Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 71

Cập nhật lúc: 2025-08-23 07:02:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lại đến cách Kiêu Vương dọa nạt Thấm Dương, thực cũng đơn giản. Đó là đập tan ảo tưởng của nàng về , một cách chút nương tay.

Khi tạt nước nàng tỉnh , cũng là lúc một tên tử tù hôi hám, mẩy cáu bẩn đưa tới. Chàng sẽ dùng chính thủ đoạn bẩn thỉu mà nàng định dùng hôm nay để đối xử với nàng , hủy hoại trong sạch của nàng .

Khi tên tử tù cố tình thả mật thất, Thấm Dương huyện chúa gần như sụp đổ. Nàng la hét rằng chính Hoàng hậu sai , lóc rằng sai , xin hãy tha cho .

Thấy mục đích đạt , Kiêu Vương mới cho lôi tên tử tù .

Dù tên tử tù đó căn bản chạm một sợi tóc của Thấm Dương huyện chúa, nhưng ánh mắt nàng Kiêu Vương còn si mê nữa, chỉ còn nỗi sợ hãi vô tận.

Cách hành xử của Kiêu Vương đời thù tất báo. Như câu với Ôn Nhuyễn đoạn đầu đài, nếu kiếp , nhất định sẽ nhẫn nhịn đến mức uất ức như .

Chàng lạnh lùng Thấm Dương huyện chúa đang sợ hãi run lẩy bẩy, thản nhiên : “Tối nay, bổn vương sẽ cho đưa ngươi về hành cung, cho ngươi ba ngày để cút về Hoài Khánh. Nếu Hoàng hậu gặp, ngươi cứ cáo ốm. Nếu ngươi gặp bà , bà chắc chắn sẽ ngươi khai . Đến lúc đó, cần bổn vương tay, bà cũng sẽ ngầm phái g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ ngốc lợi dụng như ngươi.”

Nói xong câu đó, đầu , rời khỏi mật thất âm u.

Vừa khỏi mật thất, đến sân , liền Nguyệt Thanh báo vương phi nôn mửa ngừng, còn thấy đỏ, lòng lập tức run lên, đôi mắt nheo : “Có ý gì?”

Nguyệt Thanh vội la lên: “Vương phi thai, thấy đỏ, thái y …”

Chưa dứt lời, Nguyệt Thanh chỉ cảm thấy như một cơn gió lướt qua, ngẩng mắt lên, mặt nào còn bóng dáng Kiêu Vương?

…………

Ôn Nhuyễn đầu óc choáng váng, còn nôn ngừng. Thay một bộ quần áo khác, nàng mới phát hiện chút máu. Sau khi Triệu thái y đến, dấu hiệu sảy thai, nàng nhất thời kinh hoàng òa lên.

Kiêu Vương chạy về, còn phòng thấy tiếng của nàng từ bên ngoài. Nghe tiếng đó, tim Kiêu Vương thắt . Chàng hít sâu một mới đẩy cửa bước .

Triệu thái y thấy Kiêu Vương, vội vàng hành lễ. Kiêu Vương để ý đến ông, thẳng qua, xuống giường. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch còn giọt m.á.u của Ôn Nhuyễn, thấy nàng đến mặt mày tèm lem, tim nhói lên một cái.

Chàng kéo nàng lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng ôn tồn dỗ dành: “Đừng sợ, bổn vương ở đây.”

Ôn Nhuyễn tựa vai Kiêu Vương, thút thít , nghẹn ngào : “Điện hạ, đều là do ngốc.”

Phương Trường Đình , cảm thấy mắt chút khô khốc, tựa như cát bay , hốc mắt hoe đỏ. Chàng thấp giọng an ủi nàng: “Sau chúng sẽ còn con, coi như…”

Nghe đến đây, Ôn Nhuyễn quên cả , vội đưa tay bịt miệng , giọng nức nở: “Điện hạ hiểu lầm .”

Phương Trường Đình xong, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

Triệu thái y phía lập tức giải thích: “Đứa bé vẫn còn, vẫn còn ạ.”

Ánh mắt Phương Trường Đình dần chuyển sang kinh ngạc. Chàng Ôn Nhuyễn, dường như đang chờ câu trả lời của nàng. Đợi đến khi Ôn Nhuyễn gật đầu, bỗng ôm chầm lấy nàng.

“May quá, may quá.” Giọng khàn , giấu sự kích động.

Đời duyên với con cái, cứ ngỡ đời cũng . Vừa , trong khoảnh khắc nghĩ rằng đứa bé giữ , tim như d.a.o đ.â.m một nhát, nhưng dáng vẻ đau khổ của Ôn Nhuyễn, càng nỡ.

May quá, may quá, ông trời đối với tệ!

Ôn Nhuyễn cảm thấy nếu nàng sớm cho Kiêu Vương, thì động thai khí, nên nàng mới là do ngốc, ngờ Kiêu Vương hiểu lầm. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng , vốn là an ủi nàng, giờ thành nàng an ủi .

Triệu thái y hai vợ chồng ôm , nhất thời nghĩ đến những gian khổ mà họ cùng trải qua, mắt cũng chút khô khốc. Ông , lén lau vài giọt nước mắt già nua.

Hồi lâu , Kiêu Vương mới hít một thật sâu, nén sự激动 dâng trào trong lòng. Tuy tâm tình bình , nhưng vẫn ôm chặt Ôn Nhuyễn buông.

Sau đó, về phía Triệu thái y, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì ?”

“Cái khó lắm…” Triệu thái y chút ngập ngừng.

Phương Trường Đình hiểu ý, liền cho hạ nhân trong phòng lui .

“Ngươi thể .”

Triệu thái y suy nghĩ một chút : “Dựa theo kỳ kinh trễ của vương phi, đứa bé hơn một tháng. Ba tháng đầu của thai kỳ cần hết sức chú ý. Việc thấy đỏ cho thấy dấu hiệu dọa sảy. Hai tháng tới, vương phi nhất nên giường nghỉ ngơi, chờ thai định hãy .”

Nghe xong lời của Triệu thái y, Ôn Nhuyễn ôm eo Kiêu Vương càng chặt hơn.

Phương Trường Đình vỗ về an ủi nàng, hỏi: “Tại như ?”

Triệu thái y: “Có ăn thứ gì, là ngửi thứ gì ạ?”

Triệu thái y hỏi, hai vợ chồng đều nghĩ đến mùi hương trong lều trại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-71.html.]

Sắc mặt Phương Trường Đình bỗng trầm xuống: “Là tình hương.”

Hai chữ “tình hương” thốt , Ôn Nhuyễn và Triệu thái y đều kinh ngạc về phía . Lúc ở trong lều, Kiêu Vương vẫn cho Ôn Nhuyễn thứ hương đó là thứ bẩn thỉu gì.

“Hôm nay ở sân mã cầu, Hoàng hậu và Thấm Dương tính kế bổn vương, trong lều đốt tình hương, mà vương phi về lều , ngửi một lúc lâu. Lại thêm đường về vương phủ cũng chút xóc nảy.” Nói đến cuối cùng, tay Phương Trường Đình dần siết chặt.

Mấy ngày nay nàng cứ trong khỏe, thấy sắc mặt nàng hồng hào, ăn nhiều hơn thường ngày nửa bát cơm, chỉ nghĩ là nàng chiều , chứ từng nghĩ đến việc nàng thai. Nếu cẩn thận hơn một chút, lẽ phát hiện , cũng sẽ đến mức đồng ý tổ chức cái trận thi đấu mã cầu c.h.ế.t tiệt đó!

Nghĩ đến đây, Kiêu Vương ghi thêm một món nợ với vị Hoàng hậu đề nghị tổ chức thi đấu mã cầu và còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu .

Triệu thái y xong lời của Kiêu Vương, thở một , liên tục lắc đầu cảm thán: “Thật đúng là may trời phù hộ, nếu là khác, nguy hiểm như , thật sự khó giữ .”

Ôn Nhuyễn xong, lòng càng thắt . Nàng buông tay đang ôm Kiêu Vương , đặt lên bụng , trong hốc mắt rưng rưng nước.

Tâm trạng của Ôn Nhuyễn cũng giống như Kiêu Vương, đều là đời duyên với con cái, trong lòng một sự thiếu hụt. Ôn Nhuyễn lẽ còn sâu sắc hơn Kiêu Vương, con của khác, nàng luôn ghen tị vô cùng, thường chớp mắt. Nếu đời thể sống lâu hơn một chút, lẽ nàng cũng sẽ nhận một đứa con nuôi.

Biết Kiêu Vương phi xong lời vẫn còn sợ hãi, Triệu thái y liền thêm: “ vương phi cứ yên tâm, hạ quan ở đây, nhất định thể giúp vương phi hơn tám tháng sinh một tiểu thế tử trắng trẻo mập mạp.”

Ôn Nhuyễn nín mỉm : “Biết là một tiểu quận chúa.”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Kiêu Vương nghiêm túc : “Bổn vương là những kẻ trọng nam khinh nữ cổ hủ đó, dù là con trai con gái, đều là tâm can bảo bối của nàng và bổn vương.”

Không khí giữa hai vợ chồng dịu một chút, Triệu thái y cũng thở phào nhẹ nhõm, đó dặn dò: “Tuy thể thiếu cảnh giác, nhưng tâm trạng cũng luôn giữ thoải mái. Hạ quan sẽ kê vài thang thuốc bổ thai, mấy phương thuốc dưỡng sinh, cứ theo đó mà .”

Sau khi dặn dò thêm một vài điều cần chú ý, Triệu thái y liền ám chỉ Kiêu Vương ngoài chuyện riêng. Kiêu Vương hiểu ý, liền an ủi Ôn Nhuyễn một chút, tiễn Triệu thái y, cùng khỏi phòng.

Ra ngoài , Triệu thái y : “Điện hạ, vương phi mới trải qua chuyện , tính tình tất sẽ còn hiền dịu như thường ngày nữa .”

Phương Trường Đình khẽ nhướng mày, cảm thấy mắt Triệu thái y chắc là ghèn dán mới thể thấy Ôn Nhuyễn hiền dịu. Nàng mà hiền dịu thì lo lắng hết đến khác.

Bất quá , đúng là ở .

Triệu thái y tiếp: “Có thể sẽ trở nên vô cớ gây sự, lý lẽ, những hành động khác thường. Những điều đó cũng đều là bình thường, điện hạ đừng so đo, cứ dỗ dành, chiều theo ý vương phi. Nếu vương phi ăn gì, gì, chỉ cần quá đáng, điện hạ cũng hãy cố gắng đáp ứng.”

Phương Trường Đình những lời , hề tỏ một chút kiên nhẫn nào, ngược còn kiên nhẫn hỏi tiếp: “Còn gì cần chú ý nữa ?”

Triệu thái y nghĩ nghĩ, hạ giọng : “Vì vương phi gặp nguy hiểm, trong vòng một năm tới thể hành phòng. Điện hạ cũng hãy nhẫn nhịn, đừng vì thỏa mãn mà tìm phụ nữ khác, lạnh lòng vương phi.”

Phương Trường Đình trừng mắt ông , cảm thấy Triệu Hằng thật hoang đường. Hắn mà là kẻ háo sắc thì độc bao nhiêu năm nay . Chàng lập tức vui : “Bổn vương khi nào là loại khốn nạn đó, gì dặn dò nữa thì ngươi mau , đừng phiền vương phi nghỉ ngơi.”

Triệu thái y: …

là qua cầu rút ván!

Tuy đuổi , nhưng Kiêu Vương vẫn bảo quản sự của vương phủ dúi cho Triệu thái y mấy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn. Triệu thái y miệng thì cần, nhưng túi thì thành thật.

Kiêu Vương trở về phòng. Chàng cởi giày lên giường, ôm Ôn Nhuyễn lòng, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng.

Hai nhất thời đều chuyện. Hồi lâu , Phương Trường Đình mới lên tiếng: “Những lời bổn vương là thật, dù là con trai con gái, bổn vương đều sẽ coi là tâm can bảo bối.”

Ôn Nhuyễn , ai oán .

Phương Trường Đình thấy nàng hồi lâu , liền ngước mắt , hỏi: “Sao ?”

Ôn Nhuyễn cắn cắn môi, mới đẩy , khẽ : “Điện hạ… bao giờ thích , càng bao giờ là tâm can bảo bối.”

Phương Trường Đình nàng cho nghẹn họng. Nàng cũng bao giờ hỏi như . Lời Triệu thái y mới , ứng nghiệm nhanh thế?

Chàng kéo nàng lòng, trong lòng cũng xót xa vì nàng chịu tội , nên suy nghĩ một chút, những lời mà chính cũng thấy sến súa chịu để dỗ nàng: “Bổn vương dù , nàng cũng là tâm can bảo bối của bổn vương, là cục cưng trong lòng bàn tay.”

Ai ngờ Ôn Nhuyễn hề vui vẻ như dự đoán, càng thêm buồn bã, ánh mắt cũng càng thêm ai oán.

Phương Trường Đình tức khắc nhận , thường ngày , bây giờ con mới , tiểu nương tử chắc chắn cảm thấy vì đứa bé mới .

Chàng vội vã cứu vãn: “Trước khi con, bổn vương đối xử với nàng thế nào, chẳng lẽ nàng đều quên ?”

Ôn Nhuyễn nhớ . Thường ngày Kiêu Vương cũng đối xử với nàng chê , tức khắc cũng nghi ngờ vị trí của thua kém khối thịt trong bụng nữa. Chỉ là nghĩ đến sự nguy hiểm hôm nay, hốc mắt vẫn hoe đỏ.

Nàng ôm chặt lấy vòng eo cường tráng của Kiêu Vương, nức nở : “Hôm nay thật sự sợ.”

Trước khi thái y đến, quần lót dính máu, trong bụng chút đau đớn, cũng ở bên cạnh, nàng càng kinh hãi sợ hãi, gấp đến độ thảm thương đến mức nào. Bây giờ ôm , mới cảm thấy an tâm.

Ánh mắt Phương Trường Đình dần trở nên sâu thẳm, thấp giọng đáp: “Dù thế nào nữa, mưa gió bão bùng, bổn vương đều sẽ cùng nàng gánh vác.”

Loading...