Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-08-23 05:14:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi trở Kim Đô, Ôn Nhuyễn thường khác nàng là phúc khí. Trước đây nàng đều chỉ cho qua chuyện, nhưng hôm nay nàng thể tin.

Nàng đúng là phúc khí thật.

Vừa nếu thể nàng nghiêng về nửa tấc, thì mũi tên đó cắm then cửa, mà là chính cái đầu từng rơi một của nàng!

Hơn nữa, nàng qua khe rèm, thấy đám hắc y nhân g.i.ế.c thị vệ đang tiến gần xe ngựa. Ngay thời điểm hung hiểm vạn phần đó, cứu binh đến.

Sau , nàng nhất định sẽ thành tâm lễ Phật!

Mà vị cứu binh thấy thấy tiếng đó.

Là Lôi Trận.

Người thể ngạo mạn, gan , ăn khó , mặt thích khách mà khiêu khích, miệng đầy lời lẽ thô tục như , ngoài còn ai khác.

Hôm nay, Lôi Trận mang theo bốn mãnh tướng ngoài việc, đến chạng vạng mới trở thành. Vừa gặp thị vệ của vương phủ cầu cứu. Biết Kiêu Vương và Lôi Trận từng giao tình ở Tắc Châu, càng hiểu rõ nguyên tắc nước xa cứu lửa gần, nên thị vệ quả quyết chặn Lôi Trận . Sợ tin, đó còn lấy lệnh bài của Kiêu Vương phủ.

Lôi Trận thấy lệnh bài của Kiêu Vương phủ, thị vệ Kiêu Vương phi ám sát, chút do dự, lập tức kéo thị vệ lên ngựa, bảo dẫn đường đến cứu giúp.

Lôi Trận trời sinh thần lực, là tướng quân, dũng mãnh phi thường, đám thích khách thể chống cự nổi. Hơn nữa, bốn theo hôm nay đều là phụ tá đắc lực, năng lực tự nhiên thể xem thường.

Số lượng và thực lực chênh lệch ngay lập tức, đám thích khách từ thế áp đảo ban đầu dồn thế yếu.

Không lâu , thích khách chỉ còn năm , thấy tình thế , lập tức rút lui.

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Vài đuổi theo, còn các thị vệ kiểm tra thương thế của những khác và xem xét năm tên thích khách ngã xuống. Thấy chết, họ liền lập tức đánh ngất bắt , tránh cho chúng tự sát.

Lôi Trận ngoài xe ngựa chắp tay : “Kiêu Vương phi, vụ ám sát dẹp yên, thích khách cũng chạy , nữa .”

Nghe thấy tiếng, Ôn Nhuyễn mới cẩn thận tránh mũi tên đang cắm ngang mặt, đó tiến lên vén rèm, về phía Lôi Trận bên ngoài xe ngựa.

Trấn tĩnh , nàng lời cảm tạ với : “Lần đa tạ Lôi thế tử cứu giúp, nếu Lôi thế tử, chỉ sợ hôm nay bỏ mạng tại đây.”

Thấy mặt Kiêu Vương phi vẻ gì là thích, Lôi Trận cũng thấy lạ, chỉ : “Tiện đường thôi mà.”

Ôn Nhuyễn sắc mặt tái nhợt liếc qua cảnh hỗn loạn mặt đất, hít một , âm thầm tự nhủ bình tĩnh, gặp chuyện thể hoảng loạn . Ngay đó nàng với Lôi Trận: “Vụ ám sát , thể tạm thời truyền ngoài, ém xuống ?”

Lôi Trận sững một chút, đó mới đáp: “Tự nhiên thể.”

Tuy rằng dân gần đó đều thấy động tĩnh, nhưng họ cũng dám xem, càng ám sát là ai. Có lẽ chuyện ám sát sẽ giấu , nhưng nếu giấu việc ai là ám sát, giấu một hai ngày, chắc cũng thể tạm thời che giấu .

Lo lắng sẽ ám sát thứ hai, Lôi Trận liền tự hộ tống Kiêu Vương phi về vương phủ.

Lại về Kiêu Vương, vốn đang ở trong thư phòng xem công văn ghi chép của Tiêu Phòng Doanh mấy năm qua, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay đó, đặt công văn xuống, khỏi thư phòng, về phía quản sự đang hoảng loạn chạy tới trong hành lang.

“Có chuyện gì mà hoảng loạn như ?”

“Điện hạ, thị vệ phía truyền tin về, vương phi đường từ hầu phủ trở về ám sát!”

Biểu cảm của Phương Trường Đình đột ngột biến đổi: “Người thế nào ?!”

“Thị vệ , nhờ thế tử của Hộ Quốc Hầu phủ kịp thời xuất hiện, vương phi bình an vô sự. Hiện đang thế tử hộ tống trở về, chắc cũng sắp đến vương…”

Không đợi quản sự xong, Phương Trường Đình sắc mặt căng thẳng, lập tức lướt qua bên cạnh ông .

Khi Phương Trường Đình đến sân , thấy Ôn Nhuyễn, vội tiến lên hỏi: “Nàng chứ?”

Gặp Kiêu Vương, Ôn Nhuyễn như tìm nơi che chở, sự hoảng loạn trong lòng đều lắng xuống, thể căng cứng cũng thả lỏng . Nàng khẽ lắc đầu: “Thiếp , may nhờ Lôi thế tử tương trợ mới thoát khỏi khốn cảnh.”

Thấy nàng ngoài sắc mặt chút tái nhợt , cũng vẻ gì hoảng hốt, tảng đá lớn trong lòng mới đặt xuống. Nếu nàng chuyện gì, thì… dường như cũng ảnh hưởng gì đến , lẽ cũng cần lo lắng như .

Không đúng! Nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của , phu quân thể lo lắng!

Phương Trường Đình về phía Lôi Trận: “Lần cảm tạ ngươi, xin chờ một lát, bổn vương đưa vương phi về phòng , lát nữa sẽ hỏi ngươi vài chuyện.”

Lôi Trận gật đầu.

Phương Trường Đình về phía quản sự, dặn dò chiêu đãi cho , đó mới đỡ Ôn Nhuyễn về phòng.

Lúc đóng cửa , Phương Trường Đình còn nghĩ nàng trầm hơn nhiều, gặp chuyện hung hiểm như mà vẫn thể trấn tĩnh. Kết quả xoay , tiểu phu nhân liền đột ngột nhào lòng .

“Vừa xe ngựa, nếu đầu khéo lệch một chút, thì b.ắ.n thủng ! Nếu Lôi Trận kịp thời xuất hiện, lẽ bây giờ điện hạ thấy nữa!” Nói , nước mắt liền tuôn xối xả.

Suýt nữa xuống điện Diêm Vương một vòng! Ôn Nhuyễn thể trấn tĩnh nổi. Gặp chuyện thể hoảng hốt , nhưng bây giờ an , nàng thể hoảng!

Phương Trường Đình lúc nãy cũng chuyện hung hiểm đến , bây giờ nàng thế, sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng, dùng lời lẽ dỗ dành hồi lâu.

Phương Trường Đình cảm nhận sự sợ hãi của nàng là giả vờ. Có lẽ ký ức về việc c.h.é.m đầu ở đời quá sâu sắc với nàng. Nghe nàng đầu suýt b.ắ.n thủng, cảm nhận thể nàng đang run lên bần bật.

Sau một hồi, tiếng dần ngừng . Ôn Nhuyễn thút thít nức nở : “Vừa thật sự sợ hãi.”

Phương Trường Đình ôn nhu tiếp tục dỗ dành: “Đừng sợ, bổn vương ở đây.”

Có lẽ vì quá hoảng loạn, đến mệt lả, bây giờ bình yên, Kiêu Vương dịu dàng dỗ dành, nàng cũng dần dần ngủ .

Đắp chăn cho Ôn Nhuyễn xong, khỏi màn trướng, sắc mặt ôn hòa lúc nãy nháy mắt trở nên âm u.

Ra khỏi phòng, sa sầm mặt gọi ám vệ đến, khi hiểu rõ sự việc, sắc mặt càng thêm đen kịt.

Ngay đó, đưa lệnh bài cho thuộc hạ, phân phó: “Đến Tiêu Phòng Doanh tìm Thạch Tiến Dũng Phó đô úy, truyền lệnh của bổn vương bảo phái âm thầm lùng bắt kẻ ám sát trong thành, các ngươi ở hiện trường hỗ trợ.”

Hắn tuy đến Tiêu Phòng Doanh nhậm chức, nhưng Thạch giáo úy, thăng Phó đô úy của Tiêu Phòng Doanh, sớm nhậm chức .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-51.html.]

Ám vệ lĩnh mệnh rời , Kiêu Vương hít một thật sâu, lửa giận trong lòng khó mà nguôi.

Lúc ý định g.i.ế.c Ôn Nhuyễn để bịt miệng, hôm nay còn để nàng trở thành thê tử chính thức của , thì nàng chính là che chở. Bây giờ động đến che chở, thể giận!

Sau khi ám vệ lui , Kiêu Vương gọi Thư Cửu đến.

“Những tên thích khách còn thoi thóp, nghĩ cách cạy miệng chúng để kẻ chủ mưu là ai, đừng để chúng c.h.ế.t khi .”

Lúc những lời , ánh mắt Phương Trường Đình âm u đến đáng sợ.

À, kiếp còn dùng đến những thủ đoạn tàn nhẫn, những kẻ đó thật sự nghĩ vẫn là tên ngốc nhân từ của kiếp ?

Đợi nửa canh giờ vẫn thấy Kiêu Vương, Lôi Trận uống hết ba ấm lớn. Nếu đây là Kiêu Vương phủ, lẽ đói đến mức lật bàn !

Kiêu Vương phủ lớn như , mà bánh mang vẫn đủ nhét kẽ răng! Hôm nay vì lên đường, cũng chỉ ăn tạm năm, sáu cái bánh nướng và mấy cái màn thầu, ngay cả cơm trưa cũng ăn, chỉ để kịp về thành, qua đêm ngoài thành. Kết quả thì !

Kết quả là bây giờ vẫn bụng!

Kiêu Vương rõ ràng dặn quản sự chiêu đãi cho , nhưng chỉ hai đĩa bánh cho mèo ăn mà gọi là chiêu đãi ?!

Nghĩ , hung hăng trừng mắt quản sự.

Bởi vì Lôi Trận cao lớn, mặt đầy râu quai nón, nên quản sự Lôi Trận trừng mắt như , trong lòng hoảng hốt, lưng phát lạnh, hai chân tức khắc chút nhũn .

Quản sự tự thấy chỗ nào chậm trễ, nhưng Lôi thế tử bộ dạng như cầm đao c.h.é.m ông ?!

Ngay lúc Lôi Trận đang cân nhắc nên mặt dày bảo quản sự chút đồ ăn lót , Kiêu Vương đến. Hắn vội dậy khỏi ghế.

“Hạ quan bái kiến điện hạ.”

Phương Trường Đình cho trong phòng lui xuống, đó : “Lễ nghĩa miễn hết . Bổn vương giữ ngươi , một là để cảm tạ ngươi cứu vương phi, hai là hỏi xem lúc giao đấu với thích khách ngươi phát hiện điều gì .”

Đợi Kiêu Vương xuống, Lôi Trận mới , : “Hạ quan là thô kệch, lời cảm tạ điện hạ cần . Về phần những tên thích khách đó, cũng là thích khách tầm thường, võ công cao cường, chiêu thức gọn gàng độc ác, chiêu nào cũng nhắm chỗ hiểm, hạ quan cảm thấy kẻ ám sát vương phi lai lịch nhỏ.”

“Vậy ngươi cảm thấy, chiêu thức của bọn thích khách đó giống như xuất từ ?”

Lôi Trận khẽ lắc đầu: “Nhìn .”

Triều đình và giang hồ vẫn một cách, cho nên dù Lôi Trận nhiều bằng hữu giang hồ, nhưng đối với nghề sát thủ cũng hiểu rõ lắm.

mà, hạ quan thể nhờ những bằng hữu giang hồ đó giúp đỡ xem xét, xem họ manh mối gì .”

Phương Trường Đình khẽ gật đầu: “Việc phiền ngươi.”

Lôi Trận phiền, ngay đó nghĩ ngợi, khỏi nghi hoặc: “ ám sát điện hạ còn thể hiểu …” Nhìn Kiêu Vương đối diện nheo mắt , Lôi Trận lập tức nịnh nọt: “Dù điện hạ tuổi trẻ tài cao như , khiến khác ghen tị là điều tất nhiên. vương phi dường như cũng cản đường ai cả?”

Lôi Trận thấy sắc mặt Kiêu Vương dịu , trong lòng âm thầm thở phào một . Hắn thầm nghĩ trừ lúc ở mặt Hoàng thượng , ở mặt khác đều gì thì , như bây giờ, ở mặt Kiêu Vương giả ngu cũng !

Còn nữa! Ánh mắt như , nửa điểm ý cảm ơn đối với ân nhân cứu vợ!

Lời của Lôi Trận cũng Phương Trường Đình tâm tư trĩu nặng.

Đối với kẻ chủ mưu ám sát, đầu tiên nghi ngờ chính là Thấm Dương huyện chủ. nghĩ , Thấm Dương huyện chủ tuy hiềm nghi , nhưng cũng thể quá nhanh kết luận.

Phải điều tra cho thật kỹ, tuyệt đối thể để nửa điểm tai họa ngầm!

, hạ quan còn một chuyện với điện hạ. Vài ngày , hạ quan ở trong tửu lầu gặp Cảnh Vương.”

Phương Trường Đình ngước mắt , “Hắn gì với ngươi?”

Lôi Trận nhún vai: “Bảo hạ quan việc gì cũng suy nghĩ kỹ mới , đừng để nhất thời xúc động mà chuyện khiến hối hận.”

Lời , là nhắc nhở cũng là cảnh cáo. Nói một cách thông tục, chính là bảo Lôi Trận tránh xa Kiêu Vương , đừng về phe Kiêu Vương.

Lôi Trận cũng thật sự ngốc, thể hiểu ý tứ .

Nếu đến đây, Phương Trường Đình liền thuận miệng nhắc đến một chút: “Chuyện ở Tắc Châu, ngươi nghĩ thế nào ?”

Lôi Trận đang đói cồn cào cảm thấy nếu lúc Kiêu Vương cho một con dê nướng nguyên con, lẽ sẽ lập tức đồng ý. mắt dê nướng, cũng còn một tia lý trí, nên chỉ .

Lôi Trận vòng vo, cho nên liền dùng cách thẳng thắn nhất của để trả lời: “Hạ quan là thành thật, nên cũng giả ngốc với điện hạ. Nói thế , chim khôn chọn cành mà đậu, hạ quan thấy điện hạ lý do gì đáng để hạ quan theo .”

Kiêu Vương khẩy một tiếng: “Được, ngươi cứ mở to mắt cho kỹ lý do để chọn .”

Lôi Trận chắp tay: “Hạ quan xin rửa mắt mong chờ.”

Trời còn sớm, Lôi Trận cáo từ, Phương Trường Đình : “Lần nhờ ngươi, nên ngày khác bổn vương sẽ cùng vương phi tự đến cửa tạ ơn.”

Lôi Trận vội xua tay: “Điện hạ, thật cần , chỉ là chuyện nhỏ tốn sức mà thôi. hạ quan nể phục vương phi, nếu là phụ nữ bình thường gặp chuyện đổ m.á.u như thế , thành bộ dạng gì . vương phi chỉ biến sắc, còn thong dong bình tĩnh bảo hạ quan ém nhẹm chuyện ám sát xuống.”

Nghe , Phương Trường Đình im lặng một lát.

Hắn mới một thoáng cũng nghĩ như , nhưng khi ở trong phòng thấy tiểu phu nhân đến thở , một bộ dạng kinh hồn định, liền nghĩ như nữa.

“Tính tình nàng định, gặp chuyện hoảng loạn cũng là tự nhiên.” Phương Trường Đình mở to mắt dối, nửa điểm cũng thấy đỏ mặt.

Lôi Trận cùng Kiêu Vương đến hành lang, dừng , về phía Kiêu Vương, đang định cần tiễn, thì cái bụng đói meo của nhanh hơn miệng, đột nhiên kêu lên một tiếng ùng ục như sấm.

Bốn mắt , Phương Trường Đình im lặng một chút, ngay đó sang quản sự, phân phó: “Cho chuẩn bữa tối của bổn vương, một khắc bổn vương sẽ qua dùng bữa.”

Phân phó xong, về phía Lôi Trận, : “Vừa chuẩn dùng bữa, Lôi thế tử nếu chê, thì ở dùng một bữa cơm hẵng .”

Nếu là bình thường tất nhiên sẽ từ chối một phen, nhưng Lôi Trận vốn dĩ da mặt dày, là kẻ ham ăn, cho nên lời của Kiêu Vương, lập tức kích động : “Nếu điện hạ thịnh tình mời như , hạ quan thể mất mặt điện hạ, bữa cơm nhất định ăn!”

Phương Trường Đình: …

Nếu nể tình mới cứu Ôn Nhuyễn, chắc chắn tống cổ , còn quản đói . Biết Lôi Trận da mặt dày, nhưng dày đến mức !

Loading...