bao trận cung đấu, vẫn có thể thẳng thắn bộc lộ suy nghĩ với ta. Điều này cho thấy bà thực sự coi ta là người nhà.

 

Mũi ta cay cay, nếu như ta thật sự yêu thương Trọng Dạ Lan, có lẽ ta sẽ lắng nghe lời bà mà toàn tâm toàn ý bảo vệ hạnh phúc của mình.

 

Khi ta còn đang phân vân, liệu có nên liều lĩnh bày tỏ lòng mình, thử xem Thái hậu có đứng về phía ta hay không, thì bà lại lên tiếng:

 

“Hôm đó, nha hoàn đó tên là Mục Dao, phải không? Ngươi định xử trí thế nào?”

 

Ta chần chừ một lúc, quyết định không mạo hiểm:

 

“Nếu Vương gia thích, thần thiếp đương nhiên phải thuận theo ý ngài ấy.”

 

Thái hậu thở dài, giọng nặng nề hơn:

Hồng Trần Vô Định

 

“Vậy Tấn Vương phủ ngươicũng phải quản cho tốt. Không thể để một nha hoàn tùy tiện trèo lên giường chủ tử.”

 

“Mục Dao không phải người như thế.” Ta phản xạ đáp lại.

 

Vầng hào quang nữ chính của Mục Dao, ta sao không biết. Với tính cách của Thái hậu, sau này nếu bà tiếp xúc với Mục Dao, chắc chắn sẽ không ghét bỏ nàng ta. Vậy nên, lúc này ta nói vài lời tốt cho nàng ta, để sau này nàng không nghĩ ta từng bôi xấu nàng trước mặt Thái hậu.

 

Thấy ánh mắt không tán thành của Thái hậu, ta vẫn kiên trì nói:

 

“Thái hậu nương nương không biết, nhưng theo những gì thần thiếp được biết, Mục Dao chưa từng chủ động quyến rũ Vương gia. Sau này, nếu mẫu hậu có cơ hội gặp Mục Dao, sẽ không nghĩ như bây giờ nữa.”

 

Thái hậu không nhắc thêm về Mục Dao, nhưng vẫn ngạc nhiên hỏi:

 

“Tính tình ngươi dạo này sao lại trở nên…yếu đuối như vậy?”

 

Không phải ta yếu đuối, chỉ là đã biết trước kết cục, ta không muốn tranh đoạt mà thôi.

 

Thấy ta im lặng, Thái hậu tưởng ta đang ấm ức, liền nói tiếp:

 

“Hôm đó, ngươi vì Lan nhi mà suýt mất mạng, lần này nó thật quá đáng. Ngươi là người được rước về đàng hoàng, theo tình theo lý thì nó không nên như vậy. Nếu ngươi ngại mở lời, để ta nhắc nhở nó thay ngươi.”

 

“Mẫu hậu.” Ta ngẩng đầu lên, khẽ nhếch môi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tay-phan-son/chuong-36.html.]

 

“Con làm gì để trở thành Tấn Vương phi, chẳng lẽ mẫu hậu không rõ?”

 

Thái hậu tuy biết rõ sự thật rằng Hoa Thiển đã dùng thủ đoạn để gả cho Trọng Dạ Lan, nhưng vì thấy trước đây Trọng Dạ Lan quá cố chấp nên bà chưa từng nhắc đến. Nay bị ta nói thẳng ra như vậy, khuôn mặt Thái hậu thoáng lộ vẻ ngượng ngùng.

 

“Ngươi đừng đánh trống lảng, ta đang nói chuyện về nha hoàn kia.”

 

Ánh mắt ta sáng lên, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, con muốn cầu xin người một thánh chỉ.”

 

“Là chuyện gì?” Thái hậu nheo mắt hỏi.

 

“Xin mẫu hậu ban thánh chỉ phong Mục Dao làm… trắc phi của Tấn Vương”

 

Thái hậu nhìn thẳng vào ta, chậm rãi hỏi: “Ngươi nói thật lòng sao?””

 

Ta không hề né tránh, đáp lại: “Vâng, là thật.”

 

Hai bên im lặng đối diện hồi lâu, cuối cùng Thái hậu thở dài nhượng bộ: “Được rồi, ta sẽ theo ý ngươi. Ta sẽ nói với Hoàng thượng, ngày mai sẽ phái công công đến tuyên chỉ.”

 

“Đa tạ mẫu hậu.” Ta đứng lên, quỳ xuống hành lễ, lòng cảm kích chân thành.

 

Thái hậu tuy không hiểu ta có âm mưu gì, nhưng vẫn chấp nhận lời thỉnh cầu của ta. Điều này cho thấy những nỗ lực của ta suốt thời gian qua không phải vô ích, Thái hậu cuối cùng đã bớt nghi ngờ ta hơn.

 

Trên đường rời khỏi hoàng cung, xe ngựa vừa đi được một khắc, bỗng có giọng nói quen thuộc vang lên chắn đường:

 

“Phía trước có phải là Tấn Vương phi?”

 

Quả nhiên, ta vẫn không trốn thoát được. Vũ Sóc Mạc này thật quá cố chấp!

 

Ta ra hiệu ngăn Hoa Nhung Chu đang định tiến lên đuổi người, ta vén rèm xe, nhìn kẻ ngồi trên lưng ngựa, nhàn nhạt hỏi: “Không biết Đại hoàng tử có việc gì chỉ giáo?”

 

Vũ Sóc Mạc thúc ngựa tiến lại gần, nói: “Tấn Vương phi đúng là bận rộn thật. Ta đã gửi không ít thiệp mời, sao không thấy Vương phi đáp lại?”

 

“Đại hoàng tử nói đùa, ta chỉ là một phụ nhân nơi hậu viện, hẹn gặp hoàng tử là điều không hợp lễ nghi. Có việc gì xin hoàng tử trực tiếp tìm Tấn Vương.” Ta không kiêu ngạo cũng không khúm núm đáp lời, nói xong liền buông rèm xe xuống, không muốn dây dưa nhiều.

 

Hắn lại đưa tay giữ rèm xe, nghiêng người đến gần, nói: “Ngươi và ta tất nhiên có chuyện để nói, chẳng hạn như về nha hoàn trong Tấn Vương phủ kia.”

 

Vũ Sóc Mạc này thật quá cố chấp! Sao hắn dám chắc ta nhất định sẽ hợp tác với hắn? Chỉ vì mâu thuẫn giữa Hoa Thiển và Mục Dao trước đây sao?

 

“Ta không hiểu ý Đại hoàng tử, là nha hoàn nào?” Ta cố tình làm ra vẻ ngây ngô.

 

Vũ Sóc Mạc nhếch môi, không mấy để ý đến thái độ lạnh nhạt của ta, chỉ khẽ nhướng mày:

 

“Mục Dao.”

 

“Thì ra hoàng tử đang nói về nàng ấy.” Ta giả vờ bừng tỉnh, điềm nhiên nói: “Hoàng tử có lẽ chưa biết, tháng tới nàng ấy sẽ trở thành... trắc phi của Tấn Vương.”

 

Nhìn vẻ mặt tối sầm lại của hắn, ta vẫn giữ nụ cười tươi rói.

 

“Tấn Vương phi quả thực rộng lượng.” Giọng hắn đầy mỉa mai.

 

Ta bị lời hắn khích cho nảy chút tức giận. Không hợp tác được thì lật mặt, đây là loại người gì chứ?

 

“Đại hoàng tử, thay vì phí thời gian và tâm sức ở đây, ngài nên dành sự chú ý cho nàng ấy. Dù sao, quyền quyết định nằm trong tay nàng ấy. Nếu nàng ấy có tình ý với ngài, sao lại để ngài phải đơn phương nỗ lực thế này?” Ta mỉa mai đáp.

Loading...