Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-08-23 09:35:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian Ôn tiểu nghỉ, Kiêu Vương là rõ nhất.

Hiện tại, phụ nữ Ôn tiểu mua về Bá Tước phủ cũng Kiêu Vương mua chuộc. Trước khi Ôn tiểu về Bá Tước phủ, Kiêu Vương cũng tính toán xong thời gian, sai truyền lời cho cô , bảo cô nhân lúc Ôn tiểu về phủ, tìm một cơ hội để nó mục đích mà Trần thị đưa cô phủ là để dụ dỗ nó.

Tuy trong sân của Trần thị của Kiêu Vương, nhưng trong đám hạ nhân việc vặt phía . Hễ Ôn tiểu về đến, sẽ lập tức báo cho cô , cho nên Ôn tiểu mới thể trùng hợp gặp và Lưu tam quản gia mật hội.

Lúc Ôn tiểu sắp về đến phủ, truyền lời cho cô , cô cũng vội vàng âm thầm hẹn Lưu tam quản gia.

Kiêu Vương cũng khác gì tính kế Ôn tiểu . sớm còn là một chính nhân quân tử thẹn với lương tâm nữa. Muốn Ôn tiểu còn nhận giặc , cũng còn con đường sai lầm, sự kiên nhẫn để từ từ hướng dẫn, nên mới dùng thủ đoạn .

Và sự kiên nhẫn từ từ hướng dẫn đó của dành cho Ôn Nhuyễn. Vì Ôn tiểu của Ôn Nhuyễn, mới tay giúp đỡ. Việc giúp đỡ nên tay thế nào, đó cũng là quyết định của . Hơn nữa, đầu óc của Ôn tiểu coi là thông minh, điển hình là loại bán còn giúp đếm tiền, khó để phát hiện tính kế.

Lại Ôn tiểu về đến sân của , thấy phụ nữ mang về thần sắc vội vã rời khỏi sân, nó cũng liền theo.

Trùng hợp đến thái quá chính là, phụ nữ tìm Lưu tam quản gia.

Ôn tiểu trốn , thế tử ở trong phủ, một tháng mới nghỉ nửa ngày, đợi đến lúc nó từ Tiêu Phòng Doanh , còn cần hai tháng nữa. Cô thực sự khó mà dụ dỗ , bằng để cô về nhà thăm nhà.

Lưu tam quản gia , đầu tiên là quát mắng cô vài câu, đó trấn an: “Phu nhân sẽ cho phép, ngươi cứ nghỉ ngơi , bằng hãy nghĩ cách thế nào để nhân lúc nghỉ nửa ngày đó mà dụ dỗ thế tử, cho nó còn tâm trí ở Tiêu Phòng Doanh nữa, sớm rời khỏi Tiêu Phòng Doanh, lôi kéo của nó, cho nó thể dính những thói hư tật như ăn chơi cờ bạc. Tư cách thừa kế tước vị của nó tuy còn, nhưng dù vẫn là con vợ cả của Văn Đức Bá tước phủ. Ngươi nếu nâng lên quý , cũng vẫn thể ăn sung mặc sướng.”

Ôn tiểu trốn ở ngoài nhà, hai chữ “phu nhân”, đồng tử co , tràn đầy kinh ngạc.

Hai nhiều lời, câu nào cũng mang theo hai chữ phu nhân, cho tâm trạng Ôn tiểu trăm mối ngổn ngang.

Đợi Lưu tam quản gia từ sân hẻo lánh , Ôn tiểu cũng theo đến sân của Trần thị, nhà của mẫu .

Ôn tiểu chỉ là tâm cơ thôi, chứ là ngốc. Tuy Lưu tam quản gia và Trần thị gì, nhưng chỉ cần là ngốc đều thể đoán chuyện với phụ nữ .

Thái độ của Trần thị gần đây quả thật đổi nhiều. Ôn tiểu tuy phát hiện, nhưng đó là nuôi nấng nó mười năm, cho nên nó nghĩ sâu. hôm nay thể khiến nó nghĩ sâu.

Ôn Nhuyễn thấy ánh mắt ảm đạm của Ôn tiểu , cảm xúc cũng là cô đơn, trong lòng dáng vẻ của nó với Thập Thất đều là giả vờ.

Ôn Nhuyễn một mặt may mắn Ngạn ca nhi cuối cùng cũng thấu bộ mặt thật của Trần thị, nhưng một mặt khác là đau lòng cho nó.

Tuy đau lòng, nhưng vẫn d.a.o sắc chặt đay rối, để nó Trần thị tiếp tục lừa gạt. Cho nên khi suy nghĩ, nàng mới hỏi nó: “Trước đây mỗi chuyện gì, phụ đều là quở trách, đó là vẻ mặt thất vọng, là vì ?”

Ôn tiểu cúi đầu xuống, vẻ mặt bi thương vài phần chột : “Vì tiến thủ, chỉ ăn chơi.”

“Mỗi phạm sai lầm, mẫu đều ở một bên khuyên phụ , nhưng phụ cũng vì thế mà nguôi giận, ngược càng ngày càng tức giận?” Ôn Nhuyễn từ từ dẫn dắt nó hoài nghi những hành động của Trần thị trong mấy năm nay.

Ôn tiểu , khẽ nhíu mày. Qua lời nhắc nhở của Ôn Nhuyễn, Ôn tiểu chậm rãi hồi tưởng mỗi phụ trách mắng, mỗi Trần thị đều sẽ ở một bên khuyên phụ .

Khi đó Ôn tiểu chỉ nghĩ Trần thị là một lòng bảo vệ nó, nhưng bây giờ cẩn thận hồi tưởng , hành động của bà càng giống như đang châm ngòi thổi gió…

Nhìn thấy sắc mặt Ôn tiểu càng thêm trầm, Ôn Nhuyễn liền lúc nó và Trần thị thật sự hiềm khích, vả là loại bao giờ thể hàn gắn .

Hồi lâu , Ôn tiểu mới mơ màng ngẩng đầu về phía Ôn Nhuyễn: “Trưởng tỷ chuyện ?”

Ôn Nhuyễn gật đầu.

“… Tại đây tỷ ?”

Ôn Nhuyễn bất đắc dĩ : “Trước đây tin ?”

Ôn tiểu nghẹn lời, quả thật, nó sẽ tin. Đã từng mặt nó Trần thị cố ý nuôi nó thành một kẻ vô dụng, nó tức giận đến mức dạy dỗ đó một trận. Nếu lúc đó trưởng tỷ ở bên tai nó Trần thị ý đồ , nó chỉ sẽ nghĩ trưởng tỷ đa nghi. hôm nay sự thật bày mắt, thể nghi ngờ!

“Bây giờ một ít , đơn giản là sẽ hết cho .”

Ôn tiểu ngơ ngác nàng.

“Nhiều năm như , kế chỉ một mục đích, đó là nuôi phế , cho phụ thất vọng về , dâng sớ lên triều đình phế bỏ tư cách thừa kế tước vị của , để con trai của bà kế thừa. Lúc đó còn nhỏ, tự nhiên cái gì là đúng cái gì là sai, liền cẩn thận ở một bên dạy dỗ . Có lẽ kế dụng tâm của , vì cho gả nhà cao sang, liền tìm cách hại . Có một Ngô Thịnh đến phủ, lẻn khuê phòng của .”

Ôn tiểu , trợn to mắt.

“Khi đó Nguyệt Thanh trở về lấy đồ, thấy bóng dáng của , liền vội vã chạy đến báo cho đang định về sân. Ta lớn mật đoán bà hủy hoại danh dự của , để thể gả cho Ngô Thịnh. Sau đó về phòng, tiên cho Nguyệt Thanh trở về, đó hô to trộm, mới dọa chạy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-89.html.]

Cũng là khi đó, Ôn Nhuyễn nảy ý nghĩ táo bạo và hoang đường… tính kế Kiêu Vương.

Nghe Ôn Nhuyễn , Ôn tiểu nhớ tin tức một thời gian , là Ngô Thịnh ở nơi công cộng hủy hoại danh dự của Kiêu Vương phi, Kiêu Vương đá một chân, đến nỗi bây giờ vẫn còn giường. Khi đó Ôn tiểu chỉ nghĩ là vì ái mộ trưởng tỷ của , nhưng ôm mỹ nhân về mới thể hoang đường như , nhưng bây giờ ngay từ đầu mục đích trong sáng!

Sắc mặt Ôn tiểu trở nên vô cùng khó coi.

“Trưởng tỷ tại cho ! Nếu tên Ngô Thịnh đó bẩn thỉu như , còn coi là biểu , nhất định sẽ đánh cho cả đời ngóc đầu lên !”

Nhìn thấy em trai lòng đầy căm phẫn, Ôn Nhuyễn cảm thấy vui mừng. Nàng khẽ mỉm , dịu dàng : “Bây giờ cũng muộn, trưởng tỷ hy vọng thể bản lĩnh gì to tát, chỉ hy vọng tiến bộ.”

Ôn tiểu bỗng nhiên dậy, hai tay nắm thành quyền, dứt khoát : “Từ nay về , kiên quyết sẽ để cho bà bất kỳ cơ hội nào để hãm hại và trưởng tỷ!”

Ôn Nhuyễn kéo nó xuống, thực tế hỏi: “Đệ bây giờ chỉ cái danh hiệu thế tử, văn võ đều , bất kỳ quan giai nào, thanh danh càng . Đệ bây giờ nếu đối đầu với bà , đó chính là bất hiếu. Không chỉ thế, và phụ càng thêm xa cách, lâu dần, mục đích của kế vẫn thể đạt .”

Châm ngòi ly gián chẳng là sở trường của Trần thị . Khi Ngạn ca nhi và phụ thật sự xa cách, châm ngòi vài , thì phụ vốn quan tâm đến chuyện hậu trạch võ đoán, thật sự sẽ hủy bỏ tư cách kế thừa tước vị của Ngạn ca nhi. Dù chỉ cần một tội danh bất hiếu là đủ .

Ôn tiểu cắn răng, hồi lâu mới bình tĩnh : “Vậy nên gì bây giờ?”

cũng chỉ mới mười bốn tuổi, cũng từng trải qua sóng to gió lớn gì, sống một cuộc sống thuận lợi hơn mười bốn năm, bỗng nhiên gặp chuyện như thế , Ôn tiểu thể hoảng sợ, bất an.

Ôn Nhuyễn vỗ vỗ vai nó an ủi, thấp giọng : “Đệ một khi chống đối kế, đó chính là cho bà cơ hội thừa nước đục thả câu. Cho nên cứ coi như chuyện gì xảy , cùng phụ hòa thuận. Dù thế nào nữa, cũng thể xa cách với phụ , chỉ cần ở mặt phụ thể hiện . Đợi đến ngày kế yên nữa, tự nhiên sẽ lộ sơ hở.”

, nhưng sợ kiềm chế …” Có lẽ là tự bao nhiêu cân lượng, cho nên Ôn tiểu nửa điểm tự tin.

Ôn Nhuyễn nhẹ nhàng thở , thầm may mắn nó vẫn còn chút tự , cũng may mắn nó còn chút ưu điểm như .

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

“Đệ đừng hoảng sợ, bây giờ ở Tiêu Phòng Doanh, nửa tháng mới thể về một , chỉ cần kiềm chế trong thời gian đó là .”

Nửa năm huấn luyện tân binh của Ôn tiểu còn hai tháng nữa mới kết thúc, cho nên cũng cần lo lắng mỗi ngày ở Bá Tước phủ lượn lờ. Huống hồ Kiêu Vương còn là đô chỉ huy sứ của Tiêu Phòng Doanh, để Ôn tiểu trong doanh trại tiếp tục thao luyện, nhiều cách.

“Trưởng tỷ hy vọng sống , đừng trúng quỷ kế của bà . Bây giờ thấy rõ bộ mặt thật của bà , trưởng tỷ cũng vui mừng.”

Nghe , hốc mắt Ôn tiểu một nữa đỏ lên.

Ôn Nhuyễn cho Nguyệt Thanh lui xuống, đó : “Ở đây ngoài, nếu , thì cứ .”

Tuy ở Tiêu Phòng Doanh vài tháng, chỉ thể cường tráng hơn nhiều, mà tâm trí cũng rèn luyện trở nên trưởng thành hơn. vài tháng , nó vẫn còn là một công tử ca ăn chờ chết, sống qua ngày. Biến cố như , thể chịu đựng ?

Nghe trưởng tỷ bảo , một chút cũng kiềm chế , liền thật sự lên, nhào lòng Ôn Nhuyễn như một đứa trẻ vài tuổi.

“Trưởng tỷ, nữa …” Nói đến đây, nó gào lên.

Lúc ba tuổi, nó cái gì là sinh tử, ký ức về ruột cũng mơ hồ. Đợi đến lúc bốn năm tuổi, Trần thị trở thành mẫu của nó, nó tự nhiên là vui mừng khôn xiết. Gọi là mẫu gần mười năm, thế mà chỉ hại nó!

Người từng nghĩ là với nhất, hại sâu nhất, thể đau lòng.

Ôn Nhuyễn em trai , cũng theo đỏ hốc mắt. Ôn Nhuyễn đối với ruột của vẫn còn ấn tượng, nhớ chuyện khi còn nhỏ, nàng cũng theo lên.

Lúc Kiêu Vương đến sảnh bên thì liền thấy hai chị em đang ôm đầu rống, tức khắc cảm thấy chút đau đầu. Bất chấp họ cái gì, tiến lên trực tiếp xách Ôn tiểu khỏi lòng Ôn Nhuyễn, sa sầm mặt : “Muốn thì tự cưới một vợ cùng , đây là vợ của bổn vương.”

Động tác và lời của Kiêu Vương cho hai chị em vốn đang thống khổ tức khắc ngừng , đều kinh ngạc về phía .

Kiêu Vương buông Ôn tiểu , ôm Ôn Nhuyễn lòng, ôn tồn dỗ dành: “Đừng , nếu thằng em trai của nàng còn tiến bộ, bổn vương sẽ thao luyện cho nó thế nào là tiến bộ.”

Ôn tiểu : …

Ôn tiểu tức khắc còn chút tâm tư đau buồn nào nữa, đáy lòng chỉ một suy nghĩ — khốn kiếp!

Đây còn là tỷ phu của nó !

Vô tình như !

Không! Chỉ là vô tình với nó, còn đối với trưởng tỷ của nó là… nổi da gà!

Ai thể tưởng tượng đàn ông chiến trường như chiến thần, ở Tiêu Phòng Doanh như Diêm Vương, ở nhà là một chồng miệng đầy lời ngon tiếng ngọt với vợ!

Loading...