Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-08-23 07:02:14
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Nhuyễn lạnh nhạt với Kiêu Vương nửa tháng. Từ khi tiễn vợ chồng Tống Lang, mỗi sáng sớm Kiêu Vương đều cầm cây trường thương màu đen oai phong lẫm liệt của đến sân của nàng để luyện võ.

Cả vương phủ đều là của , luyện ở thì luyện ở đó. Ôn Nhuyễn cũng tự quản , liền cũng coi như thấy.

Một hai ngày thì còn , nhưng ngày nào cũng , mỗi ngày nàng mới dậy, bên ngoài bắt đầu tiếng gió vù vù, lơ cũng khó.

Ôn Nhuyễn bàn trang điểm, hai nha chải tóc cho nàng. Lúc Nguyệt Thanh bưng nước trong phòng, lẩm bẩm với Ôn Nhuyễn: “Vương phi, điện hạ đang luyện võ ở bên ngoài, trông thật tuấn khí phách, mấy nha đứa nào cũng đến ngẩn cả , việc cũng nữa.”

Ôn Nhuyễn giọng điệu nhàn nhạt : “Các nàng xem thì cứ xem, ngươi đừng để ý đến họ, cứ để họ xem.”

Chải tóc xong, Ôn Nhuyễn liền dậy, đến cửa sổ, đẩy hé một cánh, ngước mắt ngoài sân.

Ngoài sân, chỉ thấy Kiêu Vương mặc một bộ đồ luyện công màu đen. Dáng vốn cao ráo, sự tôn lên của bộ đồ đen chỉ càng thêm thẳng tắp mà còn thêm phần dương cương.

Chàng hai tay nắm cây trường thương màu đen ánh lên tia lạnh, vung lên múa lượn như nước chảy mây trôi. Lại thêm vốn trai, thật sự bắt mắt, một cái là nỡ rời mắt.

như Kiêu Vương nghĩ, Ôn Nhuyễn chính là ham mê sắc . Tục ngữ câu nam yêu dịu dàng, nữ yêu tuấn tú, , ai mà thích ngắm thêm vài ? Huống chi đây còn là chồng hai đời của nàng, ngủ cùng bao nhiêu đêm, bộ n.g.ự.c lớp áo đen của cường tráng thế nào, vòng eo rắn chắc , nàng là rõ nhất.

Đời Kiêu Vương trông vẻ rám nắng, đời lẽ là vì đôi chân còn nguyên, chất độc trong cũng thấm sâu, trải qua nhiều biến cố, tư thế oai hùng dường như còn hơn cả lúc Ôn Nhuyễn đầu gặp .

Gần đây nàng luôn mơ, mơ thấy chuyện của ở đời , cho nên ngay cả đầu tiên hai gặp mặt cũng trở nên sâu sắc hơn.

Rõ ràng hành động mỗi sáng sớm luyện võ trong sân của giống như màn xòe đuôi của con công đực để tán tỉnh, nhưng vẫn nhịn mà ngắm thêm vài .

Thấy Ôn Nhuyễn chớp mắt, Nguyệt Thanh ở bên cạnh liền thêm mắm thêm muối: “Nam tử tuấn dương cương như điện hạ, khắp kinh đô cũng tìm thứ hai. Vương phi nếu còn trở về chủ viện, mấy nha tà tâm , gan sẽ càng ngày càng lớn.”

Ôn Nhuyễn , ánh mắt ngoài cổng vòm của sân, chỉ thấy vài nha lén lút trốn ở đó, trộm trong. Ánh mắt Ôn Nhuyễn rơi xuống Kiêu Vương đang tỏa khí chất dương cương trong sân, nháy mắt cảm thấy chói mắt vô cùng.

Nàng đóng sập cửa sổ , sa sầm mặt một câu: “Chàng thích một con công đực, thì cứ để .”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Nguyệt Thanh Ôn Nhuyễn ví Kiêu Vương như công đực, suýt nữa cắn lưỡi. Cô bé thầm đoán Kiêu Vương rốt cuộc chuyện gì, đến nỗi vương phi vốn thích so đo với khác cũng chọc cho nông nỗi .

điện hạ chẳng là để lấy lòng vương phi , điện hạ hao tổn tâm huyết như , trong lòng cũng là nhớ đến vương phi.”

Ôn Nhuyễn liếc cánh cửa sổ đóng chặt, tâm tư cũng chút rối bời.

Trước đây dù là diễn kịch, đối với nàng cũng đến thể chê . Huống hồ, ban đầu nàng cũng là diễn kịch, nhưng về là thật lòng. Bình tĩnh suy nghĩ, nàng cho một cơ hội giải thích nào, đúng là chút bá đạo.

Trầm tư nửa ngày, vẫn cảm thấy nên tiếp tục quan sát một thời gian nữa hãy kết luận.

Sau đó, nàng cho hai nha khác lui , về phía Nguyệt Thanh, hỏi: “Gần đây bên chủ viện những ai đang hầu hạ?”

Nguyệt Thanh ghé gần, thấp giọng : “Vương gia bảo quản sự điều những thường ngày hầu hạ ở chủ viện đến Mai viện để hầu hạ vương phi. Cho nên quản sự cũng sắp xếp đến chủ viện hầu hạ, mà trong những nhiều kẻ tâm tư bất chính.”

Ôn Nhuyễn nhẩm mấy chữ “tâm tư bất chính”, hỏi: “Thế nào là tâm tư bất chính?”

Nguyệt Thanh hề khoa trương, cũng che giấu, thành thật trả lời: “Đứa nào đứa nấy mặt mày tô son trát phấn, tuy là mùa hè, nhưng ăn mặc cũng quá kỳ cục, còn ngày nào cũng lượn lờ mặt điện hạ!”

“Trong phủ phát đồng phục mùa hè thống nhất , ăn mặc kỳ cục?”

Nguyệt Thanh oán giận : “Eo thắt đến nhỏ xíu thì thôi , cổ áo cũng trễ hơn khác, cúi một cái là lộ cả mảng thịt trắng nõn, thật đúng là chút liêm sỉ nào.”

Bây giờ Kiêu Vương đang thánh sủng, vương phi đang mang thai, lúc cãi dọn ở riêng. Những kẻ lòng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng tự nhiên đều nắm lấy cơ hội , âm thầm dùng thủ đoạn để trèo lên giường của Kiêu Vương.

Nghe xong lời của Nguyệt Thanh, đáy lòng Ôn Nhuyễn chút phẫn nộ, thật đúng là diễm phúc cạn. Nếu thật sự nhân lúc mà nạp một mới, thì đời nàng sẽ bao giờ về!

Vì là mùa hè, Ôn Nhuyễn thường xuyên khỏi phòng cho thoáng, cho nên Kiêu Vương mới thể ngắm nàng thêm vài . Thấy sắc mặt nàng hồng hào, trong lòng tuy nhiều phiền muộn, nhưng cũng thể yên tâm ngoài việc.

Bây giờ Ôn Nhuyễn ở cùng phòng với Kiêu Vương, tự nhiên cũng ngủ ít . Buổi tối ngủ , thể đến phòng bên cạnh tìm , liền cũng chỉ thể đến Tiêu Phòng Doanh, ngày qua ngày khác, đêm nào cũng .

Kiêu Vương ngày nào cũng như thế, thì chịu , nhưng đám ở Tiêu Phòng Doanh thật sự gian nan.

Ai cũng chịu nổi một Kiêu Vương ngày càng chấp nhận một hạt cát trong mắt. Mấy chục thiếu niên tiểu tướng sĩ Kiêu Vương tự chỉ đạo càng cảm thấy như sống trong địa ngục nước sôi lửa bỏng, đều cảm thấy Kiêu Vương bình thường, cho nên liền tốn công hỏi thăm.

Sau khi hỏi thăm, mới hóa là vợ chồng cãi , Kiêu Vương còn là lạnh nhạt một chiều, cho nên một đám thiếu niên liền xúi giục Ôn tiểu dỗ dành trưởng tỷ của .

Ôn tiểu nửa tháng nghỉ nửa ngày, về Bá Tước phủ, ngược đến Kiêu Vương phủ .

Ôn Nhuyễn tin em trai đến, cũng cho chuẩn kha khá thức ăn để chiêu đãi.

Ôn tiểu thấy Ôn Nhuyễn liền lóc thảm thiết, trực tiếp Ôn Nhuyễn ngây , còn tưởng nó ở Tiêu Phòng Doanh ai bắt nạt.

“Tỷ tỷ ơi, tỷ đừng giận tỷ phu nữa ?!”

Một lời của nó thốt , Ôn Nhuyễn liền hiểu, nó đến để cầu tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-82.html.]

Ôn Nhuyễn sa sầm mặt : “Tỷ phu của bảo đến ?”

Ôn tiểu lắc đầu quầy quậy: “Không tỷ phu bảo đến, là tự đến. Bây giờ bộ các ở Tiêu Phòng Doanh đều đặt hy vọng !”

Ôn Nhuyễn hiểu nó gì, nhíu mày hỏi: “Cái gì gọi là đều đặt hy vọng ?”

Ôn tiểu khổ sở : “Từ lúc tỷ thèm để ý đến tỷ phu, tỷ phu liền như sống nữa, ban ngày hành hạ , buổi tối cũng hành hạ . Trước đây tướng sĩ hộ thành doanh tinh nhuệ hơn tướng sĩ Tiêu Phòng Doanh, nhưng bây giờ năng lực của tướng sĩ Tiêu Phòng Doanh đều ép cho vượt cả hộ thành doanh. Cứ như nữa, từng đứa một đều sẽ mệt chết.”

Ôn Nhuyễn trừng nó một cái, : “Tỷ phu của công tư phân minh.”

Ôn tiểu hành hạ thảm: …

Đây còn là tiếng ? Người ở Tiêu Phòng Doanh sắp hành cho điên , thế mà còn gọi là công tư phân minh?!

Trong lòng thầm nghĩ dù là cãi , cũng quên cho chồng , đôi vợ chồng cũng thật hành hạ khác!

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ phu vì ngủ mà nửa đêm đến Tiêu Phòng Doanh dẫn tuần tra ? Bây giờ trị an bộ kinh đô đều đến kỳ lạ, đoán mấy tên trộm hành động ban đêm chắc hơn nửa tháng việc .”

Ôn Nhuyễn , mày càng nhíu chặt hơn.

Chàng buổi tối tuần tra, ban ngày sáng sớm đến đây múa thương, chẳng lẽ đều ngủ ?

Chàng đây là đang giở trò khổ nhục kế ?

Dù là khổ nhục kế, nhưng cứ như , thể chịu nổi ?

Ôn tiểu tiếp tục lóc: “Tỷ tỷ ơi, thời buổi đàn ông như tỷ phu, một lên lầu xanh uống rượu hoa, hai nạp thị, ba còn vợ lạnh nhạt cũng tức giận, ở Đại Khải cũng mấy . Tỷ cứ ầm ĩ như khác gì dọn chỗ cho mấy con hồ ly tinh đó, lỡ như tỷ phu tỷ hành hạ đến nản lòng, tỷ đây!”

Những lời , khác nhưng dám , chỉ Ôn tiểu dám mặt Ôn Nhuyễn, câu nào cũng trúng tim đen.

Ôn Nhuyễn khẽ siết chặt tay, tâm tư trầm xuống. Phải , nếu bây giờ Kiêu Vương đối với nàng vài phần thật lòng, nàng ầm ĩ như , vài phần thật lòng đó lẽ cũng còn nữa.

“Hơn nữa, tỷ cũng vì đứa cháu đời của mà tính toán một phen chứ. Nếu tỷ cứ tiếp tục như , vương phủ mới, con nhỏ, đợi đến lúc cháu sinh , tỷ phu thương nó, nó ở trong phủ mà sống ?”

Ôn Nhuyễn sờ sờ cái bụng nhô lên, những lời em trai nàng hiểu, chỉ là nàng ép nghĩ đến. Bây giờ thẳng , nghĩ cũng .

Ôn tiểu cầu xin: “Tỷ tỷ, đừng giận nữa ?”

Ôn Nhuyễn dường như nhận điều gì đó, ngẩng mắt về phía Ôn tiểu , khẽ nheo mắt, hỏi: “Những lời đều là ai dạy ?”

Ôn tiểu : “Tự nhiên là do tự .”

“Đệ tuy tiến bộ, nhưng cái đầu của thể nghĩ những lời khuyên ?” Em trai thế nào, dù hiểu hết, cũng hiểu bảy tám phần.

Ôn tiểu trừng mắt: “Trong mắt trưởng tỷ, chẳng lẽ đầu óc như ?!”

Ôn Nhuyễn do dự gật đầu.

Ôn tiểu : …

Tỷ nữa !

“Nếu trưởng tỷ còn hòa hảo với điện hạ, chỉ sợ đám ở Tiêu Phòng Doanh dồn đến đường cùng, sẽ trút hết cảm xúc khó chịu lên . Đến lúc đó ở Tiêu Phòng Doanh nơi nương tựa, trưởng tỷ nỡ lòng nào thấy bắt nạt ?”

Ôn Nhuyễn im lặng hồi lâu, bất đắc dĩ : “Đệ về , cũng đừng lải nhải nữa, để suy nghĩ kỹ.”

Ôn tiểu khuyên một phen, mới từ trong vương phủ rời .

Từ vương phủ về, Ôn tiểu trong lòng chút thấp thỏm. Thầm đoán chắc hết những lời tỷ phu dặn chứ? Lại để lộ chứ?

Người bảo Ôn tiểu những lời chính là Kiêu Vương. Tự nhiên, lúc bảo em vợ , Kiêu Vương cũng mang theo uy hiếp. Chàng nếu phát hiện, huấn luyện của nó sẽ tăng gấp đôi, nếu thuận lợi, huấn luyện vẫn như cũ.

Tuy chút lợi ích nào, Ôn tiểu vẫn , bởi vì kết cục của việc là tiếp tục hành hạ. Trước đây Kiêu Vương chỉ cách hai ngày chỉ đạo nó một vài canh giờ, nhưng hôm nay, là đêm nào cũng chỉ đạo một hai canh giờ!

Nó là bằng xương bằng thịt, bằng sắt, thể chịu nổi?! Người thảm nhất bộ Tiêu Phòng Doanh ai khác, là nó!

Bi thảm nhất là nó rõ ràng hành hạ thảm nhất, dám một câu về Kiêu Vương mặt trưởng tỷ. Chỉ sợ , quan hệ của hai vợ chồng , nó sẽ trở thành kẻ thù của tỷ phu và bộ Tiêu Phòng Doanh!

Đắc tội nổi, đắc tội nổi.

………………

Buổi tối, Kiêu Vương và Lôi Trận ở tửu lầu uống đến say mèm, đỡ về.

Nguyệt Thanh vội vã phòng của Ôn Nhuyễn, thấp giọng mặt nàng: “Vương phi, một nha tên Hồng Nghê bưng nước phòng của điện hạ, ở lâu vẫn thấy .”

Ôn Nhuyễn dậy, lạnh mặt, trầm giọng : “Lấy dây thừng gậy gộc, mang theo mấy bà v.ú sức lực lớn, cùng trở về chủ viện.”

Loading...