Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-08-23 07:02:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gia đình Tống Lang dự định ở kinh thành gần hai tháng. Ôn tiểu vẫn luôn ưa Thập Thất, liền nảy sinh lòng xa, ở mặt Thập Thất khoe khoang Tiêu Phòng Doanh thế nào, nếu Thập Thất kinh nghiệm tuần tra ban đêm ở Tắc Châu, thì ở Tiêu Phòng Doanh nhất định cũng thể hữu dụng, bằng cũng năn nỉ Kiêu Vương xem thể đó rèn luyện hai tháng .
Thập Thất tuy ưa Ôn tiểu , nhưng khi Ôn tiểu trở về Tiêu Phòng Doanh, nó nhất thời cũng thấy nhàm chán, suy nghĩ mấy ngày liền thật sự cảm thấy nên tìm một nơi để rèn luyện.
Cha nó đến hộ thành doanh, vốn định mang nó theo, nhưng Thập Thất vốn sợ cha quản thúc chặt chẽ, thể dễ dàng đồng ý? Cho nên nó mới thấp thỏm cầu xin Kiêu Vương, thầm nghĩ nếu Tiêu Phòng Doanh thì đến hộ thành doanh cũng muộn. Vốn chỉ mang tâm lý may rủi cầu xin, ngờ Kiêu Vương đồng ý thật.
Ôn Nhuyễn chuyện , cảm thấy quá mức tùy tiện, liền lo lắng Kiêu Vương cứ lạm dụng chức quyền như sẽ trấn áp binh lính bên , cũng sẽ khác dị nghị.
Sau khi Ôn Nhuyễn những lo lắng với Kiêu Vương, liền với nàng: “Chiến công của bổn vương là thật, nửa điểm giả dối. Không giống những kẻ dựa quan hệ để thăng tiến ở kinh đô, tự nhiên cũng sẽ vì cho vài Tiêu Phòng Doanh mà nắm điểm yếu.”
Có lời , Ôn Nhuyễn cũng bớt vài phần lo lắng.
Thập Thất cũng thuận lợi Tiêu Phòng Doanh rèn luyện. Ôn tiểu ở Tiêu Phòng Doanh mới hơn hai tháng hành hạ đến lột mấy lớp da. Lòng của nó cũng để Thập Thất nếm thử mùi vị hành hạ , nhưng ai ngờ, ngay ngày đầu tiên Thập Thất Tiêu Phòng Doanh, giấc mộng hão huyền của Ôn tiểu tan biến.
Thập Thất tuy trông xinh , nhưng quyền cước của nó khi đánh thì là quyền nào quyền nấy thấm da thịt. Ngay ngày đầu tiên đến Tiêu Phòng Doanh, ở giáo trường đám thiếu niên binh chế nhạo trông giống đàn bà, Kiêu Vương liền khoanh tay đó : “E rằng tất cả các ngươi cũng bằng nó. Nếu cảm thấy lời bổn vương sai, cứ lên so tài thử xem.”
Thập Thất chút võ công, lúc ở Tắc Châu, Kiêu Vương cũng thỉnh thoảng thấy nó luyện quyền trong phủ, tự nhiên cũng chút hiểu .
Đám thiếu niên binh phần lớn đều là tuổi trẻ hiếu thắng, nghĩ rằng đánh một tiểu công tử trắng trẻo mập mạp, liền mang tâm lý trêu chọc lên so tài với Thập Thất. Ai ngờ từng đứa một đều giống như Ôn tiểu đây, đánh cho ngã sấp mặt, hồi lâu dậy nổi.
Trong chốc lát, đám thiếu niên binh đều cảm thấy sỉ nhục, từng đứa càng thêm hăng hái tiến tới, mà Thập Thất cũng tức khắc trở thành đại ca của đám thiếu niên binh .
Thấy , Ôn tiểu hận đến ngứa răng, càng纏着 Kiêu Vương dạy võ công cho . Nó phiền đến mức Kiêu Vương hết cả kiên nhẫn, thầm nghĩ nếu Ôn tiểu là của đứa bé đời của , chắc chắn ném nó vũng bùn trong doanh trại ngâm ba ngày ba đêm !
Dạy một đứa cũng là dạy, dạy một đám cũng là dạy, liền tập hợp mấy chục thiếu niên binh mới tuyển một chỗ, thầy dạy học.
Hành động của Kiêu Vương trực tiếp Ôn tiểu lật cả bình giấm. Đây là tỷ phu của nó, là do nó khổ sở cầu xin, đến cuối cùng biến thành cùng hưởng lợi? Cũng may tỷ phu ưu ái nó, cứ hai ngày một buổi tối một chỉ điểm cho nó một phen, sự bất bình cũng liền còn nữa.
Nghe chuyện em trai mình纏着 Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn đến chảy cả nước mắt. May mà là em trai, em gái, nếu cứ纏着 tỷ phu của như , thì chị em cũng nữa.
Ôn tiểu ở Tiêu Phòng Doanh tiến bộ như , Ôn Nhuyễn tự nhiên là vui mừng, chỉ mong nó thể ngày càng tiến bộ.
Dưỡng thai trong phủ, gì vui, như thể qua lâu mới mong đến ngày đại hôn của Doanh Doanh và Ấp Vương. Vì sắp đến đại hôn của Ấp Vương, hoàng đế cũng cho vợ chồng Tống Lang ăn xong tiệc rượu hãy trở về.
Chỉ để vợ chồng Tống Lang trở về, nhưng bắt con trai duy nhất của Tống Lang ở kinh đô thêm một thời gian. Dụng ý trong đó, khác cũng rõ ràng.
Có lẽ là chuyện Nguyên Khải tạo phản lòng nghi ngờ của hoàng đế tăng thêm, cho nên mới vòng vo bắt Tống Lang để con trai kinh đô con tin, để ông tận tâm tận lực xử lý những công việc còn ở Tắc Châu.
Vì Thập Thất giữ kinh đô, nên khi Tống đại phu nhân đến thăm Ôn Nhuyễn cũng buồn rười rượi.
Bà cầm khăn lau nước mắt : “Thập Thất lớn như mà từng rời nhà xa thế , cũng Hoàng thượng giữ nó ở kinh đô bao lâu.”
Hoàng thượng mở lời giữ , Thập Thất chắc chắn ở , ai thể đổi .
Ôn Nhuyễn liền an ủi bà: “Bà đừng lo lắng, ở kinh đô còn đây. Ta sớm coi Thập Thất như em trai ruột, ai mà dám bắt nạt nó, sẽ mặt nó, chỗ dựa cho nó. Lễ tết cũng bảo nó đến Kiêu Vương phủ, sẽ để nó thành một đứa trẻ nơi nương tựa.”
Tống đại phu nhân , nhất thời vô cùng cảm kích: “Vương phi thể quan tâm Thập Thất, , cũng nên cảm tạ vương phi thế nào…”
Ôn Nhuyễn khẽ mỉm , kéo tay bà, dịu dàng : “Ta và điện hạ lúc ở Tắc Châu phiền bà và Tống tổng binh hồi lâu. Hơn nữa, và Nhàn tỷ tỷ hợp ý , cũng là tri kỷ, những lời cảm ơn thành khách sáo.”
Vì Ôn Nhuyễn sẽ chăm sóc Thập Thất, Tống đại phu nhân mới vơi chút sầu muộn. Vì tin tưởng Ôn Nhuyễn, bà cũng lo lắng Ôn Nhuyễn chỉ lời khách sáo.
Sau khi chuyện một lúc lâu, bà cho mang lễ vật chuẩn lên.
Bà mang một cái bình nhỏ đến, : “Đây là loại hương trầm thủy mà vương phi từng là thơm lúc ở Tắc Châu. Có lẽ là điện hạ thích, xin thêm một ít. Ta nghĩ lúc cũng dùng gần hết, liền nhờ trưởng của tốn chút công sức tìm ở Tây Vực một ít mang đến kinh đô. Nguyên bản còn sợ kịp, ngờ vẫn thể đưa cho vương phi lúc ở kinh đô.”
Lời của Tống đại phu nhân Ôn Nhuyễn ngẩn . Nàng đây ở Tắc Châu cũng chỉ xin đại phu nhân chia cho một ít thôi, Kiêu Vương khi nào xin thêm?
Vả cũng thấy từng đốt loại hương . Vì mùi hương dễ ngửi, Ôn Nhuyễn cũng thích, tự nhiên phân biệt là mùi gì.
Ôn Nhuyễn cũng hỏi những nghi hoặc trong lòng, thu tâm tư, nhạt : “Làm phiền Nhàn tỷ tỷ quá, còn cố tình tìm loại hương đến.”
Tống đại phu nhân dặn dò: “Nàng bây giờ đang mang thai, nhất là đừng dùng, đợi sinh con xong hãy thỉnh thoảng đốt một , thể giảm bớt mệt mỏi.”
Ôn Nhuyễn nhận lấy hương, đợi Tống đại phu nhân , Ôn Nhuyễn liếc lọ hương, lòng trầm xuống.
Loại hương sản xuất ở Tây Vực, khó tìm như , tất nhiên là quý. Nghĩ Kiêu Vương mặt dày xin, mà cũng với nàng một tiếng, càng thấy dùng qua một . Tuy chỉ là một loại hương, nhưng vì trong lòng chút cảm giác lạ lùng, cảm thấy dường như đang giấu nàng điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-77.html.]
Trong lòng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy gì to tát, dù xin mà cho nàng , cũng hẳn là cố ý lừa dối.
Ôn Nhuyễn nghĩ thông suốt, cũng còn vướng bận chuyện , chỉ bảo Nguyệt Thanh cất hương .
Thai của Ôn Nhuyễn dần định, thái y cũng thể ngoài dạo, chỉ cần cẩn thận một chút là . Cho nên đại hôn của Ấp Vương và Doanh Doanh, Ôn Nhuyễn vẫn thể đến uống một ly mừng.
Mấy ngày , khi Doanh Doanh gặp Ấp Vương đến tìm Ôn Nhuyễn. Ôn Nhuyễn liền hỏi cô bé hài lòng với vị phu quân tương lai . Vừa hỏi một câu Doanh Doanh từ một cục bột trắng nõn nà hổ thành một cục bột màu đỏ, đáng yêu vô cùng.
Hôm nay là ngày đại hôn của họ, Ôn Nhuyễn liền theo Kiêu Vương cùng đến Ấp Vương phủ chúc mừng.
Kiêu Vương cẩn thận đỡ Ôn Nhuyễn xuống xe ngựa, lặp những lời dặn xe: “Hôm nay đông, nàng xem ngũ mắt xong, thì cứ yên ở bàn nữ quyến. Bổn vương cũng sẽ dặn Tống đại phu nhân trông chừng nàng.”
Ôn Nhuyễn cảm thấy tai sắp đến chai cả . Suốt quãng đường từ Kiêu Vương phủ đến Ấp Vương phủ cứ lải nhải, rõ ràng là cảm thấy nàng chính là một bà bầu thích gây chuyện, khiến bớt lo.
Ôn Nhuyễn gần đây ăn uống ngon miệng lắm, lải nhải như , nhất thời chút kiên nhẫn, liền : “Điện hạ nếu còn dặn dò nữa, tối nay khi về, sẽ về Mai viện ngủ.”
Kiêu Vương há miệng định gì đó, nghĩ cũng ngậm miệng.
Được , , tính tình của nàng đúng là do chiều hư . ai bảo nàng đang mang thai, mà đứa bé là của , thì chỉ thể chiều thôi.
Đến Ấp Vương phủ, Ấp Vương đang đón khách. Thấy vợ chồng Kiêu Vương, liền tiến lên chào: “Tam ca, tam tẩu.”
Ấp Vương kém Kiêu Vương sáu tuổi, hai là , trông chút giống cũng lạ. Vả Kiêu Vương tuấn tú, Ấp Vương tự nhiên cũng kém, là một nam tử sáng sủa tuấn dật, cũng khó trách Doanh Doanh vui mừng.
Đây là Ôn Nhuyễn gặp Ấp Vương hai tháng kể từ ở sân mã cầu. Ở đây cũng tiện lời cảm ơn, chỉ mỉm : “Chúc mừng đại hôn của . Doanh Doanh là tỷ của , cưới nó, nếu bắt nạt nó, nhất định tha cho .”
Ôn Nhuyễn cũng Ấp Vương là thế nào, nhưng cảm giác mang là một tính tình trong sáng.
Ấp Vương : “Tẩu tử cứ yên tâm, nhất định sẽ đối xử với nàng .”
Nghĩ đến cô nương mềm mại đó, ý trong mắt Ấp Vương sâu hơn một chút.
Ôn Nhuyễn thấy , liền cảm thấy Ấp Vương cũng thật lòng yêu thích Doanh Doanh, tự nhiên cũng yên tâm hơn nhiều. Đời cũng nhiều đổi, ai cũng sẽ xảy chuyện gì. Vả nàng cũng đổi cuộc hôn nhân , càng tư cách gì đổi nhân duyên của Doanh Doanh, chỉ mong Doanh Doanh thể sống .
Vào phủ , Kiêu Vương liền đưa Ôn Nhuyễn đến bên cạnh Tống đại phu nhân: “Hôm nay đông, phiền bà trông chừng nàng một chút.”
Tống đại phu nhân gật đầu: “Tự nhiên .”
Sau đó Kiêu Vương liền mấy võ tướng giao tình khá kéo uống rượu, trong lúc đó còn yên tâm đầu mấy .
Tống đại phu nhân thấy , đường xem tân nương liền nàng: “Điện hạ thật đúng là đặt vương phi ở trong lòng, mới xa một lúc mà lưu luyến rời như .”
Ôn Nhuyễn bĩu môi : “Chàng chẳng qua chỉ là vì đứa bé trong bụng mới căng thẳng như thôi.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Nghĩ đến đây, trong lòng chút vui. Lúc còn loại vì con mà coi thường vợ, nhưng hôm nay nàng thấy, vị trí của đứa bé trong lòng sớm vượt xa nàng .
Tống đại phu nhân nhạo một tiếng: “Sao còn ghen với cả con nữa, vương phi và điện hạ ân ái đến mức đỏ cả mắt.”
Đi sân trong, vẫn đông. Ôn Nhuyễn từ xa thấy Phó Cẩn Ngọc ôn nhuận và Lôi Trận dương cương đang gốc cây.
Nghĩ hai đều thiết với Kiêu Vương, Phó Cẩn Ngọc là nửa trưởng của , nàng liền định cùng Tống đại phu nhân tiến lên chào một tiếng hãy đến phòng tân nương.
Vừa đến gần, liền thấy Phó Cẩn Ngọc với Lôi Trận: “Tuy đây cảm tạ , nhưng gia mẫu lúc ở Tắc Châu, là vì thế tử phong tỏa đường khỏi Tắc Châu, mới hạ quan thoát một kiếp, nên gì cũng mời thế tử qua phủ uống vài chén rượu.”
Lôi Trận và Phó Cẩn Ngọc đều nửa lưng về phía Ôn Nhuyễn, cho nên đều nhận nàng đang tới.
Lôi Trận gãi gãi đầu : “Chuyện qua lâu , vả lúc đó cũng phong tỏa đường, là Kiêu Vương bảo ngày đó phong tỏa đường. Ngươi tạ, thì tạ điện hạ .”
Nghe , bước chân Ôn Nhuyễn khẽ dừng .
Phó Cẩn Ngọc : “Mời điện hạ qua phủ , hơn nữa điện hạ cũng để khác là do sai phong tỏa đường, cho nên hạ quan mới là do thế tử phong tỏa.”
“Được , dù cũng chỉ là uống vài chén rượu. đến nay vẫn kinh ngạc là Kiêu Vương lúc như thể , đúng ngày tuyết lở bảo phong tỏa đường, nếu hôm nay ngươi thể bình an vô sự cùng ở đây chuyện phiếm.”
Lúc , Ôn Nhuyễn nhẹ giọng : “Hóa , phong tỏa đường đó là ý của điện hạ .”
Nghe thấy giọng , hai đều , về phía Ôn Nhuyễn đang lưng họ.