Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-08-23 05:14:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Địa vị Vương phi cao hơn Huyện chúa, nếu khách sáo một chút, tự nhiên thể tự nghênh đón. Ôn Nhuyễn và Thấm Dương huyện chủ nửa phần giao tình, hơn nữa gần như nửa cái thành Kim Đô , các phu nhân cô nương trong khuê phòng đều Thấm Dương huyện chủ đang tranh giành để trắc phi của Kiêu Vương. Ôn Nhuyễn là diễn viên hát tuồng, đương nhiên cũng cần giả vờ giả vịt với bất cứ ai.
Bởi vì Kiêu Vương cũng ở đó, nên nàng cho đưa Thấm Dương huyện chủ đến chính sảnh đãi khách. Chủ yếu là lo lắng Thấm Dương huyện chủ khi khỏi vương phủ sẽ lung tung, nên cũng tránh mặt khác.
Trước khi Thấm Dương huyện chủ đến, Ôn Nhuyễn cũng hỏi thăm qua về dung mạo của cô . phần lớn chỉ bàn tán về việc cô theo đuổi Kiêu Vương một cách kinh thiên động địa như thế nào, chứ đối với dung mạo của cô một lời chắc chắn.
Có cô , nhưng vì cô trông thô kệch, nên Kiêu Vương mới ưa. Ôn Nhuyễn thử hỏi Kiêu Vương, từng gặp mặt cô , kết quả Kiêu Vương chỉ lạnh lùng ném bốn chữ “mặt mày đáng ghét”.
Thấy Kiêu Vương ghét Thấm Dương huyện chủ như , Ôn Nhuyễn tức khắc cảm thấy cho dù kề d.a.o cổ Kiêu Vương, bắt cưới Thấm Dương huyện chủ trắc phi, cũng kiên quyết thể nào cưới.
Sau khi tin báo, Ôn Nhuyễn và Kiêu Vương liền cùng đến chính sảnh. Một lúc , nha mới bẩm báo đến ngoài viện. Ôn Nhuyễn liền thấy một bóng màu hồng đào rực rỡ bước nhanh chính sảnh. Còn thấy rõ dung mạo đó, thấy một giọng như của một đứa trẻ bảy, tám tuổi.
“Đình ca ca!” Giọng trong trẻo như trẻ con, như là bẩm sinh.
Nghe thấy giọng , mày Kiêu Vương giật giật, ngay đó hít một thật sâu, mím chặt môi, dường như đang nén nhịn điều gì đó.
Tiếng “Đình ca ca” kêu đến mức Ôn Nhuyễn chỉ cảm thấy nổi da gà. Sau đó, nàng liền thấy một cô gái mặc đồ màu hồng đào, mặt chút mũm mĩm, trông như một tiểu cô nương mười bốn, mười lăm tuổi.
… Không, nếu đoán sai, đây chính là vị Thấm Dương huyện chủ hai mươi tuổi.
Ôn Nhuyễn nghĩ đến trăm ngàn loại khả năng, nhưng duy nhất nghĩ tới dung mạo như …
Trong lúc Ôn Nhuyễn tâm tư phức tạp, Thấm Dương huyện chủ chạy về phía Kiêu Vương. Mà Kiêu Vương lạnh lùng liếc cô , ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc lạnh.
Thấm Dương huyện chủ Kiêu Vương như , bao giờ thấy Kiêu Vương dùng ánh mắt lạnh thấu xương đến thế, bước chân đột ngột khựng . Sau khi sững sờ, cô dường như nghĩ tới điều gì, Ôn Nhuyễn bên cạnh , đó tủi về phía Kiêu Vương, ánh mắt tức khắc đỏ lên, “Đình ca ca, thật tàn nhẫn! Không cưới thì thôi, còn cưới khác, còn, còn lạnh nhạt như ! Trước đây như thế !”
Như như kể, như oán như hờn, giống như một phụ nữ đùa giỡn vứt bỏ. Ôn Nhuyễn một bên mà khỏi dùng ánh mắt phức tạp về phía phu quân bên cạnh .
Phương Trường Đình liếc Ôn Nhuyễn một cái, thấy ánh mắt phức tạp đó của nàng, tức khắc hỏi nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì!
Hắn thể để mắt đến một phụ nữ lố lăng như !
Ôn Nhuyễn thu hồi ánh mắt, về phía Thấm Dương huyện chủ một chút lễ nghĩa, nhàn nhạt : “Thấm Dương huyện chủ, xin hãy tự trọng.”
Thấm Dương huyện chủ , ngay đó trừng mắt Ôn Nhuyễn, ngữ khí : “Ngươi rốt cuộc cho Đình ca ca của uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến cưới ngươi! , ngươi là do rơi xuống nước Đình ca ca cứu, danh tiết hủy, Đình ca ca mới bất đắc dĩ cưới ngươi. Ta xem ngươi chắc chắn là chủ mưu hãm hại Đình ca ca của !”
Ôn Nhuyễn khẽ nhíu mày. Thấm Dương huyện chủ hai mươi tuổi, mà như một đứa trẻ bảy, tám tuổi cưng chiều hư hỏng, ngang ngược hồ đồ. Lời của cô cũng giống như lời một bình thường thể . Xem đúng như điện hạ , lúc Thấm Dương huyện chủ đầu thai, Diêm Vương chắc chắn quên cho Diêm sai mang não theo cho cô .
Đối với loại hổ, mang não đường , Ôn Nhuyễn thật sự giận, hỏi: “Huyện chúa, cô thế nào?”
Thấm Dương huyện chủ ánh mắt về phía Kiêu Vương, liếc mắt đưa tình, ánh mắt si mê đến mức rùng . Ngay đó, cô dùng giọng như trẻ con : “Thấm Dương từ năm năm thấy Đình ca ca, liền gặp yêu, cũng quyết định đời Đình ca ca thì gả. Nếu ngươi rộng lượng, thì để Đình ca ca nạp trắc phi, dù chỉ là trắc phi cũng nguyện ý.”
Ôn Nhuyễn: …
Ngươi thì cực kỳ nguyện ý, nhưng còn xem đối phương nguyện ý chứ!
Phương Trường Đình lạnh một tiếng, đôi mắt đen như bọc băng sương, những lời vô nghĩa với cô , thẳng: “Tối hôm qua, vương phi của bổn vương đường từ phủ Kính Sùng Hầu dự tiệc rượu trở về, hắc y nhân ám sát giữa đường.”
Ôn Nhuyễn chút kinh ngạc về phía Kiêu Vương, nàng vốn tưởng rằng sẽ vòng vo thử dò, ngờ trực tiếp như .
Thấm Dương huyện chủ , ngẩn , ngay đó vẻ mặt nhu tình mật ý nháy mắt chuyển thành kinh ngạc: “Đình ca ca đây là đang nghi ngờ Thấm Dương ?!”
Phương Trường Đình khẽ nheo mắt, ánh mắt sắc bén: “Việc là do ngươi ?”
Nhìn khí thế của điện hạ nhà mạnh mẽ như , Ôn Nhuyễn vẫn cảm thấy cần lên tiếng thì hơn. Cho nên, nàng lặng lẽ một bên, bưng lên nhấp một ngụm nhỏ, đó cầm một miếng điểm tâm, ăn xem điện hạ nhà thẩm vấn.
Sợ Đình ca ca mà ngưỡng mộ hiểu lầm, Thấm Dương huyện chủ vội biện giải: “Ta, tuy mong cô chết, nhưng, nhưng cũng dám . Nếu g.i.ế.c cô , Đình ca ca còn để ý đến nữa?”
Nghe Thấm Dương huyện chủ thẳng rằng mong chết, Ôn Nhuyễn điểm tâm sặc, ho sặc sụa “khụ khụ khụ”.
Phương Trường Đình tiếng, vội bưng lên cho nàng. Ôn Nhuyễn nhận lấy , uống một mới đỡ, hốc mắt tuy còn ngấn nước nhưng trong chốc lát trở vẻ đoan trang như lúc nãy, như thể sặc là ảo giác của khác.
Thấm Dương huyện chủ vợ chồng hai mật, hốc mắt càng đỏ hơn, như khác bắt nạt, “Cô rốt cuộc điểm nào hơn !?”
Nghe , Phương Trường Đình ngước mắt nhàn nhạt liếc cô một cái: “Vương phi dung mạo hơn ngươi, đoan trang hiền huệ hơn ngươi, những điểm hơn ngươi còn nhiều, há là một phụ nữ như ngươi thể so sánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-54.html.]
Nghe , Ôn Nhuyễn, sặc đến c.h.ế.t điếng, trong lòng run lên, nháy mắt như bao bọc bởi một lớp si-rô ngọt ngào, ánh mắt Kiêu Vương cũng lập tức mang theo ý ngọt đậm đặc.
Tuy rằng là sẽ thể hiện ân ái mặt Thấm Dương huyện chủ, nhưng như thật sự nàng tâm thần xao động.
Thấm Dương huyện chủ hốc mắt nháy mắt ướt át, “Ta tình nguyện , Đình ca ca cũng ?”
Phương Trường Đình lạnh lùng phun bốn chữ: “Mơ mộng hão huyền.”
Thấm Dương huyện chủ gắt gao cắn môi, nước mắt rơi xuống, đó : “Dù Đình ca ca như , Thấm Dương vẫn sẽ từ bỏ. Suốt cuộc đời , đều sẽ dùng hết cách để Đình ca ca đổi ý thích Thấm Dương!”
Phương Trường Đình mặc kệ cô , chỉ lạnh lùng phân phó với trong sảnh: “Tiễn khách.”
Mấy nha đến mặt Thấm Dương huyện chủ, cung kính : “Thấm Dương huyện chủ, mời.”
Biết thể ở , Thấm Dương huyện chủ hung hăng trừng mắt Ôn Nhuyễn một cái, ngay đó : “Ta tuy ngươi chết, nhưng cũng ngu đến mức g.i.ế.c ngươi ngay khi đến Kim Đô, để tất cả đều nghi ngờ .”
Nói xong, cô xúc động về phía Kiêu Vương, lúc mời ngoài còn lưu luyến rời.
Chưa bao giờ gặp một phụ nữ như , Ôn Nhuyễn khỏi cảm thán: “Thấm Dương huyện chủ cũng thật đủ si tình.” Si tình đến mức mặt dày mày dạn, cần danh tiết như , thật gì cho .
Nghe , Phương Trường Đình lạnh lùng liếc nàng một cái: “Nàng uống ăn điểm tâm cũng thật thảnh thơi.”
Ôn Nhuyễn chớp chớp mắt, ngay đó cảm thấy lời của đúng. Cẩn thận suy nghĩ một chút, lẽ là cảm thấy đang bận rộn vì chuyện của nàng, mà nàng quá để tâm, cho nên chút vui.
Ôn Nhuyễn vội giải thích: “Thiếp chẳng qua là thấy điện hạ xử lý , cho nên cũng xen .”
“Thấm Dương huyện chủ đó luôn miệng gả cho bổn vương trắc phi, nàng thế mà còn thể thảnh thơi uống . Trong mắt nàng còn bổn vương, phu quân ?”
“A?” Ôn Nhuyễn ngẩn , chút theo kịp suy nghĩ của , : “Thấm Dương huyện chủ đó tuy trắc phi của điện hạ, nhưng điện hạ một chút ý nghĩ cũng ?”
“Vậy nếu bổn vương ý nghĩ thì ?”
Ôn Nhuyễn chớp chớp mắt: “ điện hạ thật sự ý nghĩ đó, còn ghét cô đến cực điểm mà.”
…
Thấy mặt nàng thật sự một chút lo lắng nào, cũng thái độ hờ hững của nàng là vì quá tin tưởng , là để tâm đến , trong lòng bí bách thở dài một .
Gần đây chuyện với nàng dồn nén quá nhiều . Có lẽ là khi trở về Kim Đô, thấy sắp đối đầu với Cảnh Vương, quá nhiều tâm sức để đóng vai chồng mặt nàng, cảm nhận tình cảm sâu đậm của nàng ở mà nôn nóng.
Một phụ nữ lòng lạnh lùng như , thật sự sẽ chút nghi ngờ mà luôn theo ? Sẽ cùng liều một phen ?
Kiêu Vương cảm thấy ngày càng giống một phụ nữ lo lắng nhiều chuyện. Hắn thầm nghĩ đây cũng là chuyện , mau chóng bình tĩnh mới .
“Thôi thôi, chuyện nữa. Nói về vụ ám sát, nàng còn cảm thấy là do phụ nữ đó ?”
Kiêu Vương đổi nhanh, đề tài cũng chuyển nhanh. Ôn Nhuyễn dứt khoát cũng nghĩ đang vướng bận điều gì, mà là suy nghĩ một chút về phản ứng của Thấm Dương huyện chủ, đó : “Thiếp cảm thấy cô . Nếu gặp nạn, cả thành Kim Đô đều sẽ cho rằng cô là hung thủ. Thấm Dương huyện chủ tuy trông quá thông minh, nhưng cũng đến mức ngu xuẩn như . Kẻ ám sát lẽ là khác.”
“Hoặc là cô ngược thì ?”
Ôn Nhuyễn lắc đầu: “Hôm nay chứng kiến, cô đối với điện hạ thật sự điên cuồng. Nếu cô g.i.ế.c , dù thoát khỏi hiềm nghi, điện hạ cũng chắc sẽ tin cô , chỉ sợ sẽ coi cô như kẻ g.i.ế.c vợ, còn cho cô bất kỳ cơ hội nào?”
Phương Trường Đình lạnh một tiếng: “Bổn vương nàng , nhưng bổn vương cũng sẽ cho nàng bất kỳ cơ hội nào.”
Nghe , Ôn Nhuyễn ngẩn : “Chẳng lẽ điện hạ sớm đoán là do Thấm Dương huyện chủ ?”
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Phương Trường Đình gật đầu, “Đêm qua khi nàng ngủ, bổn vương phân tích hồi lâu, phát hiện nhiều điểm đáng ngờ. Một là cô não, nhưng nghĩa là bên cạnh cô cũng não. Hai là cũng nghĩ đến những điều nàng . Cho nên bổn vương nghi ngờ là nhân lúc cô ở Kim Đô, mượn danh tiếng của cô để ám sát. Nếu ám sát thành công, thì cả thành Kim Đô hiềm nghi nhất chính là cô . Cô trở thành cái bia cho chỉ trích, cũng sẽ ai nghi ngờ ám sát liệu còn uẩn khúc gì khác .”
Nghe Kiêu Vương phân tích như , Ôn Nhuyễn liền bối rối: “Vậy là ai g.i.ế.c ?”
Đại phu nhân của Văn Đức Bá tước phủ ? Vì nàng nâng đỡ Ngạn ca nhi?
bà dám mạo hiểm lớn như để hành thích một hoàng tộc ? Đây chính là tội tru di cửu tộc đấy.
Kiêu Vương cũng manh mối, dù , Ôn Nhuyễn cũng cản trở lợi ích lớn lao của ai, đến mức mạo hiểm g.i.ế.c nàng.
Tuy rằng Kiêu Vương và Ôn Nhuyễn đều vô tình cảm thấy khả năng là đại phu nhân của Văn Đức Bá tước phủ nhỏ, nhưng vẫn : “Ngày mai, bổn vương cùng nàng về Bá Tước phủ một chuyến.”