Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-08-23 04:47:52
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ôn Nhuyễn cho trả thiệp mời của Thấm Dương huyện chủ, lý do là nàng rảnh. sâu xa hơn, chỉ cần Thấm Dương huyện chủ là kẻ ngốc, đều đó chỉ là cái cớ, thực là nàng gặp.
Ôn Nhuyễn định dự tiệc đầy tháng, liền sớm cho một chiếc khóa trường mệnh và vòng tay bằng vàng ròng, còn chuẩn thêm đồ ngọc, giày đầu hổ và quần áo, những món quà đầy tháng mang ý nghĩa lành.
Trước khi xuất giá, Ôn Nhuyễn mấy tỷ thiết cùng tuổi, mà nàng xem là xuất giá muộn nhất. Người gả sớm nhất chính là con gái của Trung Phụng Đại phu trong triều, gả hầu phủ, tên là Văn Tịch, lớn hơn Ôn Nhuyễn một tuổi. Văn Tịch và con trai thứ của đích thê trong hầu phủ yêu thương , nên đến tuổi cập kê liền gả . Chỉ là nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, xuất của cô là nhất, tự nhiên sẽ khác xem nhẹ.
Lần tiệc đầy tháng của con trai, nếu bên nhà gái bạn bè thích thể chống lưng, cô ở nhà chồng cũng thể chút thể diện, đến mức khác xem thường nữa.
Lúc Văn Tịch gửi thiệp mời cho Ôn Nhuyễn, trong lòng chắc cũng thấp thỏm, cho nên khi tin Kiêu Vương phi đến, trong lòng kinh ngạc vui mừng.
Mà Ôn Nhuyễn ý giúp đỡ Văn Tịch, nên khi đến, cố ý chuyện một hồi lâu với hầu phủ phu nhân, đó mới tìm Văn Tịch.
Văn Tịch lúc sinh con khó sinh, cho nên dù cữ vẫn tiếp tục giường tĩnh dưỡng.
Khi Ôn Nhuyễn đến phòng cô, nhà đẻ của cô đều nhường chỗ cho họ chuyện, tất cả đều lui ngoài.
Văn Tịch thấy Ôn Nhuyễn, hốc mắt đỏ hoe: “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ đến.”
Ôn Nhuyễn đến gần, : “Tỷ tỷ của , chúng là quan hệ gì chứ, dù ăn tiệc ở , cũng đến chỗ ngươi.”
Nói , nàng xuống chiếc ghế bên mép giường, đứa bé sơ sinh trong lòng Văn Tịch, trắng trẻo mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, liền hỏi: “Đứa bé tên gì?”
“Chu Kỳ Chính, gọi là Chính ca nhi.”
Nghe , Ôn Nhuyễn ghé sát đứa bé, giọng mềm mại trêu đùa: “Chính ca nhi, là Nhuyễn Nhuyễn tiểu dì của con, mau gọi một tiếng ~”
Văn Tịch Ôn Nhuyễn trêu , chọc ghẹo : “Làm gì đứa bé một tháng tuổi nào chuyện.”
“Ta chẳng qua là thấy đứa bé thú vị thôi.” Nói , nàng vẫy tay với hai nha phía , bảo họ mang những món quà nàng chuẩn lên.
“Đây là quà của dì tặng cho cháu trai.”
Văn Tịch liếc qua những món quà, mặt treo nụ , khách sáo : “Tùy tiện chuẩn vài thứ là , cần gì tốn công như .”
“Ta đây là tặng cho cháu trai, chứ tặng cho ngươi. Ngươi , chẳng qua là giữ hộ, còn trả cho tiểu cháu trai của nữa đấy.” Nói , nàng trêu đứa bé một chút, đó hỏi Văn Tịch: “Ta thể bế đứa bé một chút ?”
Văn Tịch gật đầu, để bà v.ú bế đứa bé cho Ôn Nhuyễn. Ôn Nhuyễn sợ bế , cũng chỉ dám bế một lát, đó trả đứa bé cho bà vú.
Văn Tịch chuyện riêng với Ôn Nhuyễn, liền để bà v.ú bế đứa bé xuống. Ôn Nhuyễn cũng hiểu ý cô, cũng cho nha của lui ngoài phòng.
Khi ngoài, Văn Tịch mới : “Ta mấy tháng ngươi chạy đến Tắc Châu, lá gan của ngươi cũng thật lớn, thế mà dám ngàn dặm truy phu. Lúc mang thai Chính ca nhi, cả Kim Đô đều đang bàn tán về ngươi đấy.”
Ôn Nhuyễn ngẩn : “Họ đều gì về ?”
Nàng về Kim Đô lâu, thật sự Kim Đô đánh giá nàng như thế nào.
“Lúc đầu, họ đều ngươi Kiêu Vương yêu thích… là một vợ bỏ rơi, hơn nữa còn mặt dày đến mức chuyện hoang đường ngàn dặm truy phu.”
“Vậy đó thì ?”
Văn Tịch : “Sau đó , những việc ngươi ở Tắc Châu truyền về, miệng lưỡi của những đó đều đổi. Họ ngươi phúc khí, còn vượng phu, hiền lương thục đức, tóm , lời ý gì cũng hết. Ta mà còn vui lây. Ta quen ngươi mấy năm nay, nhận ngươi hiền lương thục đức nhỉ?”
Ôn Nhuyễn đắc ý một tiếng: “Ta vốn là hiền lương thục đức, điện hạ nhà cũng khen như .”
Thực mà , Văn Tịch mới là dịu dàng hiền lương nhất trong mấy tỷ của Ôn Nhuyễn.
Văn Tịch giọng của nàng, vui vẻ : “Xem ngươi và Kiêu Vương điện hạ thật sự ân ái như lời đồn.”
“Đó là tự nhiên, nhưng đồn thành như , cũng thật ngượng ngùng.”
“Ân ái là , chỉ là một chuyện thật sự lo lắng.” Nụ của Văn Tịch dần dần phai nhạt, lộ một chút lo âu: “Mấy ngày nay các tỷ trong nhà đến, cũng với một chút chuyện của ngươi, Thấm Dương huyện chủ đến Kim Đô.”
Nghe đến tên Thấm Dương huyện chủ, Ôn Nhuyễn chút kinh ngạc: “Văn Tịch tỷ tỷ, ngươi cũng Thấm Dương huyện chủ ? Sao chỉ một gì?”
Văn Tịch lắc đầu, giải thích: “Ta cũng là khi ngươi thành hôn lâu mới . Chỉ là lúc đó Kiêu Vương điện hạ rời ngay ngày tân hôn, sợ ngươi buồn bực, nên với ngươi. Lần các tỷ , Thấm Dương huyện chủ đến Kim Đô, vẫn là vì Kiêu Vương điện hạ.”
Nụ của Ôn Nhuyễn tắt, nàng nhàn nhạt : “Người sáng suốt đều cô đến vì ai. Mấy ngày khi trong thành, cô cho gửi thiệp mời, từ chối .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-50.html.]
“Ngươi đề phòng cô một chút, còn một chuyện hoang đường.” Sắc mặt Văn Tịch trở nên nghiêm túc.
“Chuyện hoang đường gì?”
Văn Tịch hạ thấp giọng, nhỏ giọng : “Cô trắc phi của Kiêu Vương điện hạ.”
Nghe , Ôn Nhuyễn đôi mắt đột ngột trợn to, chút tức giận : “Điện hạ bao nhiêu năm nay cũng chịu cưới cô , cô đúng là mơ mộng hão huyền!”
Vị trí chính phi của nàng còn ấm chỗ, thế mà nhòm ngó vị trí trắc phi!
“Tóm , ngươi đề phòng một chút, sợ gì khác, chỉ sợ cô dùng những thủ đoạn dơ bẩn.”
Ôn Nhuyễn gật đầu. Trải qua lời của Văn Tịch, tâm tư nàng cũng nặng trĩu hơn. Sau khi trở về, nàng cũng nhắc nhở điện hạ, đừng để trúng kế của Thấm Dương huyện chủ.
“Còn nữa, ngươi cũng nhanh chóng con, để củng cố địa vị của ngươi trong vương phủ. Có con mới chỗ dựa, mẫu bằng tử quý là suông .” Văn Tịch một lòng vì Ôn Nhuyễn, trong nhà ai nhắc nhở nàng những điều , khỏi lo lắng thêm một chút.
Ôn Nhuyễn dám mới viên phòng bao lâu, đành gật đầu đáp lời, nhưng trong lòng chút hoảng sợ.
“Văn Tịch tỷ tỷ, sinh con là đáng sợ lắm ?”
Văn Tịch tự nhiên mặt một vợ mới cưới từng sinh con nên gì, nên gì, chỉ an ủi: “Sợ gì chứ, cũng vượt qua . Ta Chính ca nhi nhà , liền cảm thấy thứ đều xứng đáng. Ngươi cũng đừng suy nghĩ lung tung, bây giờ ngươi cảm thấy hoảng sợ, nhưng khi ngươi mang thai, ngươi sẽ cảm nhận niềm vui sướng của .”
Từ hầu phủ về, là chạng vạng.
Từ hầu phủ về vương phủ mất hơn một canh giờ, trời tối. Bởi vì con đường cũ hàng quán, là nhà ở, về đêm qua , nên trông vắng vẻ.
Ngồi trong xe ngựa, Ôn Nhuyễn nghiêm túc suy nghĩ về lời của Văn Tịch. Nàng cảm thấy Văn Tịch sai, con mới là sự bảo đảm nhất. Đời nàng trong sạch đến thế gian , trong sạch , cơ hội một . Đời , nàng đến lúc suy nghĩ nghiêm túc về chuyện .
Đang suy nghĩ, vì , bỗng nhiên một trận lạnh buốt từ sống lưng lan . Ôn Nhuyễn cảm thấy chút hoảng hốt, thể liền lùi về . ai ngờ chính trong khoảnh khắc đó, một mũi tên “vút” một tiếng xuyên qua rèm xe, bay sượt qua mắt Ôn Nhuyễn chỉ cách một ngón tay, cắm phập chốt cửa sổ xe phía đối diện.
Ôn Nhuyễn đột ngột mở to hai mắt.
“Có thích khách! Bảo vệ vương phi!”
Nàng miệng hé, kinh ngạc chằm chằm đuôi mũi tên vẫn còn đang rung lên.
Có ám sát nàng…?
Có ám sát nàng!!!
Cùng lúc mũi tên đó b.ắ.n từ trong bóng tối, một mũi tên khác cũng b.ắ.n c.h.ế.t đánh xe. Ngay đó, mười tên hắc y nhân xuất hiện xe ngựa, cầm kiếm xông tới.
Xe ngựa đầu còn kịp nữa.
Thị vệ bao bọc lấy xe ngựa. Ngay khi hắc y nhân xuất hiện, từ trong bóng tối nhảy ba ăn mặc bình thường, chắn xe ngựa, đó cùng các thị vệ đối đầu với những tên hắc y nhân.
Ba chính là ám vệ mà Kiêu Vương cho Thư Cửu sắp xếp bên cạnh Ôn Nhuyễn.
Võ công của ám vệ tuy cao, nhưng hắc y nhân hiển nhiên là thích khách tầm thường, võ công cũng cao, còn đông , trong khi công phu của mười lăm thị vệ theo chỉ ở mức bình thường.
Thực lực chênh lệch, tất nhiên thể chống cự.
Tiếng đánh dần dần đến gần xe ngựa, Ôn Nhuyễn sắc mặt tái nhợt, căng thẳng đến mức nắm chặt quần áo. Trong tình huống nguy cấp , trong đầu Ôn Nhuyễn hiện lên vài ý nghĩ:
Lúc nếu con d.a.o phay ở đây thì mấy!
Ít nhất cũng thể lấy can đảm!
Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép
Ít nhất cũng thể tự lừa dối một hồi!
Nàng sẽ thật sự bỏ mạng ở đây chứ?
Khi mấy ý nghĩ đó đồng thời vang lên, nàng bỗng nhiên thấy tiếng vó ngựa “lộc cộc” hỗn loạn.
Ôn Nhuyễn trong nháy mắt nghĩ đến những màn hùng cứu mỹ nhân, hai mắt đột nhiên sáng lên. Tốt quá , điện hạ đến cứu…
“Mẹ kiếp, lũ chó má chúng bay, dám hành hung giữa đường chân thiên tử, xem lão tử g.i.ế.c c.h.ế.t chúng bay !”
Nghe thấy tiếng chửi thô tục , Ôn Nhuyễn: …