Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 72
Cập nhật lúc: 2025-08-23 07:02:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ ngày suýt nữa sảy thai đó, Kiêu Vương còn cẩn thận hơn cả Ôn Nhuyễn.
Trước đây thể đến Tiêu Phòng Doanh thì sẽ , bây giờ hễ cần đến, liền ở trong phủ, cả, ngày ngày ở bên cạnh dỗ dành nàng.
Về chuyện của Thấm Dương huyện chúa, Kiêu Vương cũng giấu nàng, kể bộ.
Lúc đầu Ôn Nhuyễn hết trừng mắt , hủy hoại trong sạch của một nữ tử là quá thất đức. Ôn Nhuyễn thai, quả thực đổi vẻ dịu dàng đây. Không là vì khối thịt trong bụng, là vì Kiêu Vương cưng chiều , khi tự tin, tính tình nhỏ nhen của nàng cũng bộc lộ .
Kiêu Vương đột nhiên cảm thán trách oan Triệu thái y, Ôn Nhuyễn đây đúng là hiền dịu thật.
Chàng bất đắc dĩ thở dài một , kiên nhẫn giải thích với nàng: “Không thật sự để tên tử tù đó chạm nàng , chỉ là nàng tuyệt vọng với bổn vương thôi.”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ôn Nhuyễn , mới nghĩ sai, nhưng khỏi kỳ quái: “ nàng si mê điện hạ suốt năm năm, thể dễ dàng từ bỏ như ?”
Phương Trường Đình chậm rãi phân tích cho nàng : “Trước nàng ái mộ bổn vương là vì bổn vương cứu nàng , trong lòng nàng , cảm thấy bổn vương vĩ đại, là một hùng nên mới si mê. Nếu , thì bổn vương sẽ phá hỏng hình tượng hùng trong mắt nàng , dập tắt sự si mê của nàng .”
Nghe Kiêu Vương , Ôn Nhuyễn cũng thấy vài phần đạo lý. , dập tắt hy vọng của nàng , thứ nhất là để ngăn cái đầu óc bốc đồng của nàng Hoàng hậu lợi dụng, thứ hai cũng lỡ dở hôn sự của nàng nữa.
“Bổn vương cho nàng ba ngày, hôm qua nàng vội vã rời khỏi kinh đô, lẽ cũng dám đến kinh đô nữa.”
Về việc tại Thấm Dương huyện chúa mất tích, đến bây giờ kinh đô vẫn một lời giải thích chính xác nào. Hoàng hậu dù tâm tạt nước bẩn lên nàng, nhưng bất kỳ căn cứ nào, Thấm Dương huyện chúa cũng chịu chỉ và xác nhận, nên cũng đành chịu.
Thực dù Thấm Dương huyện chúa thật sự là nàng bắt cóc nàng , chỉ sợ hủy hoại danh dự cũng chỉ nàng mà thôi.
“Lần , may mà Ấp Vương, nên mới để cho âm mưu của Hoàng hậu và Thấm Dương huyện chúa thành công.”
Kiêu Vương tâm tư khẽ đổi, đối với hành động của lão ngũ, vẫn nghĩ , nhưng cứ đề phòng .
Trong lúc Ôn Nhuyễn đang nên cảm ơn Ấp Vương thế nào, thì Kiêu Vương sa sầm mặt : “Dù là chuyện bên ngoài trong phủ, nàng đều đừng để ý, cứ dưỡng thai cho . À , còn hôn sự của nha của nàng nữa, cũng hoãn một chút .”
Biết nàng bỏ xuống nha đó, mới cố tình dặn dò.
Ôn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Thiếp , chuyện nặng nhẹ, sẽ điện hạ an tâm.”
Kiêu Vương , gì ngẩng đầu lên xà nhà. Mỗi nàng ngoan ngoãn chừng mực như , trong lòng ngược càng bất an, chỉ sợ đây là sự yên tĩnh cơn bão, lúc đề phòng nhất sẽ cho một tiếng sấm lớn.
Ôn Nhuyễn vì an tâm dưỡng thai từ chối lời mời, nhưng cũng thật trùng hợp, gia đình Tống Lang đến kinh đô.
Và Ôn Nhuyễn cũng với Kiêu Vương, bảo cho Ngạn ca nhi nghỉ vài ngày, để Ngạn ca nhi dẫn Thập Thất chơi loanh quanh trong kinh đô.
Ôn Nhuyễn Trần thị vẫn từ bỏ ý định nhét sân của Ngạn ca nhi đầy mười lăm tuổi. Bà tìm từ chỗ môi giới, và hai “ngựa gầy” mười lăm mười sáu tuổi cũng chính là hai của đời . Bây giờ Ngạn ca nhi ở Tiêu Phòng Doanh, nghỉ phép ít, Trần thị cũng cơ hội tay. Giờ đây Ngạn ca nhi vài ngày rảnh rỗi, Trần thị tự nhiên sẽ hành động.
Vì giường dưỡng thai, , cũng tiện gặp Thập Thất, nên ngày thứ hai khi gia đình Tống Lang đến kinh đô, nàng cho gửi thiệp mời đến Tống đại phu nhân, mời bà qua phủ trò chuyện.
Gặp Tống đại phu nhân mấy tháng xa cách, Ôn Nhuyễn tự nhiên là vui mừng khôn xiết.
Thai của Ôn Nhuyễn vẫn định, Kiêu Vương cũng chỉ lén với Thái hậu một chút, Thái hậu cũng để lộ , chỉ cho mang nhiều đồ bổ đến vương phủ. Cho nên chuyện Ôn Nhuyễn thai vẫn truyền ngoài, Tống đại phu nhân càng .
Thấy Ôn Nhuyễn giường, Tống đại phu nhân vẻ mặt quan tâm: “Đây là ?”
Ôn Nhuyễn nhỏ giọng thai, chỉ giải thích đơn giản là thể suy yếu, giường dưỡng.
Tống đại phu nhân thai, mặt mày hớn hở: “Vậy thì quá . Ta còn nhớ lúc ở Tắc Châu, vương phi và điện hạ còn viên phòng, thế mà mới về kinh đô bao lâu mang .”
Vì hai lúc ở Tắc Châu cũng nảy sinh tình cảm, nên Tống đại phu nhân cũng dám trêu chọc.
Ôn Nhuyễn bà , nhớ hai ngày hoang đường lúc mới về kinh đô, tức khắc mặt nóng bừng, vội : “Còn hổ mà nữa, lúc ở Tắc Châu nếu bà với một đống chuyện đó, suy nghĩ lung tung, đến nỗi…” Lời đến đây thì dừng , dám tiếp.
“Đến nỗi cái gì?” Tống đại phu nhân nàng nửa chừng, lập tức hứng thú.
Ôn Nhuyễn ngậm chặt miệng. Sao nàng thể dám chuyện lúc nghi ngờ Kiêu Vương thể giao hợp chứ!
Thấy nàng chịu , Tống đại phu nhân cũng ép nữa, chỉ nheo mắt : “Vậy là lúc trả cái hộp gỗ đó, là vì còn viên phòng, nên da mặt mỏng đây mà.”
Ôn Nhuyễn thành hôn đầy một năm, da mặt tất nhiên bằng Tống đại phu nhân con trai sắp lấy vợ. Bị cho đỏ mặt tía tai, một hồi lâu, nàng mới sang chuyện đắn.
Ôn Nhuyễn kể cho bà chuyện bẩn thỉu của nhà đẻ , tiện thể cũng luôn chuyện nhờ Thập Thất giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-72.html.]
Tống đại phu nhân xong, vẻ mặt kinh ngạc.
“Mẹ kế của vương phi âm thầm tìm di nương cho thế tử đầy mười lăm tuổi !?”
Con trai cũng trạc tuổi , vẫn còn là một đứa trẻ con, bà thể kinh ngạc . Nếu ai ở tuổi của Thập Thất mà xúi giục tìm nha đầu thông phòng cho nó, bà tức giận đến mức thể xé nát miệng đó.
“Ta cảm thấy kế của sẽ nhân lúc Ngạn ca nhi rảnh rỗi, tìm cơ hội đưa mấy ‘ngựa gầy’ nhan sắc xinh đó đến mặt nó. Nếu cho cố tình theo dõi, bà chắc chắn sẽ hành động. Vả ý để Ngạn ca nhi bộ mặt thật của bà kế đó, cho nên chỉ thể lấy cớ để Thập Thất chơi cùng mà cho Ngạn ca nhi nghỉ phép, mới thể kế của lơi là cảnh giác. Thập Thất cũng mới mười mấy tuổi, kế của tự nhiên sẽ quá để ý. Thập Thất là đứa lanh lợi, chắc chắn thể tùy cơ ứng biến.”
Ôn Nhuyễn nhớ , đời Trần thị cố tình cho dẫn Ngạn ca nhi đến mặt một “ngựa gầy” đang bán chôn , xúi giục Ngạn ca nhi mua đó phủ hạ nhân.
Ôn tiểu cũng liền mang về, lúc đầu cũng ý nghĩ gì. Chỉ là “ngựa gầy” đó huấn luyện bài bản, một đứa trẻ con như Ôn tiểu thể là đối thủ của nàng , nên nàng trêu chọc đến phân biệt nam bắc. Cuối cùng, Ôn tiểu gặp một cô nương ép bán thanh lâu, cũng mua về. Hai liên thủ với , Ôn tiểu cũng coi như xong đời.
Sau Ôn Nhuyễn tức chịu nổi, điều tra lai lịch của hai đó, mới họ đều là do Trần thị tìm đến. lúc đó, mỗi lời nàng , Ôn tiểu đều lọt tai.
Bây giờ cần vạch trần bộ mặt của Trần thị khi nó mang về.
“Được, khi về sẽ dặn dò Thập Thất. Thập Thất tuy trông ngây ngô, nhưng trong lòng lanh lợi lắm.” Tống đại phu nhân cũng sảng khoái, chút từ chối.
Được đồng ý, Ôn Nhuyễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng hỏi: “À , , các vị ở kinh đô bao lâu?”
Tống đại phu nhân trả lời: “Khoảng một tháng, nhưng thời gian cụ thể còn xem Hoàng thượng sắp xếp thế nào.”
Ôn Nhuyễn kéo tay bà, : “Vậy lúc ở kinh đô, thường xuyên đến chuyện với nhé, sắp buồn c.h.ế.t .”
Phải giường dưỡng thai, ngày tháng tất nhiên sẽ nhàm chán. Văn Tịch tiện đến, cũng chỉ Tô Doanh Doanh đến trò chuyện với nàng. gần đây cha nàng thăng chức Binh Bộ thượng thư, cũng nhiều quý quyến gửi thiệp mời đến Tô gia. Tô đại phu nhân cũng thường mang Doanh Doanh ngoài dự tiệc, dù Doanh Doanh tâm đến chuyện với nàng, cũng khó mới thể đến một .
Hơn nữa Kiêu Vương thường ở trong phủ, cũng cho nàng động việc trong phủ, nàng buồn đến phát hoảng.
“Ta ở kinh đô với mấy vị phu nhân quan lớn đó cũng gì để . Vương phi thể để đến, tự nhiên là nhất. Chỉ là đáng tiếc Thập Thất đứa trẻ đó còn đòi gặp vương phi, lẽ cũng gặp .”
Vì cũng gặp Thập Thất, thiếu niên thanh tú dễ mến , Ôn Nhuyễn vội : “Nằm giường dưỡng thai chứ là thể xuống giường. Thái y , thỉnh thoảng vẫn cần khỏi phòng dạo một chút. Đợi vài ngày nữa, sẽ mời các vị đến cùng ăn một bữa cơm.”
………………
Đến tối, khi Kiêu Vương trở về, Ôn Nhuyễn liền ý tưởng của .
Kiêu Vương cởi giáp trụ liếc nàng, khẽ hừ một tiếng: “Bổn vương nàng thể ngoan ngoãn lời , miệng thì lời, nhưng cuối cùng vẫn gì thì nấy.”
Ôn Nhuyễn chút chột : “Chuyện cần lo lắng, bây giờ việc trong phủ Thôi ma ma và Nguyệt Thanh, còn quản sự xử lý. Một bữa tiệc nhỏ thế họ tự nhiên thể lo liệu , chỉ là gặp tiểu Thập Thất thôi.”
Cởi bỏ giáp trụ , đến mép giường, hai tay khoanh ngực, sa sầm mặt : “Ở mặt bổn vương gặp một đàn ông khác, nàng thể .”
Ôn Nhuyễn che miệng “phụt” : “Thập Thất là đàn ông, nó còn tròn mười lăm tuổi, cùng lắm chỉ là một tiểu nam nhân thôi.”
“Thằng nhóc đó rốt cuộc gì , đến nỗi nàng tâm tâm niệm niệm như ?” Phương Trường Đình nhíu mày suy nghĩ, Thập Thất trông như con gái, mặt mũi non nớt, thật sự chỗ nào đáng khen.
Kiêu Vương hỏi, Ôn Nhuyễn bỗng chút ngượng ngùng : “Thập Thất trông mà…”
Kiêu Vương: …
Nàng ngày ngày cũng , trong mắt nàng, rốt cuộc là thế nào. Chẳng lẽ cũng là dỗ thôi ?
“Điện hạ rốt cuộc đồng ý ?” Ôn Nhuyễn lộ vẻ mặt lấy lòng, đôi mắt liên tục chớp chớp .
Phương Trường Đình : “Dù cũng chỉ là một thằng nhóc thích, gì mà gặp, nàng còn bằng ở yên trong phòng dưỡng thai.”
Vừa chịu đồng ý, Ôn Nhuyễn lập tức bĩu môi, cũng tiếp tục nài nỉ, lưng về phía xuống.
Ôn tiểu nương tử cả một buổi tối lạnh mặt với Kiêu Vương, một chút sắc mặt nào. Chàng chuyện, nàng cũng thèm trả lời. Sợ nàng giận dỗi hại đến , thể đồng ý.
Được đồng ý, Ôn Nhuyễn đổi sắc mặt cực nhanh, ôm mặt hôn vài cái, toe toét : “Quả nhiên vẫn là điện hạ nhất.”
Kiêu Vương im lặng.
Lúc theo ý nàng thì lạnh mặt, theo ý nàng mới nhất. Lúc là ai sẽ an tâm, thế thì một chút cũng an tâm!
Cái miệng của nàng, thật sự là một con quỷ lừa , còn trông mong nàng thể thật sự bớt lo nữa!