Tạo phản trượng phu cũng trọng sinh - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-08-23 04:47:49
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban thưởng từ cung đưa xuống, gồm vàng bạc, lụa là gấm vóc và các loại vật phẩm tiến cống, tất cả đều dành cho Kiêu Vương và Kiêu Vương phi.

Nhìn danh sách ban thưởng , những lúc hạ nhân ở bên, Ôn Nhuyễn khép miệng, mặt chỉ thiếu điều hai chữ “ham tiền”. Cảnh tượng khiến Kiêu Vương chút buồn . Vì hứa sẽ đền bù cho nàng ba vạn lượng, nên mấy ngày cho phòng kế toán chuẩn ngân phiếu, mỗi tờ mệnh giá một trăm lượng, để đưa đủ cho nàng.

Hôm nay, Kiêu Vương luyện võ trong phòng nửa canh giờ, khi ngoài, của phòng kế toán liền đem ngân phiếu chuẩn xong đưa cho .

Kiêu Vương cầm một xấp ngân phiếu trở về phòng, đợi nàng . Trong lúc chờ đợi, cầm cuốn du ký của nàng lên lật xem, phát hiện nhiều chỗ nàng dùng chữ nhỏ màu đỏ để đánh dấu.

Hắn khẽ , nàng quả thật thích xem những thứ . Thôi cũng , chỉ cần là mấy cuốn truyện hoang đường thì cứ để nàng xem.

Nhìn du ký một lúc lâu mà vẫn thấy nàng trở về. Sắp đến giờ cơm trưa , mất ?

Phương Trường Đình mất kiên nhẫn. Hắn gọi một nha , hỏi vương phi đang ở .

Nha đáp: “Thưa điện hạ, vương phi đang ở tiền viện tuyển chọn hạ nhân ạ.”

Bàn tay đang lật sách của khựng , hỏi: “Trong vương phủ đủ ?”

Nha : “Bẩm điện hạ, vương phi sắp xếp tất cả hạ nhân hồi môn của ngoại viện, dường như thật sự đủ dùng ạ.”

Phương Trường Đình trầm ngâm một lát mới : “Bổn vương , ngươi lui xuống .”

Sau khi nha lui , Phương Trường Đình suy nghĩ một lúc, đó gấp cuốn du ký trong tay , đặt lên bàn dậy ngoài.

Tại tiền viện, Ôn Nhuyễn ngước mắt hai mươi hầu đang xếp thành bốn hàng trong sân, cúi xuống cuốn sổ đùi.

Trong sổ ghi chép chi tiết gia thế của những : tên gì, nhà ở , trong nhà mấy , tổ tiên nghề gì, tất cả đều rõ ràng.

Những phần lớn đến từ Vị Hoài và Kỳ Nam.

Hai tháng , bão tuyết nghiêm trọng, Tắc Châu còn may mắn thoát nạn, nhưng Vị Hoài và Kỳ Nam thì như . Tuyết lớn liên tục hai tháng khiến nhà cửa sập đổ. Dân chúng vốn giàu , nay lập tức mất nơi trú giữ ấm, tiền bạc cứu tế tham ô bao nhiêu mà kể. Vay mượn , để thể sống sót qua mùa đông, một nơi che chở và một miếng ăn nóng hổi, dân chúng chỉ còn cách bán con gái trong nhà gia đình giàu hạ nhân, một ít thì bán con trai.

Bởi vì chỉ cầm cự qua mùa đông , nên nhiều chỉ bán vài năm, lâu nhất là mười năm, hiếm trường hợp bán đứt.

Với mỗi , Ôn Nhuyễn đều hỏi vài câu. Hỏi hết hai mươi cũng tốn ít thời gian, tự nhiên cũng sắp qua giờ cơm trưa.

Cuối cùng, nàng chọn sáu trong hai mươi , đều giữ trong sân của . Đó đều là những tiểu nha đầu mười hai, mười ba tuổi, thời hạn bán tương đối dài, nếu thể, vẫn thể tiếp tục hầu.

Sáu sẽ do Thôi ma ma giúp đỡ dạy dỗ. Dù cũng là từ trong cung , cận của Thái hậu nương nương, mà bà dạy dỗ chắc chắn sẽ xuất sắc, cũng cần lo lắng khác mua chuộc.

Còn mười mấy , nàng cũng để Nguyệt Thanh và quản gia để ý, nếu hành động mờ ám, sẽ sắp xếp công việc trong phủ.

Sắp xếp xong chuyện hạ nhân, Ôn Nhuyễn định trở về sân dùng cơm trưa với điện hạ mới tiếp tục sắp xếp đồ ban thưởng trong cung. Nàng dậy xoay , liền thấy điện hạ nhà đến tiền viện từ lúc nào, đang mái hiên hành lang cách đó xa, mang theo nụ nhàn nhạt mà ôn hòa nàng.

Nhìn thấy điện hạ, tiểu phu nhân Ôn Nhuyễn tức khắc vui mặt, nàng giao cuốn sổ cho nha bên cạnh, bước chân nhanh mà loạn tới, đó khoác lấy cánh tay phu quân .

“Sao điện hạ đến đây ạ?”

Hai ăn ý xoay , về phía sân của .

“Thấy nàng lâu về, liền tò mò đến xem nàng đang gì.”

Ôn Nhuyễn : “Chỉ là chọn lựa một ít hạ nhân thôi, ngờ trì hoãn lâu như , trễ cả giờ cơm trưa, điện hạ đói bụng, là của .” Nói , Ôn Nhuyễn còn lộ vẻ tự trách.

Phương Trường Đình liếc nàng, đó : “Nghe nàng sắp xếp hết hạ nhân hồi môn ngoại viện?”

Các hạ nhân đều theo cách sáu, bảy bước, nếu nhỏ thì họ cũng thấy. cũng đông nhiều tai, Ôn Nhuyễn định suy nghĩ của ở bên ngoài, liền mang theo chút thần bí, nhỏ giọng : “Đợi ăn cơm xong, về phòng sẽ cho điện hạ .”

Phương Trường Đình vốn chỉ nghĩ rằng nàng đổi của Bá Tước phủ, nhưng thấy bộ dạng của nàng, trong lòng khỏi chút nghi hoặc, nhưng cũng tiếp tục truy hỏi.

Dùng bữa xong, tản bộ tiêu thực trở về phòng, Ôn Nhuyễn đột ngột đóng cửa , kéo Kiêu Vương đến mép giường, đó liền hạ thấp giọng kể chuyện phát hiện tai mắt ngày khỏi phủ.

“Thiếp còn cho Nguyệt Thanh và Thư Cửu để ý thêm, ngờ phát hiện trong vương phủ nhiều kẻ tay chân sạch sẽ. Thiếp nghĩ trong vương phủ chắc chắn chỉ những , nên cũng cẩn thận hơn, hành động thiếu suy nghĩ, đợi âm thầm điều tra rõ ràng những là ai, tìm một cái cớ, lập tức loại bỏ bộ.”

Nghe xong lời của Ôn Nhuyễn, tâm tư Phương Trường Đình chút phức tạp.

Hắn còn định bồi dưỡng nàng một thời gian nữa, mới âm thầm tiết lộ chuyện trong vương phủ tai mắt cho nàng . mới mấy ngày?

Nàng chỉ phát hiện tai mắt, mà còn nghĩ cả đối sách. Cái mũi của nàng thính như , là chó con trời sinh ?

Hắn liếc đôi mắt to và sáng lấp lánh của nàng, thầm nghĩ vẫn là một chú chó con đáng yêu.

“Vậy việc nàng tuyển hạ nhân ý gì?”

Ôn Nhuyễn trả lời: “Đa trong phủ đều khả năng là tai mắt do phủ khác cài , tự nhiên thể giao những việc quan trọng cho họ , nên tất nhiên đáng tin cậy, và còn theo dõi những khác trong phủ.”

Phương Trường Đình suy tư: “Vậy những hạ nhân hồi môn thì ?”

Ôn Nhuyễn lắc đầu: “Những đó cũng cận của , chút tin tưởng. điều họ ngoại viện còn một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là dương đông kích tây, dùng để che mắt.”

Người hồi môn của nàng, khi nàng trở về liền điều khỏi bên cạnh. Nàng hiện là chủ mẫu đương gia trong vương phủ, đầu cũng trưởng bối nào đè nén, điều mấy hồi môn cũng ai dám ý kiến. Tay của vị đại phu nhân Bá Tước phủ dù dài đến mấy cũng thể vươn đến Kiêu Vương phủ. Hơn nữa, đại phu nhân trong lòng còn đang chột , dám lúc đến gây sự với Kiêu Vương phi là nàng?

Phương Trường Đình chút nghi hoặc, nhưng dường như cũng một chút tính toán, liền mang theo vài phần hứng thú, hỏi: “Nói xem dương đông kích tây thế nào.”

Sau đó Ôn Nhuyễn liền đem kế hoạch của .

Ôn Nhuyễn phân tích rằng, nếu trong vương phủ đuổi một nhóm , tất nhiên sẽ thiếu nhân lực. lúc đó tuyển thêm , khó tránh khỏi khác âm thầm giở trò. Chẳng bằng bây giờ cho khác kịp trở tay, khiến họ thể giở trò, tuyển . Đến lúc đó đuổi một nhóm , cũng cần vội vàng tìm việc.

Hơn nữa, nàng điều bên cạnh , khác cũng chỉ nghĩ rằng nàng đang đề phòng kế. Người , bên cạnh ai sai bảo, tự nhiên tìm mới. Mà hiện giờ điện hạ mới giao việc trong vương phủ cho nàng, nền tảng của nàng trong phủ định, lúc nàng tuyển hạ nhân để bồi dưỡng tâm phúc của cũng là chuyện hợp tình hợp lý, khác tự nhiên sẽ suy nghĩ nhiều.

Vừa tránh nguy cơ bứt dây động rừng, một cách che mắt như , nàng thể bỏ qua?

Nghe Ôn Nhuyễn phân tích, Phương Trường Đình bỗng nhiên cảm thấy nàng cũng là một con tiểu hồ ly giấu đuôi, tính toán khôn khéo như , giống một tiểu phu nhân từng quản gia?

Hắn thật sự xem thường nàng.

“Điện hạ cảm thấy như , thế nào ạ?”

Phương Trường Đình gật đầu: “Chuyện trong phủ cứ giao cho nàng , nàng thế nào thì , bổn vương yên tâm.”

Nghe điện hạ tin tưởng như , Ôn Nhuyễn tự nhiên vui vẻ, liền càng thêm dính , suýt nữa Kiêu Vương khống chế mà hành sự giữa ban ngày. Nếu vương phủ nhiều tai mắt như , sớm hoang đường như thế, đến nỗi những việc còn suy tính .

Ôn Nhuyễn buổi chiều nàng còn xử lý đồ ban thưởng, bây giờ buồn ngủ quá, gì thì cũng cùng điện hạ ngủ một giấc trưa.

Sau đó những lời ý , Kiêu Vương dỗ đến mềm cả tai, nghĩ nghĩ buổi chiều quả thật việc gì quá quan trọng cần thành, liền cũng thuận theo nàng, cùng nàng ngủ trưa.

Đợi Phương Trường Đình ngủ trưa tỉnh , trong lòng trống . Hắn chằm chằm lên trần nhà, bất giác thở dài một .

đang sống quá nhàn nhã ? Bằng Ôn Nhuyễn, một phụ nữ nội trạch, bận rộn hơn cả , một Vương gia còn đại sự ?

Xem cũng bận rộn lên, đừng để khác bỏ phía .

Những lập công ở Tắc Châu, tính chi tiết, gồm Kiêu Vương, Tống Lang, Phó Cẩn Ngọc, Thạch giáo úy, Triệu thái y và những khác.

Kiêu Vương ngoài việc ban thưởng, thánh chỉ còn , đợi tháng Kiêu Vương dưỡng thể, sẽ đến Tiêu Phòng Doanh ở Kim Đô nhậm chức chủ tướng.

Tiêu Phòng Doanh, đúng như tên gọi, quản lý an ninh ban đêm của Kim Đô. Vì , họ nắm giữ động tĩnh trong bộ Kim Đô giờ Tuất. Bất cứ chuyện gì xảy trong thành Kim Đô ban đêm, họ đều quyền hỏi đến và can thiệp.

Hoàng đế nếu coi trọng đứa con trai Kiêu Vương , tự nhiên sẽ giao một chức vụ quan trọng như cho . Thạch giáo úy thì bổ nhiệm phó tướng của Tiêu Phòng Doanh.

Còn Tắc Châu tạm thời các chức quan bỏ trống, hoàng đế ngoài việc điều động nhiều quan viên đến lấp chỗ trống, còn ghi nhận công lao của Tống Lang, thăng ông lên Tổng binh Tắc Châu, vài ngày nữa sẽ kinh diện thánh.

Về phần Phó Cẩn Ngọc, tài năng và con của hoàng đế cũng phần hiểu . Trước đây phái tuần tra cũng là ý định thăng quan cho . Lần trong tấu chương từ Tắc Châu gửi lên, Phó Cẩn Ngọc là công đầu trong trận bão tuyết. Dựa tác phong chính trực liêm khiết của , hoàng đế liền thăng lên Tả Thiêm Đô Ngự Sử, chính tứ phẩm của Đốc Sát Viện.

Còn Triệu thái y, theo đến Tắc Châu chữa khỏi bệnh cho Kiêu Vương, tuy công nhưng cũng đến mức thể trở thành Phó viện sử của Thái Y Thự như lời Kiêu Vương . Kiêu Vương dự liệu từ , rằng mùa đông, binh lính trong quân sẽ nhiều bệnh tật, nên thường xuyên cho ông đến quân doanh một thời gian.

Triệu thái y chịu những khổ cực mà các thái y bình thường chịu, còn chút danh tiếng trong quân. Ở Kim Đô, thái y nào như ông.

Hoàng đế hiện tại là thưởng phạt phân minh, trọng dân thanh và danh vọng. Việc của Triệu thái y tự nhiên ông vui lòng. Trùng hợp vị trí Phó viện sử của Thái Y Thự đang trống, ông liền vung tay một cái, trực tiếp cho ông Phó viện sử.

Lúc Triệu thái y nhận thánh chỉ suýt nữa thì ngất . Lúc Kiêu Vương ở Tắc Châu với ông rằng sẽ để ông vị trí Phó viện sử, ông chỉ nghĩ rằng mất vài năm nữa. mới về Kim Đô bao lâu,

Lên chức ?

Cảm giác yên , cho đến khi đến Kiêu Vương phủ xem “vết thương” cho Kiêu Vương, mặt , vẫn hề giảm một chút nào.

“Điện hạ, hạ quan đây đang mơ chứ? Thăng liền hai phẩm, trực tiếp thành Phó viện sử Thái Y Viện từ tứ phẩm…”

Người trong phòng đều cho lui , bên ngoài cũng Thư Cửu và các thị vệ canh gác, cần lo lắng tai vách mạch rừng.

Hắn uống một ngụm , nhướng mày về phía Triệu thái y, hỏi : “Bổn vương hứa với ngươi, ngươi nghĩ bổn vương sẽ nuốt lời ?”

Triệu thái y lưng chợt lạnh, vội : “Hạ quan dám!”

Không dám là một chuyện, nhưng trong lòng thì đúng là nghĩ như !

Liếc qua vẻ mặt giấu chuyện của Triệu thái y, buồn thẳng, trực tiếp đặt chén xuống bàn. Sau đó hỏi: “Sau khi trở về Kim Đô, ai hỏi thăm ngươi về vết thương của bổn vương và chuyện ở Tắc Châu ?”

Triệu thái y ánh mắt của Kiêu Vương liếc qua, cũng bình tĩnh chuyện thăng quan.

Chỉnh cảm xúc, ông trả lời: “Có ạ, đầu tiên là Thái tử, đó là Ấp Vương.”

Nghe , Phương Trường Đình ngước mắt hỏi: “Họ đều gì?”

“Hạ quan chỉ vết thương của điện hạ tổn thương đến chỗ yếu hại, nên chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là thể khỏi hẳn. Còn chuyện ở Tắc Châu, hạ quan đều theo sự phân phó của điện hạ, rằng chủ yếu việc là Phó đại nhân.”

Phương Trường Đình hài lòng cong cong khóe miệng. Nói như , Thái tử và Ấp Vương dù lôi kéo Phó Cẩn Ngọc cũng sẽ thêm một phần nghi ngờ. Họ sẽ cảm thấy thể yên tâm giao việc cho Phó Cẩn Ngọc, thì Phó Cẩn Ngọc lẽ hơn nửa khả năng trở thành của . Suy nghĩ một chút, tự nhiên sẽ lôi kéo nữa mà ngược sẽ đề phòng.

Ngay đó nhận thiếu một , liền hỏi: “Vậy Cảnh Vương từng phái đến hỏi thăm?”

Triệu thái y lắc đầu, “Chưa từng phái đến hỏi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-truong-phu-cung-trong-sinh/chuong-48.html.]

Phương Trường Đình tay đặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đôi mắt híp , chìm suy tư.

“Không hỏi, là vì cảm thấy những thích khách phái đến thật sự đ.â.m thương bổn vương?”

Triệu thái y đột ngột trợn to mắt… Hắn, tin tức kinh thiên động địa gì thế ?

Cảnh Vương phái hành thích Kiêu Vương?!

“Hoặc là ở Tắc Châu tai mắt của . hỏi ngươi, cũng nghĩa là hỏi khác.” Những theo còn Lôi Trận, Phó Cẩn Ngọc, Thạch giáo úy.

Nếu Cảnh Vương ý định lôi kéo những , sắp tới chắc chắn sẽ tìm đến họ. Hắn cứ chờ xem.

Thu tâm tư, về phía Triệu thái y, thấy sắc mặt ông trắng bệch. Hắn khẽ nhíu mày, hỏi: “Làm ?”

Triệu thái y nuốt nước bọt, một lúc lâu mới lắp bắp : “Điện hạ mới Cảnh Vương điện hạ hành thích ngài…”

Kiêu Vương sắc mặt bình thản nhướng mày gật đầu: “Thì ?”

Thì …?

Thì !!

Đây là tin tức kinh thiên động địa, ông quá nhiều ! Ông sợ c.h.ế.t sớm!

Triệu thái y mặt mày đưa đám : “Điện hạ ngài, ngài thể nhân từ với hạ quan một chút, ít những chuyện ?”

Triệu thái y hiển nhiên đánh giá sai Kiêu Vương, chỉ thấy đối phương nở một nụ chút tà khí: “Tại bổn vương nhân từ với ngươi? Các ngươi đều cùng một con thuyền với bổn vương, đều bình đẳng.”

Triệu thái y: …

Không! Hạ quan cảm thấy điện hạ ngài chỉ đối xử tàn nhẫn với một hạ quan thôi!

Nhìn nụ mặt Kiêu Vương, Triệu thái y chỉ cảm thấy nụ của Diêm Vương lúc canh ba cũng chỉ đến thế thôi, sợ mất mật.

Triệu thái y lập tức dậy khỏi ghế, vội chắp tay hỏi: “Điện hạ, nếu hạ quan sai điều gì, xin ngài cứ chỉ rõ.”

Phương Trường Đình mặt vẫn mang theo nụ , cầm ấm lên, lật một chiếc chén khác, đặt ở đối diện, rót chén, “Hoảng loạn gì, xuống uống , cùng bổn vương trò chuyện một chút.”

Triệu thái y trong lòng hoang mang xuống. Tin tức Cảnh Vương hành thích Kiêu Vương còn khiến ông kinh ngạc hơn cả tin trở thành Phó viện sử của Thái Y Thự, nên tâm trạng khó thể bình tĩnh ngay . Tay bưng lên còn run rẩy, đổ ít .

Uống một ngụm, phát hiện là lạnh, ông mới hiểu là cố ý chuẩn cho .

Trà lạnh mùa xuân, thích hợp để trấn an.

Nghe xong những lời đó, Triệu thái y thầm nghĩ lên con thuyền giặc của Kiêu Vương thì xuống nữa, liền cũng quyết định sẽ hết lòng việc cho .

Uống cạn ly lạnh như uống rượu tiễn biệt, tâm trạng cũng dịu nhiều, “Điện hạ hạ quan gì ở Thái Y Thự?”

Phương Trường Đình đáy mắt tinh quang lóe lên, từ tốn : “Bồi dưỡng thế lực thuộc về ngươi. Thái Y Thự chỉ quyền hạn quản lý nội bộ, mà còn trách nhiệm giám sát các đại phu, lang trung ở Kim Đô. Phàm là đều sẽ sinh bệnh, chỉ cần của ngươi, liền thể thăm dò một chuyện riêng tư của các phủ. Chuyện quan trọng thì báo cho bổn vương, những việc khác sẽ . dĩ nhiên sẽ bắt ngươi những việc vi phạm pháp lệnh, g.i.ế.c phóng hỏa, mà ngươi cũng lá gan đó.”

Triệu thái y: …

Tuy xem thường, nhưng ông thật sự lá gan đó. Tiểu ác, tiểu hư, tiểu tham thì , chứ đại gian, đại ác, đại tham, ông tự nhiên dám.

Nói đến cuối cùng, Phương Trường Đình thêm một câu: “Dĩ nhiên, miệng của ngươi cũng kín, và , ít đến Kiêu Vương phủ thôi.”

Triệu thái y lập tức chắp tay : “Hạ quan hiểu .”

Chuyện cũng gần xong, Triệu thái y cũng đến lúc , nhưng vẫn còn chút chuyện quan tâm, nên hỏi , nên mặt lộ vẻ do dự.

Hắn uống một ngụm , Triệu thái y vẫn cáo từ, liền liếc ông, thấy bộ dạng do dự của ông, hỏi: “Còn chuyện gì?”

Truyện được edit bởi Bánh Gạo Mê Zhihu , chỉ đăng trên Monkeyd và TYT còn lại đều là lấy bản dịch không xin phép

Triệu thái y suy nghĩ một chút, liền lựa lời hỏi: “Bệnh của điện hạ chữa khỏi ạ?”

Phương Trường Đình khẽ nhíu mày, dường như chút khó hiểu: “Vết thương của bổn vương gần như khỏi, còn bệnh gì chữa?”

Triệu thái y mang theo chút ám chỉ, : “Là bệnh phương diện ạ…”

Mày càng nhíu chặt hơn: “Phương diện ?”

Thấy Kiêu Vương vẫn hiểu đang gì, Triệu thái y liền sốt ruột, : “Lúc điện hạ thương ở eo, hạ quan từng lo lắng cho chuyện phòng the của điện hạ. Trùng hợp mấy ngày , ngày trở về Kim Đô, vương phi hỏi hạ quan bệnh kín của điện hạ nên chữa thế nào.”

Phương Trường Đình , sắc mặt nhất thời trở nên chút vi diệu, giọng mang theo chút lạnh lẽo: “Nàng hỏi bổn vương bệnh kín nên chữa thế nào?”

Triệu thái y dám thẳng Kiêu Vương, chỉ cúi mắt tiếp tục : “Vương phi lẽ hiểu lầm điện hạ bệnh kín… lâu năm, hỏi hạ quan nên dùng dược liệu gì để chữa khỏi. Hạ quan liền nghĩ thể là do vết thương tạm thời ảnh hưởng đến điện hạ, liền cho điện hạ một thang thuốc mạnh để khơi thông. Cũng điện hạ hiện giờ khơi thông ?”

Trong thư phòng nhất thời im lặng hồi lâu.

Sau một hồi, Phương Trường Đình bỗng nhiên vài tiếng, trong tiếng mang theo hàn ý thấu xương.

“Bổn vương thế mà khi nào bệnh kín… lâu năm !” Phương Trường Đình như hiểu điều gì đó, nụ càng sâu hơn.

Hóa đêm đó nàng ý định cho uống thuốc hổ lang, mà chỉ là chữa “bệnh kín” cho . Dùng thuốc k.í.c.h d.ụ.c chẳng qua là mèo mù vớ cá rán. Khó trách đêm đó nàng bộ dạng chột tủi .

Không chỉ chủ ý lớn! Đầu óc còn vọng tưởng ghê gớm!

Triệu thái y nắm bắt tâm tư của Kiêu Vương, chỉ hạ thấp giọng : “Hạ quan xin mạn phép hỏi một câu, điện hạ… phương diện bình thường ạ? Nếu thật sự điều khó , cứ cho hạ quan , hạ quan miệng kín, nhất định sẽ ngoài, còn thể tìm chút dược vật để trị liệu.”

Phương Trường Đình hít một thật sâu, nén xuống cơn tức giận trong lòng, nghiến răng từng chữ: “Bổn, vương, vô, tật!”

Ôn Nhuyễn thích tính sổ sách, hiện giờ đang cao hứng, đối với việc ghi sổ cũng cần khác nhúng tay, đều tự hết.

Bên đang cho ghi chép đồ ban thưởng danh sách, đó cho phân loại nhập kho thì bỗng nhiên hắt xì vài cái.

Nguyệt Thanh ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Vương phi ạ?”

Ôn Nhuyễn xoa xoa mũi, : “Có lẽ là ngủ trưa lạnh, lát nữa uống một bát canh gừng trừ hàn là .”

Nguyệt Thanh : “Phong hàn là chuyện lớn, thể chậm trễ. Vừa nô tỳ về sân, dường như nha trong sân Triệu thái y đến xem vết thương cho điện hạ, chắc là vẫn . Vương phi là để Triệu thái y xem cho?”

Ôn Nhuyễn ghi sổ, chậm rãi : “Chỉ là hắt xì hai cái , cần gì phiền Triệu thái y… Triệu thái y…”

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng đột ngột gấp cuốn sổ trong tay , kinh ngạc về phía Nguyệt Thanh: “Ngươi Triệu thái y đến?”

Nguyệt Thanh gật đầu: “Vết thương của điện hạ cần theo dõi, Triệu thái y tự nhiên đến. Vương phi kinh ngạc như …”

Nguyệt Thanh dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, giọng đột nhiên im bặt, đôi mắt dần dần mở to, đó hành lễ, vội : “Nô tỳ bây giờ sẽ đến nhà bếp mang chút bánh hoa quả đây để vương phi mang qua.”

Nói xong, nàng xoay vội vã về phía nhà bếp.

Ôn Nhuyễn cũng dám chậm trễ, vội giao sổ sách cho quản gia, chỉ nàng việc gấp , cũng vội vã về phía sân của .

Khi đến sân, Nguyệt Thanh cũng bưng và hoa quả đến. Ôn Nhuyễn vội nhận lấy, hít một thật sâu, đến thư phòng. Đang định gõ cửa, cửa thư phòng mở .

mở cửa chính là Triệu thái y, ông xách theo hòm thuốc, hiển nhiên là xong chuyện, chuẩn rời .

Ôn Nhuyễn nở một nụ chút gượng gạo, : “Triệu thái y định , thêm một chút?”

Nhìn thấy Kiêu Vương phi, Triệu thái y chút hoảng hốt, vội : “Không , hạ quan ở Thái Y Thự còn việc, xin về .”

Sau đó, ông lướt qua bên cạnh Ôn Nhuyễn, thật sự là một bộ dạng việc bận.

Ôn Nhuyễn: …

Xem bộ dạng tật giật của Triệu thái y, tám chín phần ông việc, mà là nàng việc!

Ánh mắt nàng trong thư phòng, chỉ thấy điện hạ nhà đang mỉm nàng, nụ ôn nhu đến cực điểm.

cũng đáng sợ.

Ôn Nhuyễn lưng lạnh toát, và cảm thấy nụ của dường như giữ nữa. Thực tế đúng là giữ .

Nụ cứng đờ, đó nàng đành chấp nhận phận xoay . Trước khi đóng cửa phòng , nàng đáng thương Nguyệt Thanh một cái, Nguyệt Thanh lặng lẽ lùi cột nhà.

Ôn Nhuyễn: …

Nói nào là trung thành tận tâm vì chủ tử mà đỡ dao! Đồ lừa đảo!

Đóng cửa , Ôn Nhuyễn bưng quả đến bên bàn, đặt xuống, : “Điện, điện hạ… Đây, đây là cho chuẩn quả cho .”

Lúc nàng cà lăm cái gì chứ!

Khi đang lấy quả trong khay , cổ tay nàng bỗng nhiên nắm lấy. Nàng ngước mắt lên liền thấy nụ môi điện hạ càng thêm ôn nhu.

Giọng càng dễ và dịu dàng: “Nhuyễn Nhuyễn … Chuyện bổn vương bệnh kín, nàng với bao nhiêu ?”

Nụ mặt Ôn Nhuyễn nháy mắt cứng đờ, thấy giấu nữa, liền run rẩy giơ hai ngón tay lên.

“Vậy cộng thêm bổn vương, là ba ?”

Nàng cứng ngắc gật đầu.

Nụ vẫn đổi, ôn hòa , “Vậy dùng ba ngày để chứng minh cho bổn vương xem bổn vương bệnh kín , ý kiến gì ?”

Ôn Nhuyễn: “…”

Nàng , nhưng dám .

Im lặng một lúc, cảm thấy dường như còn đường lui, nàng chỉ thể ngậm nước mắt, cứng ngắc đến thể cứng ngắc hơn mà lắc đầu.

Loading...